Có bệnh?
Dương Lưu Thư đầu tiên là kinh ngạc, nhẹ giọng nói thầm: “Anh có bệnh sao?”
Lại lập tức mở to hai mắt, rõ ràng là đã bị dọa: “Anh có bệnh á? Bệnh gì? Bệnh khó nói gì?”
Giọng nói đột ngột dừng lại, cô mím mím môi, rũ mắt khẽ cười, cái dáng vẻ ngượng ngùng này, rõ ràng là đã nhận ra rồi: “Không…… Chưa từng nghĩ như vậy.”
Nhìn phản ứng ban đầu của cô, Hướng Đông Dương đã ý thức được rằng, cô không hề nghĩ về cái đó.
Nhưng cũng đúng thôi, một cô gái nhỏ như vậy, lại không có kinh nghiệm trong phương diện này, đương nhiên không giàu trí tưởng tượng như đám bạn của anh.
Anh thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, cố ý trêu cô: “Chưa nghĩ đến? Vậy thì giờ nghĩ.”
Dương Lưu Thư ngước mắt, khóe miệng mang ý cười, nhìn anh: “Có bệnh…… thật à?”
Đó là câu mà anh đang chờ đợi.
Anh cong lưng, ghé bên tai cô nói nhỏ: “Có hay không, em sau này chắc chắn rõ nhất.”
Không ngoài dự liệu, khuôn mặt cô gái nhỏ lập tức bị nung thành màu đỏ.
Tâm trạng của Hướng Đông Dương rất tốt, cảm thấy bản thân thật sự đi càng ngày càng xa trên con đường làm ông chú xấu xa.
--
Sau khi vào thang máy, Dương Lưu Thư nghĩ tới một chuyện.
Sinh nhật lần trước, cô vẫn nợ anh rất nhiều rất nhiều bữa cơm.
“Bữa trưa này, em thanh toán nhé. Đừng giành với em.”
Anh nhìn cô qua gương tường thang máy, khó hiểu.
“Em vẫn nợ anh rất nhiều bữa cơm đấy.”
Anh hơi giãn mặt ra, gật đầu: “À, phải, em cả đời này phải ăn cơm với anh.”
Anh có loại bản lĩnh này, rõ ràng là nói đùa, lại có thể nói một cách nghiêm túc.
Dương Lưu Thư qua gương cùng anh nhìn nhau, rồi nhìn hai bàn tay hai người nắm lấy nhau, không rõ lý do mà buồn cười.
Anh giống lời đồn chỗ nào chứ?
Xuống đến dưới, tài xế đưa Khang Thanh Hòa về vẫn chưa quay lại, Hướng Đông Dương đích thân lái xe. Vừa đến cạnh xe, anh đột nhiên hỏi: “Thấy chiếc xe này thế nào?”
Dương Lưu Thư sững sờ một chút. Cô đã lấy bằng lái vào nghỉ hè năm ngoái, nhưng chẳng qua là vì thời gian nghỉ hè sau khi thi đại học dài, lái xe cũng coi như là một kỹ năng cần thiết, nhưng không hề nghiên cứu gì về chính chiếc xe.
“Khá đẹp.”
Màu đỏ, trông rất xinh xắn.
Nhưng cảm thấy thích hợp cho phụ nữ lái hơn, đối với dáng người anh, có thể hơi nhỏ.
Hướng Đông Dương mỉm cười, mở cửa phó lái cho cô.
Sau khi anh ngồi vào xong, quả nhiên trông hơi chật chội.
Anh khởi động xe, rồi hỏi: “Lấy bằng xong đã từng lái xe chưa? Có dám lái xe ra đường không?”
Dương Lưu Thư lắc đầu.
Chưa từng lái, không biết.
Anh cười, lái xe rời khỏi chỗ đậu: “Vậy cơm nước xong chúng ta đi tập lái.”
“Hả?”
Anh nhanh chóng cốc vào trán cô một cái: “Nếu không sau này em lái chiếc xe này kiểu gì.”
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, cô lắc đầu nguây nguẩy.
Anh cười: “Em mời anh ăn cơm, anh đâu có từ chối.”
Cô vẫn lắc đầu: “Cái đấy không giống.”
Giá trị hoàn toàn khác nhau.
Mặt dây chuyền trước đó, cô vẫn có thể tự an ủi là quà sinh nhật, hiện tại chiếc xe này thì chẳng có lý do gì cả.
Cô đã được dạy rằng không được tùy tiện nhận những món quà giá trị lớn như vậy.
Xe sắp rời khu nhà, nắng trưa tháng ba mang theo ý xuân ấm áp, buông xuống xung quanh họ.
Anh thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc mà trịnh trọng.
“Có rất nhiều cách để một người bày tỏ tình cảm với người khác, ví dụ như nói ‘ anh yêu em ’, ví dụ như cố gắng thu xếp lại thời gian làm việc, chỉ vì để gặp nhau, rồi chẳng hạn, tặng quà. Những cách đó, thật ra không phân cao thấp gì cả. Em thích anh thích em, vui vẻ khi nhìn thấy anh, vì sao lại không chịu nhận quà của anh?”
Cô không nói gì.
“Sợ người khác nói em hám tiền sao? Nhưng đối với anh mà nói, những món quà này, rất dễ dàng có thể bỏ ra. Thứ anh thiếu nhất thật ra là thời gian ở cùng em. Nếu có thể, anh muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, nhưng anh thực sự không làm được.”
Cô tiếp tục im lặng.
Những tư tưởng đã bén rễ ăn sâu trong đầu cô từ trước đến nay mâu thuẫn với những gì anh nói, cô không biết là ai đúng ai sai.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe dừng lại, tay phải của anh đưa qua, nắm lấy tay cô.
“Cho anh cơ hội bày tỏ tâm ý, nhé?”
Cô sững sờ, muốn phá vỡ thói quen suy nghĩ cố hữu, không phải là chuyện dễ dàng.
Anh cười, lại nói: “Dù sao một năm nữa sẽ là người một nhà, em xem như giúp anh bảo quản trước, được không?”
Đây là lần đầu tiên cô gặp người tặng quà mà phải ăn nói khép nép như thế.
Nội tâm Dương Lưu Thư mâu thuẫn giằng co một trận, cuối cùng nói: “Cảm ơn anh.”
Chuyển đèn xanh.
Anh siết tay cô, rồi buông ra.
Lúc chạy xe đi, anh cười nhìn cô một cái.
“Thật mong mau biến em thành Hướng phu nhân, vậy thì em sẽ có thể yên tâm thoải mái nhận quà của anh.”
Ba chữ “Hướng phu nhân” khiến Dương Lưu Thư bồn chồn cả một đường. Khi tới nhà hàng, mới nhận ra không chỉ có hai người họ.
Người chờ họ là một nhà thiết kế nội thất. Hướng Đông Dương giới thiệu rất đơn giản, rồi nói phong cách trang trí gì đó, đều dựa trên ý tưởng của cô Dương.
Có người ngoài ở đây, lại có những lời trong xe hồi nãy làm nền, trong lòng Dương Lưu Thư tuy có nghi hoặc, bề ngoài lại cực kỳ bình tĩnh, không hỏi gì nhiều.
Sau khi xem phối cảnh D mà đối phương đưa ra và nêu một số đề xuất, hai người trao đổi phương thức liên hệ, đối phương rời đi trước.
“Anh ấy không ăn với chúng ta sao?” Cô hỏi.
Vẻ mặt Hướng Đông Dương nhàn nhạt: “Anh ta chưa chắc thích làm bóng đèn.”
Cô phụt cười, cười xong rồi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
“Nhà, cũng tặng em.”
Anh thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hai lòng bàn tay áp vào nhau.
“Điều anh hy vọng là, em có thể cùng anh tuy hai mà một. Vốn dĩ chuyện trang hoàng anh có thể tự quyết định, không cần phiền đến em, nhưng em trai anh từng chê gu thẩm mỹ của anh, nói rằng không có sự ấm áp của gia đình, vì vậy, nhà của hai chúng ta, chỉ có thể giao cho em. Em chịu khó một chút, được không?”
Anh vốn có thể cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt cô, lại có thể hạ thấp phong thái một cách tự nhiên, rất chân thành, không chút cố tình.
Dương Lưu Thư mím môi, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngược lại anh mỉm cười: “Em trai anh cũng có bạn gái, nếu gặp nhau thì xấu hổ lắm. Vì thế chúng ta có nhà của chính mình thì tốt hơn, đúng không?”
Chữ “Nhà” ấy rất khiến người ta rung động, cô từ từ cởi bỏ, muốn cảm ơn, thấy xa cách quá, nhận lấy như một lẽ đương nhiên, lại không quen.
Im lặng một lát, cô pha trò.
“Không sợ em cuỗm nhà với xe bỏ chạy hả.”
“Vật ngoài thân mà thôi.” Anh nắm tay cô đưa lên bên môi, hôn xuống, khẽ cười nói, “Lúc em chạy, nhớ dẫn anh theo là được.”
Cơm nước xong Hướng Đông Dương đưa cô đi tập xe. Xe đi về hướng ngoại thành, đến khi trên đường còn rất ít xe, hai người đổi vị trí.
Dương Lưu Thư lâu không sờ vào tay lái, mấy thứ lúc thi bằng lái xe đã gần như trả lại hết cho huấn luyện viên.
Tay cô nắm trên tay lái, để giảm bớt căng thẳng, cô cố ý pha trò.
“Mạng anh hiện tại đều nằm trong tay em, sợ không?”
Anh bất động như núi: “Không sợ, rất vui. Anh rất vui vì em nghĩ như vậy.”
Dương Lưu Thư:……
Có anh chỉ đạo, rồi từ từ nhớ lại những gì đã học trước đây, Dương Lưu Thư vẫn khởi động xe.
Trên đường ít xe, áp lực tâm lý không lớn như thế, cảm giác dần dần tới, sợ hãi giảm bớt đi một chút.
Lái xe được hơn nửa tiếng, vào lúc Dương Lưu Thư cảm thấy mình dần dần đắm chìm vào cảnh đẹp, Hướng Đông Dương ra hiệu cho cô chạy vào một con đường nhỏ.
“Em không cần nghỉ. Em có thể.” Cô rất đắc chí vì sự thông minh của mình.
“Xuống đi dạo một chút. Thời tiết tốt.”
Vậy được thôi.
Xe dừng bên dường, phía trước là một con sông. Mặt sông không rộng lắm, nước sông lại rất trong. Dòng nước cũng không chảy xiết, chậm rãi chảy xuôi dưới ánh mặt trời, rất thong thả.
Nắng chiều ấm áp, thế giới xung quanh tràn ngập màu xanh của mùa xuân, ngay cả gió cũng mang theo hơi thở của cỏ cây hoa lá.
Anh nói đúng, thật sự rất đáng để xuống đi dạo một chút.
Hai người rời xe, tay trong tay đi dọc theo bờ sông.
Hồi cấp ba cạnh trường cũng có con sông, mấy đôi trẻ lén lút yêu đương thường thích chui vào rừng cây bên bờ sông. Khi đó rất nhiều chàng trai theo đuổi Dương Lưu Thư, nhưng cô không biết là do không thông suốt hay là sao, chẳng để ý bất kỳ một ai.
Nhưng cô từng đến rừng cây nhỏ.
Cô đi cùng một người bạn thân. Bạn thân lần đầu tiên hẹn hò, ngượng ngùng, lôi kéo cô đi cùng lấy thêm can đảm, sau đó thấy bạn nam kia, hai người bọn họ liền chui trong rừng cây, để lại một mình Dương Lưu Thư ngồi bên bờ sông học thuộc từ đơn tiếng Anh.
Khi ấy cũng là mùa xuân, chính xác là cuối xuân, gió buổi tối ấm áp, rất dễ chịu.
Cô lúc này, bỗng cảm thấy như trở lại thời cấp ba, vụng trộm hẹn hò với chàng trai mình thích.
Không ngờ cảm giác yêu sớm đã từng bỏ lỡ trước đây, lại tìm được ở nơi này.
“Cười gì thế?” Anh dừng bước chân.
Cô bị anh kéo, tiến vào trong lồng ngực anh, vẫn cười.
Ngại nói cho anh những suy nghĩ ngây ngốc vừa rồi, đành phải tạm thời nghĩ về một chủ đề.
“Em cảm thấy em cao hơn.”
Anh hơi nhướng mày: “Hả?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, một tay đặt lên đỉnh đầu, kéo bằng thẳng qua, đúng lúc đến nơi môi anh.
“Trước đây không gần như thế, em tưởng em cao đến cằm anh, giờ mới biết là đến chỗ này. Cho nên cảm thấy như đã cao hơn.”
Anh buồn cười trước sự tự lừa mình dối người này, yên lặng nhìn cô vài giây, đột nhiên duỗi tay ra, bế phắt cô lên từ khuỷu chân cô.
Dương Lưu Thư hét lên một tiếng, ôm lấy cô anh theo bản năng.
“Như vậy thì sao? Có phải cao hơn chút nữa rồi không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, có ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, cô lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thanh thoát như vậy trên khuôn mặt anh.
Tim cô đập thình thịch, lần đầu tiên nhìn anh từ trên cao, góc độ khác nhau, cảm giác anh cho cô, dường như đã thay đổi trong nháy mắt.
Không phải một người trưởng thành hai mươi tám tuổi, mà là một chàng trai mười tám tuổi.
Nếu anh sinh muộn hơn mấy năm, cùng cô gặp nhau trong khuôn viên trường cấp ba, cô nhất định vẫn sẽ rung động với anh thời thiếu niên.
“Hướng……” Lại bị nghẹn. Cô cắn môi dưới, tim đập càng lúc càng nhanh, ngực không ngừng phập phồng, cảm xúc khác thường sắp trào ra một cách mãnh liệt.
Nói không nên lời.
Cô bị cảm xúc này làm trướng đau khắp nơi, cuối cùng hạ quyết tâm, cúi đầu, dán môi lên môi anh.
Trong ấn tượng, đây chắc là lần đầu tiên cô chủ động. Ở bên ngoài, giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng mà sự chủ động của cô chẳng duy trì được bao lâu, không biết khi nào cô đã lại trượt xuống đất, bị anh vây trong ngực hôn nồng nhiệt.
--
Khi trở về, tới gần nội thành, lại đổi sang Hướng Đông Dương lái.
Hai người ăn ý mà duy trì im lặng đối với chuyện kìm lòng không đậu ở bờ sông, không nhắc lại.
Buổi tối cùng nhau xem hết phần cuối 《 Jane Eyre 》. Dương Lưu Thư vốn hạ quyết tâm phải tập trung xem, kết quả hôm nay còn mất tập trung hơn cả lần trước.
giờ buổi diễn kết thúc, về đến nhà, anh đi theo cô vào phòng cô.
Cô tưởng rằng anh lại muốn lấy áo sơ mi của mình cho cô làm áo ngủ, vội vỗ vỗ chiếc ba lô nhỏ của mình.
“Em mang theo rồi.”
Thấy anh như không tin, cô còn đặc biệt mở ba lô ra, bên trong là một bộ nội y màu hồng nhạt, cùng một bộ váy ngủ hai dây màu hồng nhạt.
Lần trước không chuẩn bị, kết quả tạm thời lấy một chiếc áo sơ mi của anh làm áo ngủ, bên trong…… Trống trơn, xấu hổ kinh khủng. Vì vậy lần này trước khi ra ngoài, cô đã tính toán từ sớm.
Nhưng bày ra xong rồi, thấy dáng vẻ Hướng Đông Dương cười, Dương Lưu Thư muộn màng nhận ra mà nghĩ đến: Điều này chẳng phải nói rằng cô đã chuẩn bị để ngủ lại xong xuôi ư?
Má ơi, thật xấu hổ!
Cô cúi đầu, từ từ, từng chút kéo khóa ba lô, hy vọng anh không nghĩ đến điều này và có thể mau chóng về phòng của anh.
Trong sự yên lặng tinh tế, Hướng Đông Dương mở miệng.
“Cho nên, em mang theo nội y, chạy tới chạy lui cả ngày ở bên ngoài?”
Ớ?
Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy ý cười trêu chọc trong mắt anh, lập tức mặt đỏ bừng bừng, chỉ có thể trốn vào phòng tắm: “Em…… Em đi tắm.”
Tắm xong với đầy những suy nghĩ cấm trẻ em, lúc mặc quần áo, cô hơi do dự, rồi vẫn mặc bộ nội y đó vào.
Lát nữa chắc anh sẽ đến chúc ngủ ngon, vẫn nên mặc vào thì tốt hơn.
Cơ mà, sao cô lại ngốc như vậy, chỉ nghĩ đến việc không chiếm chỗ -- váy hai dây này lộ quá nhỉ? Mặc dù anh đã nhìn hết rồi, nhưng…… Dù sao vẫn không tốt lắm.
Dương Lưu Thư ra khỏi phòng tắm, Hướng Đông Dương đã không còn trong phòng, chắc về phòng anh rồi.
Cô vẫn mở cửa tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc bên ngoài.
Nhưng nói như vậy, bộ bên trong kia thành ra có vẻ không cần thiết.
Vì thế lại cởi ra, cởi ra rồi mặc vào, vừa lăn lộn xong thìa anh gõ cửa ở bên ngoài.
Anh đã tắm xong, vẫn là quần áo mặc nhà màu xám, tóc hơi ướt, vì không xử lý, tóc mái rủ xuống, hơi dài. Nhưng không cảm thấy lôi thôi.
Hướng Đông Dương thấy cô lúc đó, rõ ràng là sửng sốt, lập tức cười.
“Mặc kiểu gì thế này?”
Dương Lưu Thư ngại nói rằng váy hai dây lộ quá, đành phải mỉm cười khô khốc.
Anh không truy hỏi nữa, cúi đầu hôn cô một cái.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Anh lại hôn trán lên cô.
“Sáng mai anh bảo người đưa tài liệu cho em ký, sau đó anh có việc phải đi.” Anh cười mang theo ý xin lỗi, “Không thể ăn trưa với em.”
Tay Dương Lưu Thư bấu khung cửa, hơi ngẩn người.
Điều này là ngoài kế hoạch, cô vốn tưởng rằng ngày mai anh có thể ở bên cô cả ngày.
“Không sao. Công việc quan trọng hơn.” Cô phải làm một người bạn gái hiểu chuyện.
Hướng Đông Dương gật đầu, lại nói chúc ngủ ngon, ra hiệu cho cô đóng cửa đi ngủ.
Tay Dương Lưu Thư bấu chặt hơn vào khung cửa, bấu đến móng tay phát đau. Kế hoạch bỗng nhiên thay đổi, khiến lòng cô nảy sinh quyến luyến.
Luyến tiếc anh.
“Chú…… Hướng.”
“Ừm?”
Cô không nói nên lời. Câu “Em muốn ngủ với anh” ấy sao cũng không thể nói ra.
“Sao thế?”
Cảm giác trướng đau cả người hồi chiều ở bờ sông kia lại trở về rồi.
Cô không nói nên lời, dưới cái nhìn dịu dàng chăm chú của anh, bỗng nhiên ngả về phía trước, đâm sầm vào lồng ngực anh.
“Em…… Anh……” Cảm xúc mãnh liệt quá mức khiến cơ thể cô hơi run rẩy, bên trong nổi lên sóng lớn tựa như chớp giật sấm rền phá tan cổ họng cô, cuối cùng thốt được ra, cũng chỉ có hai chữ nhỏ không thể nhỏ hơn, “Đừng đi!”