Lửa từ trên mặt, nhanh chóng thiêu khắp toàn thân.
Lần này Hướng Đông Dương không còn thỏa mãn với một nụ hôn đơn thuần nữa, một tay sờ nắn qua chiếc áo len mỏng trên người cô.
Cô không có kinh nghiệm, bị anh sờ nắn như vậy, như khó chịu, lại cũng không giống, muốn đẩy ra, lại không muốn đẩy lắm.
Trong sự mâu thuẫn này, cảm giác lớn nhất vẫn là kinh ngạc.
Hướng Đông Dương thoạt nhìn lạnh như băng, ít nhất trước mặt người ngoài luôn là thế, theo cảm nhận của cô, hẳn là kiểu cấm dục mà người khác thường nói.
Ở ký túc xá, Thang Ưu và Điền Tử Điềm lúc buôn chuyện sau lưng Khang Thanh Hòa nhắc tới anh, đều nói rằng anh y như lời đồn, trông rất khó gần.
Ai biết rằng anh âm thầm thích nắm tay như vậy, thích hôn như thế.
Anh hơi buông lỏng cô ra, nhìn thì như cho cô cơ hội để thở, thật ra là muốn mượn dịp để bình phục dục vọng của bản thân.
Cơ thể anh vẫn chống trên cô, tay đã ở trong áo len, chẳng qua chỉ lưu luyến mãi trên bên hông mềm ấm tinh tế của cô, không dám tiến lên thêm một tắc nào.
Sợ mất khống chế, sợ sẽ nhịn không được muốn cô.
Thời gian quen nhau ngắn ngủn, không thể nhanh như vậy.
Cô không hiểu bản thân hiện tại đang ở tình huống nguy hiểm nhường nào, ngẩng đầu nhìn anh suốt, đầu dựa vào tường, đôi môi hơi sưng vì bị anh hôn hé mở, ánh mắt ướt át, ngực còn đang hơi hơi phập phồng.
Tuổi còn nhỏ, biểu cảm luôn mang theo chút ngây thơ, lại sinh ra với vẻ ngoài cực kỳ mỹ lệ, vô tình đã hòa trộn thành một loại đơn thuần tha thướt yêu kiều.
Trước đây anh đã từng chịu không ít cám dỗ, hoặc thanh thuần, hoặc gợi cảm, nhưng khó ai có thể kiêm cả hai.
Anh quả quyết, rút tay khỏi áo len, thay bằng vuốt ve cánh môi cô.
Giọng cũng khàn: “Đừng nhìn anh như vậy. Anh là một người đàn ông bình thường.”
Mặt cô càng đỏ hơn, lập tức nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài còn không ngừng run rẩy.
Dáng vẻ này, ngược lại càng giống đang đòi hôn.
Anh đè nặng thở gấp mấy hơi, vẫn không áp xuống được lửa trong lòng. Cô hơi hé mở cánh môi, như một lời mời không tiếng động, muốn hôn, muốn dùng đầu lưỡi thăm dò nhiều hơn.
Cuối cùng bản năng cơ thể đã chiến thắng lý trí.
Hai tay của anh đặt lên vạt áo len, muốn cởi nó ra.
Cô trợn tròn đôi mắt, hai tay ấn áo len, hoảng sợ nhìn anh.
Một tay anh chạm vào gáy cô, chậm rãi vuốt ve, xoa dịu nỗi bất an của cô. Môi dán lên cánh môi cô, hôn khẽ lấy không ngừng.
“Không làm, anh chỉ muốn nhìn một chút.”
Cơ thể cứng đờ của cô dần dần mềm đi, chắc vẫn đang sợ hãi, hai mắt ướt hơn cả vừa nãy, nhu nhược đáng thương như con dê con đợi làm thịt.
Tay lại hơi buông lỏng khỏi áo len: “Đừng…… Đừng ở chỗ này.”
Khi chữ “Đừng” phía trước phát ra, anh hơi có chút thất vọng, câu sau đó, lại làm máu anh nhanh chóng sôi trào.
Anh ôm cô lên tầng. Dương Lưu Thư vẫn luôn yên lặng rúc trong lồng ngực anh, mặt đỏ ửng, xấu hổ kinh khủng.
Vào phòng ngủ, anh đặt cô lên mép giường, từ dưới lên trên, cởi chiếc áo len rộng thùng thình kia ra một cách dễ dàng, ném xuống đuôi giường.
Áo len rất mềm, khi bị ném lên giường gần như không có tiếng động, cô lại hơi hơi run lên một chút.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, đưa cô lên trên giường, sau khi cảm thấy cô không căng thẳng như vậy, ngón tay đặt lên cổ áo sơ mi, cởi chiếc cúc đầu tiên.
Sau đó là chiếc thứ hai, cho đến hết thảy trói buộc.
Cô vẫn không mở mắt nhìn, hai tay nắm chặt ga giường, quá dùng sức, da lại trắng, mạch máu màu xanh lá trên tay càng thêm rõ ràng.
Tiểu Đáng Thương, thật ra vẫn sợ.
Đây là lần đầu tiên anh chân chính nhìn thấy cơ thể con gái.
Thơm, mịn, trơn, trắng, và cả tiếng thở dốc rất khẽ trở nên rõ ràng vì căng thẳng.
Anh đè nặng hôn cô, nụ hôn cực kỳ khắc chế, không dám phóng túng, sợ chỉ một tia lửa, có thể thiêu hủy mọi lý trí.
Bởi vì kiềm chế quá mức, cơ thể cũng vì căng thẳng mà khẽ run rẩy.
Kết thúc sao đây?
Chẳng lẽ thật sự không màng, trong tình huống không có bất cứ biện pháp phòng tránh nào, tùy tùy tiện tiện muốn cô như vậy?
Thậm chí cả cơm trưa cũng chưa cho cô ăn?
Chung quy không thể chỉ cho mình mình ăn no.
Hướng Đông Dương lúc này cảm thấy bản thân rất giống ông chú xấu xa trong phim, từng bước dụ dỗ cô gái nhỏ nhà người ta.
Chẳng qua hiện tại ngược lại là anh đang tiến thoái lưỡng nan, trong thế khó xử.
Anh rất muốn cô bây giờ có thể đẩy anh một cái, tỏ vẻ rõ ràng không muốn, anh nhất định sẽ tôn trọng cô.
Thế nhưng, cô gái nhỏ dưới thân mặc dù vừa thẹn vừa căng thẳng, mà vẫn cứ là dáng vẻ cam tâm tình nguyện mặc anh bài bố.
Thực sự khiến người khác huyết mạch sôi sục, muốn hung hăng bạo hành.
Trên đà mất khống chế, anh dằn lòng lại, rời khỏi cơ thể cô, đồng thời nhanh chóng kéo chăn đắp lên cho cô.
“Chờ chút nữa, được chứ?” Trong cơ thể còn đè nặng ngọn lửa, thiêu đến cổ họng khàn đặc, “Nhanh quá.”
Lời này, như thể người khó dằn nổi là cô.
Người trần chuồng nằm trong chăn như quả trứng gà bị lột sạch bóc không có cách nào tiếp lời này, cảm thấy bất kể nói “Được” hay “Không được”, đều rất không thích hợp.
Nhưng anh cũng không có bất cứ kinh nghiệm gì, lại thể hiện thành thạo hơn cô nhiều, là vì đàn ông trời sinh đã am hiểu cái này, hay vì anh tuổi tác lớn?
Chăn không che kín, lộ ra một bờ vai nhỏ thơm, trắng đến lóa mắt. Hướng Đông Dương muốn dời tầm mắt đi, đã thử mấy lần mà không dời được, dứt khoát liền mặc kệ bản thân nhìn.
Dương Lưu Thư phát hiện, hai tay bên trong túm lấy chăn, từng chút kéo lên, che vai trái mình lại, chỉ lộ cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Động tác nhỏ này của cô, thật ra Hướng Đông Dương thu hết ở trong mắt, lại giả vờ như không phát giác, chỉ cúi người nhặt quần áo vương vãi.
Sơ mi trắng, váy màu xám đậm, nội y màu đen, còn mang theo chút nhiệt độ và mùi thơm của người cô, rất mỏng.
Anh nhớ tối hôm gặp lại, cô mặc một chiếc áo len bó sát.
Anh không cố tình nhìn, nhưng vẫn để ý thấy cô có một đường cong cơ thể rất hoàn hảo.
Hóa ra đó là sự thật, không hề nhờ quần áo tô điểm.
Hướng Đông Dương không kìm được cười một cái vì sự liên tưởng này.
Nụ cười ấy, rơi vào trong mắt Dương Lưu Thư, tưởng rằng anh đang nghĩ lại chuyện vừa rồi, không khỏi đỏ mặt.
Nhất là khi anh muốn giúp cô mặc lại quần áo, cô thực sự biến thành con tôm vừa mới lăn qua nước nóng, đỏ mặt túm chặt chăn hơn.
“Để em tự mặc.”
“Anh đã cởi rồi, không phải nên để anh mặc sao?” Anh khẽ cười.
Cô bối rối kinh khủng, chỉ biết lắc đầu.
Cái đó còn nan giải hơn bị cởi trong lúc ý loạn tình mê.
Hướng Đông Dương không ép nữa, chỉ yên lặng nhìn cô. Cô bị nhìn đến xấu hổ, nhất là dưới tình huống như hiện tại, muốn trốn, lại không thể trốn được.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Đợi qua sinh nhật em năm sau, chúng ta đi lãnh chứng luôn được không? Nếu muốn tổ chức hôn lễ ngay, cũng được.”
Ban nãy đã nhìn hết cô gái nhỏ thuần khiết như thế, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng.
Dương Lưu Thư vừa mới tròn mười chín tuổi, rời cấp ba chưa đến một năm, chuyện lĩnh giấy kết hôn kiểu này, trước đây chưa từng xuất hiện trong tư tưởng của cô.
Cô hơi kinh ngạc, trong ngỡ ngàng lại như mang theo chút khát khao, lời ra ngoài miệng lại là một chuyện khác.
“Anh thế này, là đang cầu hôn à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt dịu dàng mang theo chút ý cười: “Có thể thành công không?”
Cô bị bật ngược một nước cờ.
Cái ông già này, sao lại có thể đá bóng như vậy?
Dương Lưu Thư cắn môi dưới im lặng, nhưng ý cười trong mắt đã bán đứng cô.
“Em…… Em còn chưa gặp người nhà anh mà?” Thật sự cảm thấy xấu hổ, vì thế cụp mắt xuống, tránh tầm mắt anh, chỉ còn khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười, “Bọn họ, liệu có không thích em không?”
Vì tránh tầm mắt anh, cô không nhìn thấy sự che đậy chợt lóe trong mắt anh.
“Chúng ta kết hôn, lại không phải với người nhà anh.” Anh nói.
Giọng điệu rất bình thường, mà cô lại đắm chìm vào trong các loại kích động, cũng không suy nghĩ sâu xa. Hơi im lặng trong chốc lát, cô lại nói: “Anh cũng chưa gặp người nhà em.”
Hướng Đông Dương cúi người, hôn ấn đường cô: “Kỳ nghỉ /, anh muốn gặp chú dì một chút.”
Hóa ra anh đã có tính toán.
Dù gì mới mười chín tuổi đầu, Dương Lưu Thư cảm thấy sắp xếp của Hướng Đông Dương, dường như đã đủ hoàn hảo.
Cô gật đầu thật nhẹ thật khẽ.
Anh nắm lấy vai cô qua tấm chăn, rồi hôn cô một cái.
“Anh đi xuống trước, em ổn rồi thì xuống sau.”
“Dạ.”
Anh đứng lên, vừa định xoay người rời đi, lại dừng lại ở đó.
“Vừa nãy cái đó,” vẻ mặt anh trịnh trọng lạ thường, “Không phải cầu hôn.”
Sắc mặt Dương Lưu Thư khẽ biến, dường như rất xấu hổ, quay đầu lại đi, ánh mắt phiêu tới nơi khác, cười mỉa mai: “Em hiểu. Em cũng nói đùa thôi.”
“Không phải. Ý anh là, vừa nãy cái đó, chỉ là tâm ý của anh đối với em.” Anh ngồi lại mép giường, hai tay chống xuống bên người cô, cúi đầu hôn vành tai cô, “Muốn để em giao cả đời cho anh, nhất định không thể qua loa như thế được.”
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, từ từ cười.
Anh cũng cười: “Người thông minh cũng có lúc ngớ ngẩn, cho anh chút thời gian, nghĩ xem làm sao cầu hôn một cách tốt nhất, được không?”
Ngực cô ở dưới chăn hơi hơi phập phồng, cắn môi một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Hướng……” Mới thốt ra một chữ, đột nhiên dừng lại.
Hướng Đông Dương? Chưa từng gọi như vậy, không quen.
Chú Hướng? Ban nãy mới như vậy, chẳng ra gì.
Anh nhìn dáng vẻ khó xử của cô, không nhịn được cười.
Ở bên cô, anh cảm thấy bản thân luôn luôn cười, thời thời khắc khắc, không nhịn được mà buồn cười.
“Gọi chú.” Anh nói. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh khe khẽ cho một lời giải thích, “Em gọi chú dễ nghe nhất.”
Nhất là thời khắc nào đó sau này, chắc chắn dễ nghe hơn.
--
Hướng Đông Dương đi xuống dưới, vào nhà vệ sinh tầng một, rửa mặt bằng nước lạnh.
Trong người vẫn khô nóng, có thể thấy chính mình trong gương, trong mắt anh vẫn chưa biến mất dục vọng.
Vẫn muốn cô.
Ở cái tuổi dễ xúc động nhất, anh chưa từng có khát vọng mãnh liệt như lúc này.
Những người bạn kia thỉnh thoảng sẽ trêu anh, nói anh có bệnh khó nói trong người. Cơ thể của mình, anh biết rõ, về mặt sinh lý, anh hoàn toàn không có vấn đề.
Điều anh từng thực sự lo lắng, là về mặt tâm lý.
Một người gần hai mươi tám tuổi, chưa từng thực sự nảy sinh xúc động với người phụ nữ, thậm chí là người đàn ông cụ thể nào, đây thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Vẫn may, tâm lý của anh, cũng bình thường.
Trước đây, chẳng qua vì chưa gặp được mà thôi.
Cảm giác xúc động này dần dần bình phục, Hướng Đông Dương lấy khăn lau khô mặt, đi ra, đúng lúc nhìn thấy Dương Lưu Thư đang đi xuống.
Ánh mắt mới vừa gặp nhau, cô liền vội vàng né tránh.
Đúng là cô gái nhỏ, dễ xấu hổ như vậy.
Anh đi lên trước, vươn tay xoa tóc cô: “Hơi rối.”
Cô vội ngẩng đầu sửa sang lại, cả khuôn mặt ửng hồng.
Lòng anh lung lay, không nhịn được ôm lấy cô.
“Trưa nay ra ngoài ăn đi. Anh hiện giờ không tiện nấu cơm.”
Cô quả nhiên như anh suy nghĩ, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng: “Anh không thoải mái à? Khó chịu chỗ nào?”
“Sợ cắt vào tay.” Anh trả lời một cách nghiêm nghị, “Anh nhất định sẽ thất thần.”
Cô cuối cùng cũng hiểu được, vừa thẹn vừa giận, quay người muốn chạy, bị anh ấn chặt vào trong ngực, không thể nhúc nhích tẹo nào.
Đáng tiếc, người mình chọc giận, vẫn phải tự mình dỗ dành.
Đến khi cuối cùng cũng có thể ra ngoài, hai người vừa đi đến bên cửa, Hướng Đông Dương lại ôm Dương Lưu Thư lên trên tủ giày.
“Hỏi em một chuyện.” Vẻ mặt của anh rất đặc biệt nghiêm túc, khiến cô sợ tới mức nghiêm cả khuôn mặt nhỏ, “Ban nãy, em liệu có cho rằng thân thể anh không tốt không? Ví dụ như, ở phương diện nào đó, có bệnh khó nói?”