Hạ Diệp tự nhiên thấy cô và Nhã Uyên có khoảng cách lớn quá. Cô cảm thấy cô chưa hiểu hết bạn bè. Cô buồn vì chuyện của Nhã Uyên quá, cô muốn tìm người nói chuyện.
Phương Anh sẽ kích động, cô chỉ có thể tới nhà nói chuyện với Yến Vy.
Nghĩ là làm, cô liền chạy tới nhà Yến Vy. Vừa tới cửa nhà, lại nghe Yến Vy la hét, các bạn của cô làm sao vậy? Trời vẫn còn mưa, cô không muốn cũng phải nhấn chuông cửa để vào nhà, nếu không sẽ ướt hết.
Đăng Khôi ra mở cửa thấy cô, liền nói: “Hay quá, bà tới, Hạ Diệp bà làm ơn nói với Yến Vy, tôi không phải là bị cáo trước tòa đâu, tôi mệt quá!” nói xong Đăng Khôi liền bỏ đi.
Đăng Khôi là người yêu của Yến Vy từ cấp kia mà, hai người luôn nhường nhịn ít khi to tiếng với nhau, sao hôm nay lại căng thẳng như vậy? Cô đi vào trong nhà nhìn Yến Vy đang cầm chai rượu uống, sau đó thì thào nói.
“Hạ Diệp, xin lỗi, đừng để ý!” Yến Vy ôm đầu ngồi xuống
“Sao cãi nhau?” Cô ngồi xuống cạnh Yến Vy, lấy đi chai rượu trên tay Vy.
Yến Vy thờ ơ cười: “Có gì đâu, chuyện vặt thôi!”
Cô đành im lặng, lát sau mới mở miệng: “Tùy mày, mày đừng làm cho chính mày mệt mỏi! Tao cũng biết mày không thích ngành luật, cho nên mày càng không nên khiến Đăng Khôi thấy nhà mày là tòa án.”
Yến Vy không nói gì tựa vào vai cô từ từ ngủ thiếp đi. Cô không thể tâm sự chuyện Nhã Uyên đành đi về. Cô chạy về nhà, ngồi trước máy tính để làm việc, làm việc chính là cách để quên mọi việc nhanh nhất.
Ngoài trời hình như mưa, cô nghe tiếng mưa không ngừng rơi, không hiểu sao, cô không thể tập trung được! Một lúc sau, cô mặc thêm áo ra ngoài, mưa rất nhỏ, có dù che cô sẽ không ướt, tự nhiên cô cảm thấy rất khó chịu, càng đi càng mệt mỏi, quá lâu không vận động nên mệt sao?
Đứng lại ở hàng cây ven đường, cô cũng không biết nên làm gì, dạo gần đây Phương Anh rất bận vì sản phẩm cuối năm, Yến Vy và Nhã Uyên luôn là người bận rộn, mà bây họ còn đang mệt mỏi với tình yêu… Có cô hình như là rất rảnh rỗi.
Con đường mưa này đi một mình sao mà lạnh lẽo cô đơn quá…
Nghĩ tới đây cô lại tự hỏi mình đứng đây để làm gì, bước xuống lòng đường, thì có một chiếc xe lao tới, thắng lại ngay trước người cô, cô sợ quá ngã xuống, lỗi của cô đi mà không nhìn, chút nữa là bị tông chết rồi.
Người lái xe vội vàng đi xuống, bóng dáng hơi quen, người đó lập tức cầm dù của cô lên che cho cô: “Hạ Diệp, có sao không? Sao lại lao ra đường như vậy? Em có biết thiếu chút nữa tôi đụng em không?”
“Tổng giám đốc! Sao lại là anh?” cô nhìn thấy hắn hơi kinh ngạc, hắn làm gì ở gần nhà cô?
Hắn kéo cô đứng dậy, cầm khăn tay lau cho cô, vì hắn chỉ che dù cho cô, nên hắn đang bị ướt, cô cầm lại cây dù trên tay hắn, che về phía hắn một chút: “Sao anh lại ở đây?”
Nghe cô hỏi, hắn rút lại khăn tay, nhìn cô một lần nữa: “May là không bị thương, ướt rồi mau về nhà đi, tôi đến mua nhà ở đây, có một người bạn giới thiệu, còn em, sao lại lao ra đường? Sao lại ở đây?”
“Nhà tôi gần đây thôi, tại lúc nãy mãi suy nghĩ! Anh không sao chứ?” hỏi xong cô lại thấy thật ngốc, hắn ngồi trong xe, đương nhiên là không sao rồi.
“Tôi ngồi trong xe, thì sẽ có sao? Như người trên mây vậy! Em có cần tôi đưa về không? Nếu không…” mấy ngày không nói chuyện, đột nhiên lại gặp ờ đây, hắn cũng bất ngờ, không biêt nói gì.
Ngay lúc đó điện thoại của cô reo, cô lục túi xách tìm điện thoại, vì một tay cầm dù, một tay tìm điện thoại hơi khó, hắn liền thay cô cầm cây dù, vẫn là tìm đồ bằng hai tay dễ hơn, nhìn vào điện thoại, là Phương Anh gọi.
Cô nói “Xin lỗi” với Ryan rồi nhận máy: “Sao vậy?”
“Hạ Diệp, Yến Vy cắt cổ tay tự vẫn, giờ đang cấp cứu tại bệnh viện… Mau tới đây đi, một mình Phương Anh, Phương Anh sợ!” nói xong Phương Anh chỉ có khóc, cô choáng váng đứng không vững nữa rồi.
Thiên Phúc đưa tay đỡ cô, lay cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô run rẩy, lời nói lắp bắp: “Tôi… Cần đến bệnh viện!”
Bên ngoài phòng cấp cứu, Phương Anh đang nắm cổ áo Đăng Khôi hét: “Ông đã làm cái gì hả? Tại sao một người lạc quan như Yến Vy lại muốn tự vẫn? Trả lời đi!”
Cô cũng đang rất muốn hỏi, nhưng Đăng Khôi là người đau khổ nhất ở đây rồi, cô bước lại nắm tay Phương Anh: “Buông ra đi mà, Phương Anh đây là bệnh viện đó! Buông ra đi, đừng la hét nữa!”Đăng Khôi từ từ ngồi bệch xuống đất, cô ngồi cạnh hỏi: “Đăng Khôi, tại sao Vy lại tìm cái chết? Chắc ông biết phải không?”. Đăng Khôi liền đẩy cô ra, ôm đầu.
Cô bị đẩy càng làm Phương Anh nổi giận, muốn mắng, thì bị Ryan ngăn cản, Ryan đỡ cô dậy, lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng hỏi gì. Cô đành im lặng, chờ xem Yến Vy thế nào.
Hạ Diệp thẫn thờ, sáng Yến Vy còn bình thường lắm mà, sao đột nhiên lại làm việc dại dột này?
Ngồi ở đó chờ, cô điện thoại cho Nhã Uyên là reo mà không ai bắt máy có lẽ vì buổi sáng uống quá nhiều, cô đành để lại tin nhắn vậy. Ryan thỉnh thoảng lại ra ngoài nghe điện thoại.
Cô kéo nhẹ tay áo hắn: “Anh về đi, nếu anh có việc, tôi không sao mà!”
Ryan nắm bàn tay cô: “Tôi không bỏ rơi người khác, không bao giờ, nhất là khi người đó đang cần một chỗ dựa!”
Cô không biết nên nói gì, chỉ biết rút bàn tay lại…
“Bệnh rồi sao? Hạ Diệp? Sao em lại im lặng?” Hắn liền sờ trán cô.
Cô lắc đầu: “Không, không có, hơi mệt thôi!” né tránh bàn tay Ryan.
Hắn còn muốn nói nữa, nhưng điện thoại lại có người gọi, không muốn cũng phải đứng lên xử lý công việc.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cô lập tức chạy đến, bác sĩ nói là vết cắt không sâu, do Vy uống quá nhiều rượu nên mới không tỉnh.
Yến Vy thấy Đăng Khôi là kích động, cho nên các cô không dám cho Đăng Khôi vào.đã rất lâu Yến Vy không liên lạc với người nhà, vì vậy, các cô phải thay nhau trông chừng Vy.
Nhã Uyên bây giờ mới tới, đi cùng cậu thanh niên lúc sáng.
“Hạ Diệp,Vy sao rồi?” Nhã Uyên chạy nhanh, mặt trắng bệch thở gấp.
Ha Diệp đỡ lấy Nhã Uyên: “Không sao rồi, vết cắt không sâu!”
“Ai ở lại với nó đây?” Nhã Uyên nghe vậy, giọng nói cũng chậm lại.
Cô gật đầu, Vy cũng không muốn gặp gia đình, các cô thay nhau tốt hơn.
Mấy bạn cô bắt đầu họp lại xem nên thay nhau chăm sóc Yến Vy, Phương Anh đề nghị ở lại đầu tiền, sau đó tới Hạ Diệp, để thuận tiện nên chuyển sang bệnh viện Nhã Uyên, để Nhã Uyên trông chừng cho dễ.
“Còn ông thì sao?” Hạ Diệp nhìn Đăng Khôi.
Đăng Khôi chán nản: “Tôi sẽ chia tay cô ta, các bà… a…”
Câu nói chưa dứt, Hạ Diệp đã đấm vào mặt Đăng Khôi.
Ryan nắm cánh tay cô: “Em bình tĩnh đi, tới cả em mà còn như vậy sao? Lúc này là lúc đánh nhau sao?”
Cô để Ryan giữ cô, chứ nếu không cô sẽ đánh chết Khôi: “Ông nói cho rõ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vy tự tử hả?”
Khôi tỏ vẻ khổ sở: “Bà kêu tôi phải làm sao? Cô ấy có nghe tôi không? Tối ngày cứ hoang tưởng tôi có người khác, yêu nhau lâu vậy, sắp cưới nhau rồi mà còn như vậy… không tin tưởng có hạnh phúc được không?”
Lời nói này làm cho mọi người im lặng. Yến Vy đa nghi, chuyện này các cô hiểu rất rõ, còn Đăng Khôi, lại là người đàn ông mẫu mực, đáng tin tưởng. hai người này yêu nhau cũng đã lâu rồi, giờ lại sinh chuyện.
Nhã Uyên lạnh lùng nói: “Cô ấy vẫn kích động, tốt nhất là ông ngồi ngoài cửa, Vy bình tĩnh lại sẽ muốn nhìn thấy ông đó!”
Nói xong, các cô liền làm thủ tục chuyện viện, Phương Anh, Đăng Khôi sẽ theo xe bệnh viện. ra ngoài bãi giữ xe, Nhã Uyên nhìn cô và Ryan rồi nói: “Mày đó, sao lại đánh ông Khôi, lỡ có gì, Vy cào nhà mày đó!”
“Còn mày, lúc nãy sao lại bình tĩnh như vậy?” Bình thường Nhã Uyên dễ xúc động.
Nhã Uyên vẫn lạnh tanh: “Hôm nay tao say quá, đầu nhứt quá, giờ tao theo chuyển viện đi, mày về cùng anh này đi! Đừng có lo quá mà mất ngủ, quần thâm của mày làm mày như con gấu! Ai kia?” Nhã Uyên liếc Ryan một cái.
“Được rồi, tao đi về, ngủ cho vừa ý mày, đây là… bạn, tên Ryan, mà ai vậy?” cô hướng người bên cạnh Nhã Uyên chỉ.
Nhã Uyên chỉ cười: “Bạn nhậu kiêm tài xế kiêm bạn trai của tao, tên Lộc, thôi tao đi đây, còn lo chuyển viện nữa, hai người về cẩn thận!”
Ryan cũng lịch sự: “Hai người cũng cẩn thận!” sau đó mở cửa xe cho cô lên.
Trên xe, cô nhìn ra bên ngoài kính, mưa lất phất, cô bắt đầu khóc. Lúc nãy, cô kìm nén không khóc, giờ cô mới âm thầm khóc, vết thương tuy không sâu nhưng quấn băng rất dày, sao Vy lại như vậy? Hết Nhã Uyên và anh hai, đến Yến Vy và Đăng Khôi…
Hắn dừng xe, chạy vào một cửa hàng bách hóa ven đường. Cô cũng không để tâm lắm, dù sao hắn cũng vì cô mà ở đây, mất cả buổi chiều. Lát nữa nên cám ơn hắn thế nào đây? Cô thấy đói rồi, hay là xuống mời hắn ăn đi.
Hắn quay lại rồi, cầm khăn giấy đưa cho cô, còn lại hắn bỏ vào hộc xe.
Mua khăn giấy cho cô? Thấy cô khóc sao? Cô cũng cầm khăn lau sạch nước mắt. Chẳng biết sao lại để cho hắn thấy, cô đâu khóc ra tiếng.
“Đừng khóc nữa, đã không sao rồi, em đúng là con sư tử nhỏ, em tưởng đụng ai cũng đánh được sao?” Hắn cũng không có lái xe, ngồi yên nhìn cô.
Cô bị nhìn cũng không tự nhiên, mở cửa xe đi ra, hắn cũng theo cô ra ngoài. Trời gần Noel, lạnh quá, cô cho hai tay vào túi áo, đứng tựa vào xe của hắn, nhìn dòng người qua lại, đồng hồ đã chỉ h. Lúc nãy cô đã gọi về báo cho ba mẹ là có việc bận, để ba mẹ cô không lo, giờ cô lại không muốn về nhà, nhưng nếu về thì cô phải lấy lại bình tĩnh đã, không con cái nào muốn cha mẹ lo lắng.
Hắn đem áo khoát da khoát lên vai cô, bản thân hắn cũng đâu có mặc ấm, cô tính trả thì hắn dùng hai tay giữ vai cô: “Đừng làm như mình mạnh mẽ lắm, cả tay cũng lạnh rồi!”
“Anh làm sao mà biết?” cô hất tay hắn ra.
Hắn cười tươi: “Lúc nãy em cầm khăn giấy, ngón tay em rất lạnh!”
Chỉ đụng được ngón tay mà cũng biết, hắn đúng là có xúc giác nhạy đi! Cô cũng không biết nên nói cái gì, xung quanh có rất nhiều tình nhân, cô và hắn lại chẳng phải tình nhân, cả hai đứng gần nhau như vậy thật dễ gây hiểu lầm.
Đứng lặng một lát, cô mới nói: “Đi ăn gì đi, tự nhiên tôi đói quá! Tôi mời anh!”
Hắn chở cô đến Lustart, rất đông khách, hai người ngồi ở bàn sát cửa kính có thể nhìn ra đường.
Cô cuối đầu xuống ăn không nói gì.
Nhân đi ra mỉm cười: “Ồ, giờ này bà ra đây lạ nha Diệp!” Nhân liếc Ryan một cái, cười thần bí.
Cô trừng mắt nhìn Nhân: “Quán mở ra không đón khách sao?”
Nhân gật đầu: “Đón chứ, quý khách ăn ngon miệng!” Nhân vỗ vai Hạ Diệp.
Ryan nhíu mày với Nhân, Nhân thu hồi cánh tay trên vai cô.
Hạ Diệp hơi ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”
Nhân lấy li sinh tố của cô uống, sau đó mới từ từ nói: “Chúng tôi cùng mê cafe à! Vì cafe mà quen nhau…” sau đó cầm luôn cả ly sinh tố của cô đi.
Cafe? Cô đã rất vất vả để uống được loại đồ uống đắng này.
Khi cô nhìn lại, thì đã mất li sinh tố.
Thiên Phúc gọi phục vụ lấy cho cô ly khác, có lẽ hôm nay thích hợp để nói rõ với cô rồi, ăn xong hắn buông nĩa xuống, nhìn cô ăn.
“Anh có việc gì sao? Lại nhìn tôi như vậy? Thật giống như em gái tôi lúc làm sai cái gì!” cô thuận miệng nói.
“Ừ, có việc tôi nghĩ nên nói với em!”
Cô dừng ăn nhìn hắn, cõ lẽ việc nghiêm trọng, hắn khá là nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Tôi là bạn của Kim Long, là người em phải đón ở sân bay!” Hắn còn không nhân dịp này nói rõ, sau này càng khó nói.
Hắn là Thiên Phúc bạn Kim Long? Không phải chứ? Hai người này cùng nhau đùa cô sao?
Thấy cô tức giận, hắn lại nói tiếp: “Kim Long luôn có nhiều trò, em bình tĩnh nghe tôi nói, tôi định nói lâu rồi, nhưng lúc ở sân bay rồi ở buổi tiệc… em đã bỏ đi! Tới giờ tôi nghĩ là nên nói rõ!”
Buổi tiệc? hắn dừng lại ở từ ‘Buổi tiệc’.
Đúng là sau buổi tiệc không ai nói gì với cô, cô cũng không hỏi gì buổi tiệc. không lẽ trong tiệc có gì sao?
Cô uống miếng nước, từ từ hỏi: “Buổi tiệc có chuyện gì sao?”
“Không sao cả, hôm đó tôi tính nói rõ với em! Nhưng em đi mất!” hắn có chút buồn trên gương mặt.
Cô im lặng, dường như hắn đang buồn cô.
Hai người yên lặng sau đó hắn đưa cô về chỗ lúc sáng. Cô từ chối hắn đưa về tận cửa, cô muốn đi bộ một lát, hơn nữa cùng không muốn hắn biết nhà.
Hạ Diệp, em yêu Minh Quân tới như vậy sao?
Căn bản hắn chẳng có cơ hội chen vào được, hắn lo sợ Hạ Diệp đau lòng. Chỉ gặp nhau rồi làm việc chung ba ngày mà hắn đã thích người ta sao? Hắn biết một khi chuyện này đến tai Hạ Diệp sẽ rất sốc với cô, Kim Long khi biết đã sốc đến phát điên. Nếu bây giờ nói ra, liệu Hạ Diệp có cắt cổ tay như cô gái tên Yến Vy kia?
Thu Thủy mà bà nội sắp xếp đang làm ở khách sạn, còn là cấp dưới của Hạ Diệp, có lẽ cô ấy không hề để ý gì cũng không hề quan tâm hắn, nên không biết trong buổi tiệc đó, Thu Thủy được công bố là hôn thê của hắn, và bị hắn cự tuyệt thẳng. Phải hắn không hề tồn tại trong lòng cô, nên ngoài công việc cô không hề quan tâm gì hắn, cho nên cô cũng không biết chuyện gì trong buổi tiệc.
Giờ nên làm sao? Vẫn chờ Long về? Vấn đề này khi Kim Long biết đã kích động bao nhiêu, có nên nói Minh Quân đã lấy vợ khác cho Hạ Diệp biết hay không?
Theo hắn biết thì Thu Thủy đẩy Hạ Diệp, cho nên hắn mới không thích Thu Thủy… tối đó cô quay lại, nhưng không muốn nói chuyện, trốn tránh hắn, hắn cũng không tìm cô, có lẽ là từ từ để họ quen thân với nhau.
“Anh hai, hơn h rồi, còn uống rượu?”
“Lộc, Nhã Uyên kia là gì của em?” lúc chiều thấy em trai, hắn thật kinh ngạc bất quá em trai làm như không quen, hắn cũng thuận theo.
“Anh! Vây Hạ Diệp là gì của anh?” Thiên Lộc cầm ly rượu của hắn, lại nghiêm túc hỏi lại hắn.
Hắn đi lấy cái ly khác, trả lời một cách chán nản: “Hạ Diệp? Anh và người ta không có gì!”
Thiên Lộc bị nhìn rồi cũng từ từ nói: “Là đàn chị ở bệnh viện em thực tập, nhưng cái bà thím đó mới thất tình, đã ba lần uống say gây họa trước mặt em trong bar rồi, em cũng không có gì hiện tai đâu!”
Hắn tự nhiên cảm thấy em trai cũng biết nói chuyện hai mặt: “Còn sau này? Không bảo đảm cũng không có gì sao?”
“Em là bác sĩ, chỉ quan tâm tình hình hiện tại, còn anh làm kinh tế, quan tâm đến tương lai, nói cách khác chúng ta khác nhau về tư tưởng!” sau đó Thiên Lộc bỏ trốn, nói chuyện với anh hai hắn sớm muộn cũng đuối lý.
Hắn đang chán nản rất chán nản, hắn đã nói chuyện với Kim Long nhưng mà Kim Long lại nói là đợi Kim Long về rồi tính, dù gì cũng còn chừng hai mươi ngày nữa Kim Long sẽ về giúp hắn lo việc công ty, chuyện của Hạ Diệp hắn không có tư cách xen vào, vẫn để Kim Long nói thì tốt hơn.