Sáng hôm sau, cô phải có mặt từ lúc h sắp xếp, để h còn đi xem hoa nữa, thực phẩm tươi sẽ về… Còn danh sách khách bổ sung… nhiều việc quá.
Chị Kim Tuyến chạy ra tìm cô: “Em có biết chuyện toàn bộ nhân viên sẽ tham dự không?”
Cô gật đầu: “Có, tổng giám đốc có nói! Sao vậy chị?”
Chị Kim tuyết cực kì hào hứng: “Còn sao nữa? Tối nay em sẽ mặc gì?”
Cô thở dài: “Chị, em là quản lý tiệc tối nay đó, đồng phục, dĩ nhiên là đồng phục!”
Chị Kim Tuyến giờ lại cực kì thất vọng: “Sao? Trời ơi, biết vậy đừng có làm, tiệc tùng này rất dễ có bạn trai!”
“Bạn trai? Thôi mà chị, chị cứ kiếm đi nha!” cô cười trừ tiếp, cô vẫn xem là có bạn trai, là Minh Quân, hiện tại không cần tìm bạn trai.
Lúc đó, người trang trí trên tiệc điện thoại gọi cô, Cô nhanh chân lên trên xem, thấy trên đó có Noah? Làm gì vậy? Thấy cô, Noah liền vẫy tay gọi cô qua.
“Sao lên đây? Có chuyện gì?” Cô lấy tài liệu che, nắng quá.
“Không có gì, chỉ là nghe nói có tiệc nên lên xem thôi! Hạ Diệp làm quản lý, vậy là không tham dự được rồi, thôi đi xuống nha!” Trước khi đi nháy mắt nói nhỏ với cô: “Đó là cớ thôi, lát ăn trưa ghé chỗ Phương Anh lát nha!” sau đó vọt đi mất.
Cảnh vật sắp xếp xong rồi, chiều h mang hoa lên trang trí, bày món ăn lúc h, lúc đó nhân viên đã về, h tiệc chính thức bắt đầu, h sẽ đón khách. Cũng không quá bận, chắc ăn trưa được. Đúng rồi món, đa phần là món Pháp, chắc phải đi gặp đầu bếp, xem sơ qua các món ăn.
“Chị, chị em vừa đi coi món ăn rồi!” Nhóc Phương chạy lên: “Chị, em nghe nói hoa chị lo xong rồi, em tìm cũng không thấy Thu Thủy, chị, tối nay em nghe nói chị sẽ phụ trách lo tiệc không tham dự sao?”
Cô xem qua báo cáo của Phương, vẫn hỏi lại lần nữa: “Ừ, Phương em có chắc là món ăn ổn không?”
Nhóc Phương cười tươi: “Chắc mà, chị dặn em làm y vậy!”
Cô gật đầu, coi như ổn. Cô về chỗ làm ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đứng nãy giờ đau chân quá! Chị Kim Tuyến vỗ vai cô, cô mở mắt không nổi, thì thào: “Dạ chị, sao vậy?”
“Em có tiệc cưới tuần sau phải không? Mà không hiểu sao gần đây, khách hàng đặt tiệc ở chỗ chúng ta giảm đi! Thuê phòng thì cũng vậy thôi! Chị thấy hình như doanh thu đang giảm!”
“Em không rõ lắm, chị là tổng quản mà! Nhưng chỉ cần không đuổi việc thì ok rồi phải không chị? Mà chị biết gì về tổng giám đốc không?” có lẽ hắn có cách quản lý kinh doanh của hắn, cô cảm thấy hắn thích đùa giỡn nhưng luôn nắm chắc mọi việc. Mà trước đây cũng không nghe tăm hơi gì về hắn, đột nhiên hắn về làm tổng giám đốc hơi kì lạ!
Chị Kim Tuyến thở dài: “Trước đây giám đốc bộ phận kinh doanh do cậu ta đảm nhiệm đó! Em không biết sao?”
Cô hoang mang nhíu mày: “Sao em không biết mặt anh ta trước đây?”
“Cậu ta vô kỉ luật lắm!” Chị Kim Tuyến ý cười rất sâu, có điều cô không nhận ra bất thường. Chị Kim Tuyến tiếp tục nói: “Chẳng ai dám nói đâu, con của chủ tịch hội đồng quản trị mà, với lại hồi trước đó, một tuần may lắm mới gặp cậu ta được hai lần, lúc nào cũng ở ngoài, nhưng công việc cậu ta làm rất ok, em không nghe tin gì cũng không có lạ, hơn nữa, nữa năm nay cậu ta đi nước ngoài, em không biết là bình thường!”
Cô đang nghiệm những gì chị Kim Tuyến nói, vô tình hỏi lại: “Mà sao chị biết nhiều vậy? Khách sạn và trung tâm thương mại tuy là cùng tên JK nhưng mà chỉ có từ phó tổng trở lên mới nắm việc cả hai bên thôi! Còn các bộ phận dưới riêng biệt mà!”
Chị Kim Tuyến cứng đơ, sau đó lại cười: “Chị làm lâu rồi, lúc còn như em, tám lắm, mà ai đẹp trai là chị quan tâm mà! Chị vào phòng nha!”
“Đẹp trai? Cái mặt đó mà đẹp trai!” cô lầm bầm nhìn vào đống sổ sách tính toán trên bàn, cô sắp xếp lại chút mới được.
Kim Tuyến vào phòng khóa cửa lại, phòng của Kim Tuyến cách âm, cô gọi điện thoại cho thằng em họ chết tiệt kia mới được: “Thiên Phúc, chị nói trước, người ta còn chẳng biết em là ai! Đừng buồn nha! Chị tận sức rồi!”
“Không có gì, không biết em cũng tốt mà, như vậy càng tốt, em không muốn cô ấy có ấn tượng xấu!” Thiên Phúc đang ngồi trên phòng làm việc, hắn đang lo vụ hàng giả.
Kim Tuyến cười: “Chị kể rồi! Cô ấy chẳng biết gì! Được rồi, chị không làm tay trong cho em nữa đâu, Hạ Diệp rất tốt, chị không muốn Hạ Diệp giận chị!”
“Chị à, chị có phải chị họ tốt của em không? Sao lại bán đứng em vậy?”
“Chị có bán đâu! Em được bao nhiêu giá? Lời chị cũng bán, đằng này chị cho không mà, Thiên Phúc, em nên xem lại mình đi, vừa nãy cô ấy nói em chẳng đẹp trai gì, mà Hạ Diệp thông minh lắm, lúc nãy nói vài câu, đã bị cô ấy hỏi rồi!”
“Chị bị lộ sao? Thôi được rồi phí điệp viên, em sẽ gửi chị! Tết này chị muốn sao?” Hắn cũng không phải ngốc, Kim Long đã nói Hạ Diệp thông minh, xem ra không thể nhờ vả Kim Tuyến rồi.“Còn sao nữa? Chị muốn sang Singapore, sau đó là thăng chức!” Kim Tuyến cười ha ha nói.
Hắn làm bộ tiếc nuối: “Lẽ ra em nên thủ tiêu chị! Được rồi em sẽ sắp xếp, chào chị!”
Vừa để điện thoại xuống thì có số máy lạ gọi đến! Từ Singapore? Hắn lập tức nhấc máy: “Kim Long?”
“Mày thiệt thông minh, không cần nghe giọng cũng biết là tao,khỏe không thằng khỉ kia? Thế nào, đã ăn bao nhiêu đòn của Hạ Diệp? Có bó bột không?” Giọng Kim Long vô cùng vui sướng.
Hắn tính tắt máy, nghe tên này nói chuyện chi bằng khỏi nghe, tập trung lo công việc. Kim Long thấy im lặng, bèn nghiêm túc nói: “Tao chỉ nói vậy thôi, mày lên tiếng coi, Thiên Phúc?”
“Chờ mày cười xong rồi nói! Cô ấy là nhân viên của tao, có giận mấy cũng chỉ có thể đánh tao một lần ở sân bay! Mày ổn định chỗ ở chưa?” Hắn chỉ lo nhìn tài liệu, hồ sơ chất đống, tên giám đốc cũ kia làm ăn cái kiểu gì mà cái gì cũng xuống dốc.
“Tao ổn, mà Ryan là Thiên Phúc, Thiên Phúc là Ryan, mày nói chưa? Tao biết mày có thói quen dùng tên Ryan, tao chỉ nói tên thật của mày với cô ấy thôi!”
“Tao tính mai nói! Mày mau chóng học nhanh rồi về!” Thiên Phúc thật sự đang cần người ủng hộ.
“Ừm, tao biết! bye!”Kim Long không đùa, nghiêm túc nói lại rồi cúp máy.
Hắn cũng không quá lo cho Kim Long, Kim Long là người biết bản thân nên làm gì. Hắn còn rất nhiều thứ phải giải quyết.
Tới giờ ăn trưa, cô đi ăn với Noah, Natasa, cả ba nói chuyện rất hợp nhau, lát sau thì hai người này chỉ bàn về thời trang, noel năm nay họ có ý tưởng cho sản phẩm chủ đạo, sau đó là thiết kế cưới cho mùa tết, cô vốn không giỏi về thời trang nên cô giống như vịt nghe sấm vậy.
Sau đó họ nói về trang phục tối nay sẽ mặc trong tiệc, cô càng nghe càng chán, haizzz tối nay cô mặc đồng phục.
Noah để ý cô không vui: “Hạ Diệp, xin lỗi nha, Phương Anh không có ý làm Diệp chán, Phương Anh có cái váy trắng tặng cho Diệp, dù không mặc thì cũng giữ đi, váy đó là mua vải bằng tiền của Phương Anh đó!”
Cô lắc đầu: “Không được đâu! Sao… “
“Giờ nhận hay không?” Phương Anh bắt đầu giận dỗi: “Không nhận thì khỏi bạn bè gì hết!”
Natasa mỉm cười gật đầu với cô, cô đành nhận thôi, cô đâu có thói quen mặc váy: “Được rồi, nhận là được”
“Nè, cái váy đây! Xem thử đi!” Phương Anh cực kì tươi tỉnh.
Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn mở ra, cái váy đầm xẻ bên phải, có thêm khăn choàng, là áo có vai, xem ra Phương Anh vẫn biết cô không mặc áo hở vai! Có cả quần sọt bên trong màu trắng mặc kèm, vậy là vừa ý cô rồi, xẻ cũng không quá sâu, không quá hở.
Natasa thấy cô vừa ý, liền cười với Phương Anh: “Thích thì tốt, có dịp hãy mặc nha!”
Hạ Diệp gật đầu, cô cũng không biết khi nào có dịp khoát lên mình bộ cánh này.
Mọi việc hoàn tất là lúc g, phù phù, nữa tiếng nữa đón khách, xem ra cô không có trễ! Chỉ cần xong hôm nay thôi cô sẽ khỏe hơn nhiều.
Hạ Diệp đi một vòng nữa ngắm cảnh, vô tình lại đi đến gần hồ bơi, Hạ Diệp có chút sợ hãi lui lại vài bước, phát hiện có một chậu hoa để sai vị trí, cô ngồi xuống chỉnh lại chậu hoa, bất ngờ có ai đó đẩy cô xuống hồ bơi.
“Ùm” một tiếng rất lớn, bọt nước văng tung tóe, mọi người liền nháo nhào cả lên. Vừa chạm nước, Hạ Diệp liền chìm xuống không hề giãy dụa gì.
Ai đó đã kéo cô lên, bế cô đi đâu đó. Cô thật sự rất sợ nước, nước đã cướp ý thức của cô.
“Hạ Diệp, tỉnh lại! em có nghe tôi nói không?” Thiên Phúc ấn mạnh vào bụng cô, đau quá, cô há miệng định nói thì nước trào ra từ miệng cô.
Thấy nước trào ra, bàn tay ấn trên bụng mới dừng lại, cô được đỡ dậy, tiếng nói ấm áp vẫn cứ vang lên bên tai: “Em có sao không? Trả lời tôi!”
Rất lâu sau đó, Hạ Diệp mới mở mắt, Phương Anh liền nắm tay cô: “có nhận ra Phương Anh không?”
Hạ Diệp gật đầu.
Natasa mau chóng lay cô: “Hạ Diệp sẽ cảm lạnh, đồ lúc trưa Phương Anh tặng đâu? Tôi đi lấy cho cô…” sau đó lại vỗ vai Thiên Phúc: “còn anh nữa Ryan, mau thay đồ đi! Vest của anh để đằng kia kìa, em vừa sửa xong!”
Hạ Diệp nói nơi cất váy, rút chìa khóa trong túi đưa cho Phương Anh, Phương Anh chạy đi lấy. Thiên Phúc lúc này mới lại gần cô, nhìn cô rồi đi ra khỏi phòng.
Lát sau quần áo được đưa tới, Hạ Diệp đã tỉnh táo hơn, cô đứng lên thay quần áo, trong quần áo có cả nội y, thật cám ơn sự chu đáo của Natasa.
Khi cô quay ra chỉ còn Thiên Phúc đang chờ cô. Hai người giật mình nhìn nhau một lúc, cả hai đều mặc màu trắng, hắn là Vest trắng, cô là đầm trắng.
“Em không sao chứ?” Thiên Phúc nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh trên mặt.
Hạ Diệp lắc đầu: “Cám ơn anh cứu tôi!”
“Ai đẩy em em biết không?” Thiên Phúc có nghe Phương Anh nói là Hạ Diệp không biết bơi, cô sợ nước, không lý gì nhảy xuống nước, hồ bơi rất khô ráo, cũng không thể là trượt té.
Hạ Diệp nhớ lại chuyện này, mày nhíu lại: “Không biết… nhưng đúng là có người đẩy tôi xuống…”
“Được rồi, không sao rồi, không cần sợ… khi nào thấy ổn thì lên đó, tiệc của tôi, tôi không thể vắng mặt!” Thiên Phúc nhìn cô một cái, rồi đi ra ngoài.
Hạ Diệp ngồi thở một chút, cô không gây gì với ai, sao lại có người hại cô chứ? Nghĩ một lúc cô lại không yên tâm, ở một mình hơi sợ, cô liền đi lên lầu, tới nơi, cô thấy Phương đang cầm tài liệu thay cô chỉ huy mọi người.
Thấy cô, Phương liền chạy lại: “Chị đẹp quá, nhìn không ra! Chị cứ chơi vui đi, em làm được mà!”
“Em đi dự tiệc đi, để chị lo là được!” cô lấy tài liệu xem.
Phương cười tươi với cô: “Dù gì em cũng mặc đồng phục rồi, em giúp chị, chị yên tâm đi! À, điện thoại lúc nãy chị để trên bàn, nó có reo cuộc!”
Phương cầm điện thoại đưa cô, cô mở máy ra xem, may quá cô để quên trên bàn nếu không thì nó vô nước hư mất rồi, người gọi là Minh Ngọc, mẹ của Minh Quân gặp chuyện gì sao?
Ba Minh Quân bỏ đi từ trước khi Minh Quân còn nhỏ, để lại bà Huệ, Minh Quân và Minh Ngọc, sau khi Minh Quân đi du học, cô vẫn qua lại, chăm sóc cho bà Huệ và Minh Ngọc. Thường thì Minh Ngọc sẽ không gọi cho cô, chỉ khi mẹ Minh Quân xảy ra chuyện.
Cô lập tức gọi lại, truyền tới tai cô là tiếng khóc của Minh Ngọc: “Chị ơi, mẹ bị ngất, nhập viện rồi chị ơi! Bệnh viện của chị Nhã Uyên”
Cô liền đưa lại hồ sơ cho Phương, nhờ cậu ấy giúp, rồi cô chạy ra đi lấy túi xách, vẫy taxi chạy đến bệnh viện.
Minh Ngọc ngồi gục ngoài phòng cấp cứu, khóc nấc từng hồi, thấy cô tới liền ôm chặt lấy cô, khóc nức nở.
Sau khi cấp cứu xong, cô nói chuyện với bác sĩ mới biết, mẹ Minh Quân gặp một cú sốc lớn mới ngất đi, nhưng cô hỏi Minh Ngọc cũng không rõ! Khi ra đóng viện phí cô mới biết, đã có người trả, tên là Trương Minh Quang, người trả tiền này là ai? Cô hỏi Minh Ngọc cũng không biết.
Đợi tới gần h tối thì mẹ của Minh Quân mới tỉnh lại.
Bà Huệ thấy cô thì kinh ngạc: “Sao con tới đây? Mẹ đã nói rồi mà Ngọc, không có gì đừng gọi cho Hạ Diệp, phải để Hạ Diệp có cuộc sống riêng chứ!”
Minh Ngọc chưa khô nước mắt, cãi lại: “Con có muốn vậy đâu, nhưng nhà mình không biết ai, con chỉ có thể gọi chị Diệp thôi!”
Cô cầm ly nước đưa tới: “Không sao đâu, cháu không tới thì Minh Quân sẽ buồn cháu đó!”
“Ừ, cám ơn cháu, thằng Quân có lỗi quá! Đúng rồi, nằm viện rất là tốn tiền, mau xuất viện thôi!” bà ấy cũng tỏ ra áy này vô cùng.
“Bác à, có một người tên Trương Minh Quang đã trả rồi! Cháu định…” cô chưa nói dứt câu thì cái ly trên tay mẹ Minh Quân rơi xuống vỡ tan tành.
“Bác à, sao vậy?” Hạ Diệp quay đầu nhìn nét mặt hoảng loạn của bà ấy.
“Không sao, ông ấy là bạn cũ của bác, vậy cứ nằm viện đi! Khuya rồi, cháu về đi!” Bà Huệ cúi đầu, ánh mắt ngó đi hướng khác.
Hạ Diệp có nghi ngờ về thái độ thay đổi nhanh chóng kinh ngạc của bà Huệ, nhưng cô không dám hỏi.
Minh Ngọc muốn ở lại bệnh viện, cô đành gọi nhờ Nhã Uyên để ý Minh ngọc giúp cô. Cô làm thủ tục xin chuyển bà Huệ qua phòng đặc biệt, sau đó mới yên tâm đi về. Sáng mai cô vào thăm sớm thì tốt hơn.
Trở về khách sạn, cô tự nhiên nhớ lại tiệc, không tự chủ đi lên sân thượng. Cô lại thấy Ryan nói chuyện với Thu Thủy, sau đó đẩy Thu Thủy ngã xuống, trợ lí Trọng Khiêm kéo Thu Thủy ra.
··································································································
Đã hai tuần trôi qua, tới giờ cô cũng không biết là ai đẩy cô xuống hồ, chuyện này cô xem như tai nạn sớm đã quên đi.
Ryan không có tới gần cô, cũng không có chọc gì cô. Thiên Phúc kì lạ kia đã hủy hẹn với cô, từ đó tới nay cũng không có liên lạc gì. Mẹ của Minh Quân vẫn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, không hiểu vì sao bà ấy không chịu xuất viện. tuy nhiên cô cũng khống dám hỏi.
Minh Ngọc xin đi làm thêm, cô giới thiệu Ngọc tới Lustart của Nhân cho yên tâm.
Gần cuối năm, ai cũng tất bật, cô cũng vậy, rất nhiều việc cần lo.
Đang ngồi trong văn phòng, mưa rơi! Chỉ là mưa phùn nhẹ, nhưng thấy mưa, cô lại thẫn thờ. Cô nghĩ tới Minh Quân, nghĩ tới những lần hai người nắm tay nhau đi dưới mưa…
Hôm nay, cô đi làm về sớm, vừa về đã thấy anh hai ngồi cùng một cô gái lạ, tuyên bố sẽ lấy cô gái kia làm vợ. Cô đi vào ngồi xuống, cô gái kia tên là Ngọc Tiên, hiện là nhân viên công ty mỹ phẩm, đi công chứng giấy tờ rồi quen biết anh. Hình như chuyện anh hai và Nhã Uyên không đơn giản như cô nghĩ là giận hờn rồi hòa. Anh hai thật sự muốn kết hôn với người này sao?
Cô chờ chị Tiên về, cô chặn anh hai lại hỏi, thì anh hai im lặng không trả lời.
Cô nhíu mày, muốn biết chỉ có cách gọi điện hẹn gặp Nhã Uyên để hỏi rõ.
Chủ nhật, cô đến Lustart ngồi đợi Nhã Uyên ở bàn các cô thường ngồi, bạn của cô đến trễ nữa tiếng, bộ dạng cực kì mệt mỏi, cô kêu đồ ăn sáng cho Nhã Uyên, im lặng không biết sẽ nói như thế nào để Nhã Uyên không bị sốc. Thấy cô vòng vo mãi, Nhã Uyên cũng nhận ra, yêu cầu cô nói thật.
“Anh Đông Nguyên sẽ kết hôn!” Cô thờ dài nhìn Nhã Uyên. Nói xa nói gần chi bằng cứ nói thẳng.
Nhã Uyên kinh ngạc nhìn cô, sau đó cuối đầu ăn tiếp: “Tao không sao, mày muốn hỏi cái gì?”
Hạ Diệp nhìn sự thờ ơ của Nhã Uyên, kích động hỏi: “Vì sao lại ra như vậy Nhã Uyên? Trước đó tao không hỏi vì tao không nghĩ nó nghiêm trọng như vậy, tao muốn biết đã xảy ra chuyện gì…”
Nhã Uyên đẩy dĩa cơm ra: “Phục vụ, cho chai bia… Cho chai bia!”
Cô không nói gì, muốn uống cô cùng uống với Nhã Uyên. Nhã Uyên bắt đầu nói trong nước mắt: “Anh Đông Nguyên chưa từng tin tao, nghe tao mày ạ, trong mắt anh ấy, tao không đáng tin, hôm đó, có một bệnh nhân đột nhiên ôm tao, tao đẩy ra, bị anh ấy nhìn thấy, anh ấy liền nói chia tay, lúc đó anh ấy nói, không phải vì người bệnh nhân đó, mà vì tao không cho anh ấy cảm giác an toàn, cái cảm giác tin tưởng với tao, anh ấy không có… Tao làm cái gì thì mới cho anh ấy cảm giác an toàn?Ngủ với anh ấy sao?”
Cô im lặng lắng nghe, Nhã Uyên rơi nước mắt nhưng vẫn cười nói: “Anh ấy bảo tao hãy bỏ nghề… Làm gì đây? Tao nên làm gì ngoài chia tay? Sao mấy ngày suy nghĩ, tao chọn chia tay mày ạ, dù có như thế nào… tao cũng không từ bỏ nghề này…”
Cô đi sang, ôm lấy Nhã Uyên đã say, ánh mắt nhìn ra ngoài trời, lại mưa, lại có một tình yêu tan vỡ trước mắt, nước mắt như nước mưa không ngừng rơi, sau cơn mưa này Nhã Uyên sẽ làm gì? Còn anh cô, cuộc hôn nhân kia thì sao?
Hạ Diệp cũng hiểu sự chiếm hữu trong tình yêu, chỉ là cô không ngờ anh cô lại như vậy. Nhã Uyên chắc chắn là đã rất thất vọng mới chia tay. Nhưng làm sao mà trách anh hai được?
Nhã Uyên say rồi gục đi, cô thở dài, đỡ Nhã Uyên dậy, lúc đó chuông điện thoại Nhã Uyên reo lên, trên màn hình hiện tên ‘nhóc con’, dù thấy lạ cô cũng nhận máy thử xem sao.
Giọng bên kia khá gắt gỏng: “Bà thím, đang ở đâu? Sao hôm qua bà thím dám bỏ về? Này bà thím, lên tiếng coi!”
“Xin lỗi cậu, Nhã Uyên hiện giờ không tỉnh táo đâu cậu gọi lại sau đi!” cô cũng lịch sự đáp lại.
“Khoan đã, bà… Nhã Uyên say nữa sao? Đang ở đâu vậy?” giọng kia chuyển sang lo lắng, hắn nói ‘nữa’ nghĩa là Nhã Uyên đã từng say trước mặt người này rồi.
Không hiểu tại sao cô lại nói thật Nhã Uyên đang ở Lustart, p sau người đó tới, nhìn cực kì giống dân chơi, nhanh chóng chạy lại gọi Nhã Uyên, sau đó bế Nhã Uyên lên, quay lại hỏi cô: “Nhã Uyên có đi xe không?”
Nhân vội vàng chặn trước cậu ta: “Cô ấy tới bằng taxi, cậu là ai?”
“Tôi là bạn trai cô ấy! cám ơn hai người! Tôi đưa cô ấy đi là được!” trái với bề ngoài, giọng nói người này rất ấm áp, giống một ai đó.
Nhân và cô nhìn nhau rồi ngăn cản: “Này cậu, cô ấy là bạn tôi, câu không thể đưa đi!” Nhân lập tức muốn giành lại người.
Lúc đó Nhã Uyên thì thào nói: “Không sao! Đây là bạn mình! Hai người yên tâm!” nói xong thì tên nhóc kia bế Nhã Uyên đi.