Chuyện xưa trong mộ thất là một đoạn ký ức kinh hoàng, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót trở ra, nguyên vẹn khỏe mạnh chỉ còn lại Lý Bạch Chưởng cùng Lâm Tinh Văn...!
Theo lời Lý Bạch Chưởng, cả tòa mộ sau đó đã bị Lâm Tinh Văn cho nổ tung sụt lún, toàn bộ bị chôn vùi dưới lòng đất.
Hiện giờ dưới sàn Lão Quan Lâu lại xuất hiện phiến đá cửa mộ, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy có chút vi diệu.
Vi Tiếu Kiêu hỏi: "Ông nội Lý, ngài xác định đây là cửa mộ sao? Có thể nào nhớ lầm hay không, dùng đá tảng làm cửa huyệt khẳng định không phải chỉ có tòa mộ đó."
Lý Bạch Chưởng lắc đầu: "Tôi nhớ rất rõ ràng, hoa văn và hình khắc trên cửa mộ năm ấy phi thường đặc biệt, không phải những bích họa thường thấy trên cửa mộ mà là dùng những mảnh gỗ quý khảm nạm trên mặt đá tạo thành hình vẽ."
Mọi người nghe vậy khiếp sợ không thôi, bước tới gần phiến đá kia quan sát.
Lúc trước chưa nhìn kỹ, hiện tại phát hiện ra hoa văn trên tảng đá kia quả thật kỳ dị bất thường.
Lý Phù Dung không tin nổi: "Phải dùng những mảnh gỗ nhỏ đến thế nào mới tạo được hoa văn như thế này? Không, phải gọi là tơ gỗ mới đúng...!Cháu thấy những hình họa trên này được khắc rất sinh động, tuy không thể coi là công trình mỹ thuật vĩ đại nhưng cũng là tài nghệ có một không hai..."
Lâm Mạc đứng gần nhất, cũng là người quan sát rõ ràng nhất, gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa chất liệu phiến đá này rất cứng, muốn chạm trổ thành hình dáng trước sau đó mới nạm những sợi tơ gỗ quý kia lên khẳng định vô cùng khó khăn, nếu đem phiến đá này định giá sẽ hời to..."
Vi Tiếu Kiêu khó hiểu vò đầu: "Chẳng lẽ vị bằng hữu kia của ông nội Lý đem tảng đá này về chôn cất vì coi nó chính là bảo bối, hay là đồ cổ gia truyền linh tinh?"
"Quan trọng nhất là, phiến đá to như thế này, nhìn đã biết không nhẹ, làm thế nào mà ngài ấy vận chuyển được về đây???"
Lý Bạch Chưởng thở dài: "Cất công che giấu đến vậy, đến tôi cũng không ngờ tới."
Lâm Mạc: "Chuyển đến thực ra không khó, tôi cũng có thể làm được."
"Còn lý do vì sao lại chôn ở chỗ này, lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao, phía dưới tảng đá này có cất giấu gì đó.
Đám khói đen hôm qua chính là chui vào mặt dưới tảng đá."
Ngụy Minh Hán nuốt nước miếng: "Đám khói kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Lâm đại sư, chúng ta thật sự phải mở tảng đá cửa mộ này ra sao?"
Lý Phù Dung nhìn ông nội, vẻ mặt phức tạp: "Ông nội, có khi nào Lâm gia gia thực sự chuyển cả tòa mộ về đây không? Chúng ta sẽ phải xuống mộ điều tra thật sao?"
Lý Bạch Chưởng ngẩn người: "Tinh Văn...!anh ấy không có bản lĩnh cao cường đến vậy đâu...!Chuyển tảng đá này có lẽ đã vất vả rồi!"
Lâm Mạc gật đầu: "Đúng vậy, phía dưới không có mộ thất gì đâu, yên tâm đi."
"Tôi nghĩ, tôi đại khái đoán được ra ông ấy dời tảng đá này đến đây là có dụng ý gì, các anh xem chỗ này này, còn có chỗ này nữa..."
Cậu giẫm lên tảng đá, dùng chân quét qua một vòng, lại dùng thanh kiếm kết bằng đồng xu kia khoanh vòng một phạm vi khoảng mét vuông, nói: "Nhìn kỹ xem, giống cái gì?"
Đường Diễn Sơ: "Một loại phù."
Tiết Trác Lâm giật mình: "Tôi đã nghĩ vì sao lại quen mắt đến vậy, nhìn qua thấy méo mó lộn xộn lại kỳ quái khó hiểu, nhưng nhìn kỹ không phải chính là một loại phù văn sao, dùng các hình vẽ nhỏ để tạo thành một loại phù chú?"
Lâm Mạc "ừm" một tiếng: "Loại phù này có tên là "Thiên la địa võng", tượng trưng cho một tấm lưới trải rộng, trấn giữ nghiêm mật một vật gì đó bên trong không cho nó trốn thoát.
Đây là loại phù khá hiếm gặp bởi vì rất khó họa, chưa kể người vẽ ra phù này còn dùng phương thức nạm gỗ trên đá, chứng tỏ người đó là đạo sĩ rất lợi hại."
Lý Phù Dung nghi hoặc: "Nghe Lâm đại sư nói vậy, chẳng lẽ phù này chỉ do một người vẽ? Nhưng lượng hoa văn và các chi tiết cần khắc họa quá lớn, một người...!căn bản không có khả năng hoàn thành đi?"
"Dựa vào diện tích của phiến đá này, kể cả với trình độ cao nhất cũng phải trên dưới người cùng hợp tác chế tạo, bằng không khẳng định không đủ sức."
Lâm Mạc lại lắc đầu: "Tôi có thể chắc chắn bức phù này chỉ do một người vẽ, "Thiên la địa võng" là loại tranh vẽ cực kỳ phức tạp, chỉ cần trong quá trình chạm trổ xảy ra một chút sai sót hoặc lệch một ly đều sẽ thất bại."
"Hơn nữa anh không hiểu, vẽ bùa cần phải liền mạch lưu loát, mỗi loại phù chú đều cần người chế tạo tự thân vận chuyển linh khí rót vào.
Linh lực của mỗi người là không giống nhau, một tấm phù không thể do nhiều người vẽ được."
Tiết Trác Lâm và mọi người đều nghẹn họng nhìn chằm chằm tảng đá.
Lâm Mạc: "Nếu tôi đoán không lầm, người vẽ phù "Thiên la địa võng" lên tảng đá chính là chủ nhân của mộ thất, chỉ là chưa xác định được người ấy là thần thánh phương nào."
"Ông nội Lý, ông có biết người ấy không?" Vi Tiếu Kiêu vội hỏi.
Lý Bạch Chưởng lắc đầu: "Ta chỉ đi theo Lâm Tinh Văn mà thôi, thậm chí cũng không bước chân vào gian mộ chính, trong lúc đó xung quanh tối tăm mờ mịt, tâm trí cũng hồ đồ, đến lúc thoát ra ngoài anh ấy lại nói với ta không được nhắc tới việc này với bất kỳ ai..."
"Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năm đó anh ấy đứng trước cửa mộ nhìn rất lâu..."
"Cho nên, nguyên nhân Tinh Văn dời tảng đá cửa mộ tới đây chính là...?"
Lâm Mạc: "Tôi cho rằng, tòa mộ kia đã tồn tại từ rất lâu rồi, phù chú đã dần mất đi hiệu quả cho nên cuối cùng không đủ pháp lực để trấn áp vật bên trong."
"Tinh V...!vị bằng hữu của Lý tiên sinh có lẽ đã phát hiện ra điều này nhưng lại không cách nào tiêu diệt hoàn toàn đồ vật kia, cho nên ông ấy dùng một trận pháp khác để tăng cường công lực trấn áp của phù chú kia."
"Nếu tôi đoán không nhầm, ông ấy hẳn đã tìm thấy cái gì đó trong gian mộ chính!"
"Bởi vậy mới khiến cho toàn bộ mộ thất phát sinh biến hóa, rốt cuộc phù chú này không trấn áp nổi tà vật bên trong nữa nên ông ấy dứt khoát vận chuyển tảng đá cửa mộ tới đây, chôn dưới nền Lão Quan Lâu...!Rõ ràng nơi này là vị trí phong thủy bảo địa, phù hợp để cất giấu bảo vật."
Lâm Mạc nói xong, mọi người đều ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn bốn phía.
"Lão Quan Lâu là nơi phong thủy đắc địa sao?"
Lý Bạch Chưởng khó hiểu: "Trước kia cũng mời thầy phong thủy xem qua, đều nói nơi này hướng đất xấu, sao có thể...?
Lâm Mạc nói: "Vậy mới nói, phù hợp cất giấu."
"Vị bằng hữu kia của Lý tiên sinh chắc chắn không chỉ đơn giản đem tảng đá này dời đến đây, ông ấy chắc chắn đã bố trí thêm một số thủ thuật khác, một trong số đó chính là ngụy trang vị trí phong thủy của mảnh đất này..."
Trong lòng Lâm Mạc cũng có chút nghi hoặc, đứa nhỏ nghịch ngợm kia rốt cuộc muốn làm gì?
"Nhưng một điều chắc chắn đó là, đồ vật phía dưới tảng đá kia vẫn còn sống."
"Nhưng bởi vì phù chú trên tảng đá đã mất dần công hiệu cho nên nó mới chui ra được, bám vào trên người Trần Hề Linh, cũng chính nó đã khống chế linh hồn của bộ diễn phục..."
"Có thể đi ra không có nghĩa là có thể thoát khỏi trấn áp hoàn toàn.
Nó muốn tạo ra một vụ thảm sát hàng loạt bởi vì tử khí và huyết khí của người chết có thể thấm qua sàn nhà, nhiễm vào bùa chú khắc trên tảng đá này, sau đó hoàn toàn vô hiệu hóa lực trấn áp của tấm phù kia, chỉ có như vậy nó mới có thể thoát ra khỏi vòng vây."
"Như vậy xem ra, đồ vật gì đó còn có trí thông minh sao..." Tiết Trác Lâm không khỏi rùng mình lẩm bẩm, lại lo lắng hỏi "Lâm đại sư, chúng ta có thể đối phó với nó không?"
Lâm Mạc gật đầu: "Đã qua thời gian lâu như vậy, không chỉ tấm phù kia mất dần công hiệu, mà đồ vật đó cũng đã suy nhược dần, hơn nữa bây giờ là ban ngày dương quang mạnh mẽ, điều kiệu vô cùng thuận lợi cho chúng ta."
Không nói thêm nhiều, Lâm Mạc ngoại trừ muốn tiêu diệt thứ tà vật gì đó bên dưới kia, còn muốn tìm hiểu xem đứa nhỏ Tinh Văn kia rốt cuộc đang bày bố cái gì...!
Vì thế cậu dặn dò mọi người đứng nguyên trong vòng bảo hộ của chỉ đỏ, sau đó vung kiếm xuyên mũi nhọn vào khe hở bên cạnh tảng đá.
Cậu nhíu máy, cánh tay bên dưới ống tay áo xuất hiện đạo văn lấp lánh, những sợi tơ kim sắc kéo dài nối liền với thân kiếm, sau đó chui vào bên trong khe hở kia...!
Chỉ vài giây sau, cả tảng đá nặng trịch được nhấc lên lơ lửng trên không, vòng chỉ đỏ bố trí trên lầu hai bỗng vụt bay tới, buộc trụ xung quanh tảng đá, chậm rãi nâng nó bay cao hơn.
Phần đất phía dưới tảng đá lộ ra trước mắt...!
Một cái hố sâu khoảng m, được bài trí như một mộ thất vuông vức bốn cạnh.
Xung quanh là ba pho tượng đồng thủ vệ, chính giữa là hai trụ đá song song cao gần m, mặt trên rộng rãi vững chắc.
Trụ đá bên trái bày một chiếc hộp gỗ đen tuyền, không hề có hoa văn chạm trổ gì.
Mọi người kinh hãi nhìn sang trụ đá bên phải.
edit bihyuner.
beta jinhua
Một "vật hình người" khô quắt đen thui, bị dây thừng trói chặt trên cột đá, nó ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn ngập oán độc và ác ý nhìn lên.
"Nó" giống như xác chết bị thiêu rụi, nhưng cơ thể lại không yếu ớt mỏng manh giống như động một cái sẽ hóa thành tàn tro.
Mà là loại bị nhúng vào bể dầu đen, tuy rằng khô quắt đen thui nhưng lại xảo quyệt gian trá.
Chân tay "nó" bị trói quặt ra sau, gầy gò khẳng khiu nhưng bộ móng vuốt lại vừa dài vừa sắc nhọn.
Nó là người, nhưng cũng không phải người!
Có ngũ quan tứ chi, nhưng làm gì có người nào sống được trong điều kiện thế kia...!
Ai cũng không ngờ phía dưới lòng đất lại tồn tại một thứ như vậy, có chút kinh ngạc, phần nhiều là kinh hoàng sợ hãi, ánh mắt chấn động, yết hầu khô khốc, nói không ra lời.
Lâm Mạc ngồi xổm bên cạnh nhìn xuống mộ thất, đầy ghét bỏ nói: "Bộ dạng thật kinh khủng, nhìn muốn ghê cả mắt!"
Như bị Lâm Mạc chọc giận, "nó" há mồm rống lên, mặc dù chỉ phát ra âm thanh "xè xè" như tiếng rắn nhưng mọi người phía trên lại cảm thấy đau đầu nhức óc, nhìn kỹ lại thấy trong mồm vật kia rănh nanh lởm chởm, cái lưỡi đỏ lòm.
Lâm Mạc dùng kiếm đập vào thành mộ, âm thanh rung động phát ra làm cho mọi người lập tức thoát khỏi cơn đau đầu, mà vật bị trói trên cột đá kia lại run rẩy không thôi, trong mắt hiện lên sợ hãi tột độ.
"Nó rốt cuộc là cái gì vậy?" Vi Tiếu Kiêu kinh hoàng nói.
Nghĩ đến Tinh Văn, người đại ca tri kỷ, đem một đồ vật như thế này nhốt xuống dưới nền đất, lại không nói rõ ràng mà chỉ bảo mình phải bảo vệ thật tốt Lão Quan Lâu...!
Lý Bạch Chưởng đen mặt!
Nếu người kia còn sống hẳn ông sẽ bất chấp tình nghĩa anh em mà tẩn cho họ Lâm kia một trận giải hận!
Lâm Mạc đột nhiên hỏi: "Có giống với đám thây khô mà các ông gặp trong nhĩ phòng kia không?"
Lý Bạch Chưởng nhớ lại, lắc đầu nói: "Không giống, thứ dưới kia...!ừm...!trông có vẻ béo tốt lanh lợi hơn! Hơn nữa nó còn có trí thông minh như vậy...!Nó là người sao?"
Lâm Mạc: "Không phải người cũng không phải yêu, nhưng cũng vừa là người vừa là yêu."
Vi Tiếu Kiêu: "Vậy là bán yêu???"
Ngụy Minh Hán: "Là cái gì?"
Vi Tiếu Kiêu: "Là kiểu đứa trẻ do yêu quái và nhân loại kết hợp sinh ra, trong phim ảnh hay có tình tiết này mà..."
Lâm Mạc đỡ trán: "Yêu quái và nhân loại không thể cùng sinh ra đứa nhỏ được, yêu quái mà tôi nhắc đến có lẽ không giống với trong nhận thức của mọi người, nó không phải động vật thành tinh!"
"Vậy là cái gì?"
Vật bị trói kia đang choáng sau khi chịu ảnh hưởng của thanh kiếm, Lâm Mạc giải thích: "Sự hình thành của yêu quái rất phức tạp, có thể coi là tà độc, tôi lấy ví dụ như ngư yêu chúng ta đã gặp ở huyện Lĩnh."
Tiết Trác Lâm gật đầu, đơn giản thuật lại cho đám người Vi Tiếu Kiêu.
Lâm Mạc tiếp tục: "Nó không phải cá thành tinh, cũng không phải mỹ nhân ngư; có thể coi nó là một loại thủy quỷ, còn trước đấy nữa nó chính là một con người."
"Trước kia loài người muốn tìm thần tiên để hỏi cách trường sinh bất lão, nếu không tu luyện chính đạo mà bất chấp đi theo tà giáo thì quá trình sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng phải trả một cái giá rất đắt...!Người có thể hóa quỷ, mà quỷ sẽ biến thành yêu,...!Từ người thành yêu, đích cuối cùng chính là trở thành một loại tà vật thèm khát sự giết chóc."
"Có một câu nói như thế này..."
"Nhân chi giả tạo vi yêu, vật chi tính linh vi tinh, nhân hồn bất tán vi quỷ."
yêu quái sinh ra từ kẻ giả dối, yêu tinh sinh ra từ linh hồn của đồ vật, ma quỷ sinh ra từ âm hồn bất tán.
"Yêu chính là do người tạo thành hoặc người biến thành, nó sẽ chịu ảnh hưởng từ môi trường xung quanh.
Thủy quỷ trong nước chắc chắn có liên quan đến cá, bản thể của nó cũng mọc đuôi cá...!Còn vật này chết trong mộ thất, tôi nghĩ...!bản thể của nó hẳn là một con dơi? Loài dơi hút máu chăng."
- --
Lời editor: Chương này ngắn mà sau dịch tốn công tốn sức đến tiếng đồng hồ! Thật sự nể mấy bạn đọc được bản convert, vì tôi đọc không hiểu một cái gì...!Chương này tôi chém rất nhiều, nội dung có lẽ chỉ sát nguyên tác khoảng % thôi, bởi vì có nhiều đoạn mặc dù hiểu ý tác giả nhưng không có từ ngữ nào để truyền tải trọn vẹn nhất!.