Ngày tiếp theo, cảnh sát mở rộng phạm vi phong tỏa Lão Quan Lâu, ngay cả các ngõ nhỏ xung quanh đều cấm ra vào.
Bên ngoài lâu dựng rào có tuần tra xung quanh.
Bên trong lâu Lâm Mạc mang theo một đống chỉ đỏ cùng các đồng xu cổ, đang ngồi thắt thắt kết kết.
Cậu ngẩng đầu đưa mắt nhìn xung quanh, ước lượng chiều dài chỉ đỏ cần dùng, sau đó ánh mắt nhìn thấy một bóng người liền kỳ quái hỏi: "Cậu cũng đến đây làm gì?"
Ngụy Minh Hán cứng mặt, khô khốc đáp lời: "Tôi...!tôi tò mò!"
Chuyện xảy ra tối hôm trước thật giống một giấc mơ, cậu ta trở về trằn trọc mất ngủ suốt đêm, lăn qua lộn lại vừa cảm thấy sợ hãi lại có chút hưng phấn khó nói.
Rốt cuộc hiếu kỳ không nhịn được, hôm nay lại quyết tâm tới Lão Quan Lâu một chuyến.
Đám người hôm qua chỉ có Ngụy Minh Hán xuất hiện, Trần Hề Linh ở nhà tĩnh dưỡng, cô ta đã quên sạch chuyện bị quỷ ám.
Ba vị lão nhân cũng không tới, Vương tổng không tới, giống như lời đã nói hôm qua, tránh xa mọi chuyện liên quan đến Lão Quan Lâu!
Ngụy Minh Hán đáp lời Lâm Mạc xong, nghĩ đến thái độ của mình hôm qua vô cùng xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng: "Hôm qua tôi đưa ông nội về trước, quỷ linh kia xử lý thế nào rồi?"
Lâm Mạc: "Bị nhốt trong kho đạo cụ!"
"Tôi thấy ông nội và Lý Phù Dung đang..."
"Ừm, bọn họ muốn linh hồn kia tháo bộ diễn phục xuống."
Ngụy Minh Hán cười gượng: "...!Haha, vậy sao, dù sao cũng là diễn phục nổi tiếng của Nguyên Ngọc đại sư, khụ...!Ừm, nhiều tiền xu như vậy, ngài gom từ đâu tới vậy?"
Lâm Mạc mắt cong lộ ra má lúm đồng tiền: "A Trạm tìm giúp tôi."
"..."
Ngụy Minh Hán có chút lúng túng không thể tìm ra chủ đề tán gẫu tiếp theo, may mắn lúc này Vi Tiếu Kiêu cùng Trọng Nính tiến vào.
Lâm Mạc cũng hoàn thành công đoạn xỏ đồng xu cuối cùng vào sợi chỉ đỏ.
"Giúp tôi buộc sợi chỉ này vào bốn cột nhà ở bốn góc phòng, tạo thành một vòng tròn khép kín."
"Lâm đại sư yên tâm, giao cho chúng tôi được rồi." Vi Tiếu Kiêu vỗ ngực cam đoan.
Vốn định lôi kéo Trọng Nính đi cùng, nhưng Ngụy Minh Hán vội vã xung phong nhận mệnh, ôm lấy đống chỉ rời đi.
Trọng Nính ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạc: "Để tôi giúp cậu xâu tiếp."
Lâm Mạc lắc đầu: "Không cần nữa đâu, đã đủ rồi."
Trọng Nính cúi đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, khẽ cắn môi, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt.
Chờ Lâm Mạc thu xếp xong xuôi, cả hai cùng di chuyển lên lan can khán đài lầu hai.
Trên tầng không có người, Lâm Mạc tâm tình rất tốt khẽ ngâm nga gì đó, cậu cũng ôm theo một bó chỉ đỏ giăng xung quanh khán đài nơi này, Trọng Nính yên lặng hỗ trợ không nói một lời.
Chờ sau khi mọi việc hoàn tất, Lâm Mạc chuẩn bị xuống lầu, hắn ta mới mở miệng.
"Tôi có lời muốn nói với cậu."
Lâm Mạc kinh ngạc dừng bước: "Gì vậy?"
Người thanh niên trước mặt mang theo dung mạo tuấn tú trẻ trung, đường viền cánh môi rõ nét, tinh thần lại có chút bất an, sau một hồi đắn đo mới tiếp lời: "Có lẽ cậu cảm thấy tôi hơi đường đột, nhưng tôi muốn bày tỏ rõ tâm ý của mình đối với cậu...!Tôi...!tôi thích cậu..."
Lời nói đầu đã ra khỏi miệng, đoạn tiếp theo liền thông thuận hơn rất nhiều: "Tôi biết chúng ta vừa quen nhau không bao lâu, nhưng tôi đối với cậu chính là nhất kiến chung tình...!Trước kia tôi chưa từng để ý tới ai, lần đầu tiên nhìn thấy cậu lại vô cùng để tâm đến nhất cử nhất động của cậu, lúc đó tôi vô cùng căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn..."
Trọng Nính hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ Lâm Mạc.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm giác được một loại tâm tình chưa bao giờ phát sinh trong lòng, giống như vị kẹo ngọt ngào bên môi thấm vào trong tim, giống như khoảnh khắc cá heo nhảy vọt lên khỏi mặt nước, bọt nước nở rộ như muốn nổ tung lồng ngực hắn, cảm giác thư sương lan tỏa khắp toàn thân.
Hắn cảm thấy mình như trúng độc, rõ ràng mới gặp người này vài lần mà thôi, nhưng nếu không lập tức nắm chặt trong tay...!sẽ bị cướp đi mất...!
Ánh mắt Trọng Nính chứa chan nhìn thẳng Lâm Mạc, lông mi hắn rất dài nhưng hơi rũ xuống, như một chú cún vô hại mềm mại hy vọng nhân loại trước mặt sẽ vươn tay ôm lấy nó.
Lâm Mạc kinh ngạc không thốt nên lời, cậu quả thật không ngờ Trọng Nính sẽ thích cậu!
"Thực xin lỗi...!Tôi đã có người trong lòng rồi!"
Trước mắt còn chưa xác định toàn bộ, nhưng không phải chỉ một người...!
Trọng Nính gục đầu mất mát, toàn thân như bị rút cạn khí lực, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Ừm...!Tôi...!không được sao? Tôi có thể chăm sóc em rất tốt, tôi rất nghe lời, em nói gì tôi cũng sẽ làm theo..."
"Có phải em cho rằng tôi chỉ là nhất thời hứng thú, hoài nghi tình cảm của tôi không đủ sâu sắc? Cứ như vậy mà tỏ tình cùng em cho nên không đáng tin? Tôi..."
Lâm Mạc cự tuyệt dứt khoát: "Không phải đâu, tôi chỉ yêu thích người trong lòng của tôi mà thôi! Thật xin lỗi, sau này anh nhất định sẽ gặp được một người khác..."
Đúng lúc này, Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương xuất hiện ở đầu cầu thang.
Trạm Văn Sương nói: "Tiểu Mạc, lầu một đã bố trí xong xuôi rồi, xuống kiểm tra một chút."
Lâm Mạc gật đầu, xoay người xuống tầng.
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương lại chưa vội rời đi, ánh mắt bọn họ như băng giá, vô cùng thiếu thiện chí mà nhìn về phía Trọng Nính.
Mà khi Lâm Mạc vừa rời khỏi, Trọng Nính cũng thu lại biểu tình đáng thương vô tội khi nãy.
Ba người nhìn nhau thật lâu.
Đường Diễn Sơ trầm giọng nói: "Tránh xa cậu ấy ra một chút, đừng có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào."
Trọng Nính phút chốc cười rộ lên: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc anh là đội trưởng đội cảnh sát sao? Cảnh sát không nên bao đồng cả những việc này chứ, huống chi chuyện này các anh cũng không quản nổi..."
Hắn quét mắt nhìn sang cả Trạm Văn Sương, khóe miệng hơi nhếch: "Cùng nhau cạnh tranh công bằng đi!"
Nói xong hắn quay người xuống lầu.
Tầng lúc này chỉ còn lại người.
edit bihyuner.
beta jinhua
Trạm Văn Sương nói: "Vô luận thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu."
Trạm Văn Sương đi rồi, Đường Diễn Sơ chống tay trên lan can khán đài, mặt mày thâm trầm thở dài: "Cậu cho rằng tôi sẽ từ bỏ sao...!Đừng hòng..."
Trong phòng tầng toàn bộ bàn ghế đã được bê đi, không gian rộng rãi trống trơn, Lâm Mạc đi vài vòng xác định vị trí.
Tiết Trác Lâm khó hiểu nói: "Lâm đại sư, nếu định đào nền lên vì sao không để chúng tôi cho máy xúc đến?"
"Máy xúc đào không ra đâu, các anh lùi hết ra sau đi." Lâm Mạc nói.
Mọi người nhìn nhau, sau đó tuân lệnh di chuyển vào đúng nơi Lâm Mạc chỉ định, đứng yên ổn trong phạm vi vòng chỉ đỏ.
Lâm Mạc xuất ra thanh kiếm kết bằng tiền xu, đầu ngón tay thủ thế vuốt trên thân kiếm, thanh kiếm liền rung lên sau đó dựng thẳng dậy.
Một loại dao động kỳ dị nào đó lan tỏa ra xung quanh, ngay sau đó, những đồng xu xỏ trên chỉ đỏ cũng bắt đầu rung theo.
Ngay khi các đồng xu bắt đầu trượt qua lại trên sợi chỉ, Lâm Mạc bỗng nhiên dùng mũi kiếm đâm thẳng xuống mặt đất.
Động tác của cậu nhẹ nhàng như cắt đậu phụ, trên mặt đất dần xuất hiện những vết chém sắc nhọn, một trận pháp từ từ hiện ra trên mặt sàn bóng loáng.
Tốc độ Lâm Mạc rất nhanh, nét vẽ cuối cùng hoàn thành, trận pháp phát sáng.
Sàn gỗ như bị ăn mòn, dần dần tan rã không một tiếng động, hóa thành những mảnh tro tàn xám đen bay loạn trong không trung.
Phía dưới mặt sàn gỗ dĩ nhiên hiện ra một phiến đá lớn.
Vi Tiêu Kiêu khó hiểu: "Đây là móng nhà sao?"
Lý Phù Dung lắc đầu: "Không phải đâu, ông nội, người có biết đây là gì không?"
Lý Bạch Chưởng vẻ mặt khiếp sợ nhìn hoa văn khắc chằng chịt trên bề mặt phiến đá, giọng nói run rẩy: "Là mộ! Đây là huyệt mộ mà ta và Tinh Văn đã từng tìm thấy...! Đây là lối vào mộ thất kia sao???"
Lời vừa thốt ra, mọi người chấn kinh.
Đường Diễn Sơ nhíu mày: "Nhìn biểu cảm của Lý tiên sinh, ngài cũng không biết vì sao mộ thất lại tồn tại nơi này có phải không?"
Lý Bạch Chưởng lắc đầu, tựa hồ còn chưa hồi thần sau sự kiện này: "Tôi không biết! Tinh Văn chưa từng nhắc tới...!Anh ấy chỉ yêu cầu tôi bảo vệ Lão Quan Lâu."
Hiện tại xem ra...!chính là để bảo vệ bí mật dưới khu đất này?
Trạm Văn Sương: "Tinh Văn là ai?"
Lý Bạch Chưởng: "Là con trai của hai vị thúc bá của ta, anh ấy đã qua đời nhiều năm rồi."
Lâm Mạc thoáng chốc ngẩng đầu: "Ông ấy đã xuống mộ này?"
mặc dù Lâm Tinh Văn là con nuôi và là đồ đệ của Lâm Mạc nhưng tôi vẫn dịch thành "ông ấy" để phù hợp với ngữ cảnh hiện đại sau khi xuyên về, ai có góp ý gì cứ comment để tôi tham khảo nhé!
Đứa nhỏ nghịch ngợm kia sẽ không cầm phải đồ vật chết chóc gì đó chứ?
Lý Bạch Chưởng gật đầu: "Năm đó náo loạn một trận, tôi và Tinh Văn vì một số nguyên nhân nên quyết định đi vào mộ thất này tìm kiếm bảo vật."
"Mộ thất nào???"
"Là một tòa mộ vô danh, Tinh Văn ngẫu nhiên tìm thấy, anh ấy nói bên trong hẳn là có đồ tốt.
Rất nhiều người đã tìm cách đi vào đó trước chúng tôi, nhưng hầu như không ai sống sót trở ra, một số ít may mắn thoát thân đều rơi vào tình cảnh thân thể không còn toàn vẹn, điên rồ hoặc là mắc bệnh hiểm nghèo."
Lý Bạch Chương nhớ lại một chút, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy mộ thất đó quá hung hiểm, đã khuyên Tinh Văn không nên đi vào, nhưng khi ấy song thân của anh ấy vừa qua đời, anh ấy chỉ còn lại một mình lẻ loi, không còn vướng bận gì trần gian, còn một mực quả quyết bảo vật gì đó nhất định phải tìm về.
Thấy anh ấy quyết chí như vậy, tôi đành dẫn người cùng anh ấy xuống mộ..."
"Sau đó thì sao Lý tiên sinh?" Vi Tiếu Kiêu thấy Lý Bạch Chưởng dừng lại một chút liền khẩn cấp hỏi.
Ngay cả Lý Phù Dung cũng nhịn không được tò mò: "Ông nội, trong mộ mọi người có gặp nguy hiểm không? Cháu nhớ rõ ông đã nói trước kia, Lâm gia gia rất lợi hại có phải không?"
"Phải, Tinh Văn rất lợi hại." Lý Bạch Chưởng không dấu vết liếc mắt nhìn Lâm Mạc một cái "Lĩnh hội được một thân bản lĩnh từ phụ thân."
Lâm Mạc ngoài mặt không biểu tình gì, trong lòng lại đắc ý đến kiêu ngạo.
Lý Bạch Chưởng tiếp tục kể: "Sau khi xuống mộ, chúng tôi cũng không gặp nguy hiểm gì."
"Sự nặng nề khủng bố dưới mộ thất là điều các cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.
Không có ánh sáng, không phân biệt ngày đêm, mất cảm giác thời gian, tôi được Tinh Văn che chở cho nên không chịu thương tổn gì, chính là những người đi cùng trong đoàn, thủ hạ của tôi đều..."
Lý Bạch Chưởng lắc đầu thở dài.
Vi Tiếu Kiếu sốt ruột không thôi: "Chết? Đều chết cả sao?"
"Không chết, nhưng cũng sống không bằng chết.
Trong tòa mộ kia cơ quan dày đặc, chỉ cần lơ là một chút sẽ mất mạng ngay, nhưng này cũng không phải điều gì ghê gớm.
Bọn họ đồng ý đi theo bởi đều từng trải qua đao kiếm, thân thủ cũng coi như lợi hại, công phu không tồi, chú ý cẩn thận một chút đều sẽ tránh thoát được bẫy rập..."
"Đáng sợ chính là, bên trong mộ thất xây một căn nhĩ phòng treo đầy xác chết khô, muốn đi vào tận cùng bên trong phải xuyên qua nhĩ phòng này."
raw là "nhĩ thất", tôi search baidu ra một loại kiến trúc xây dựng lăng mộ cổ, ngoài gian mộ chính có đặt quan tài thì hai bên sẽ bố trí hai gian nhĩ thất, vì không có từ tương đồng trong tiếng Việt cho nên tôi mạn phép sửa là nhĩ phòng.
"Dây thừng treo trên trần nhà thả xuống, buộc vào cổ thi thể chết khô, mỗi cỗ thi thể đều phơi gió ở đó đến quắt lại, vô cùng khủng bố và dữ tợn.
Mũi chân xác chết vừa vặn chạm đất, cái cổ gục xuống chịu lực từ dây thừng, khoảng cách giữa các xác chết treo chỉ chưa đầy m."
Lâm Mạc nghiêng đầu: Làm thịt khô à?
Ngụy Minh Hán gian nan nuốt xuống, tựa hồ tưởng tượng ra cảnh mà Lý Bạch Chưởng miêu tả, tay chân cậu ta lạnh buốt: "Thế...!thế đi qua được không?"
Xác chết treo cách nhau m, đi không chú ý sẽ bị vướng phải, như vậy chẳng phải sẽ bị hù chết sao.
Lý Bạch Chưởng: "Không còn cách nào khác, chỉ có trực tiếp đi xuyên qua rừng xác treo ấy thôi...!Nhưng ngay trong căn nhĩ phòng kinh dị ấy, một nửa nhân số đoàn chúng tôi đã bỏ mạng."
"A..."
Vi Tiếu Kiêu hô lên như ý thức được điều gì.
Trạm Văn Sương trên mặt không biểu tình, đuôi lông mày khẽ nhếch cao: "Là thây sống?"
Lý Bạch Chưởng trầm trọng gật đầu: "Phải, đám thây ấy còn sống, chúng tôi không một ai ngờ tới, ngay cả Tinh Văn cũng không phát hiện ra."
"Khi đi đến giữa phòng, một con thây sống đột nhiên thức tỉnh lao về phía chúng tôi, rất nhiều người không phản ứng kịp, chân tay bị chúng tóm lấy kéo lại, cắn xé máu thịt..."
Cảnh tượng năm đó quá mức thảm thiết, Lý Bạch Chưởng nhắm mắt không dám tiếp tục hồi tưởng.
"Lúc sau, chúng tôi thật vất vả mới trốn thoát, co cụm vào một góc tương đối an toàn, kiểm tra lại quân số chỉ còn non nửa, số còn lại đa phần đều bị thương, tình huống vô cùng bi quan."
Lâm Mạc nhíu mày hỏi: "Tinh V...!ý tôi là vị bằng hữu kia của ông có bị thương không?"
Lý Bạch Chưởng nhìn cậu: "Tinh Văn không sao, lúc ấy chúng tôi đã đi gần hết mộ thất cho nên anh ấy nói muốn một mình đi tiếp, không muốn chúng tôi mạo hiểm cùng."
"Anh ấy xuất phát từ ý tốt mới đưa ra đề nghị như vậy, nhưng lòng người tham lam vô đáy, trong mộ rải rác đầy vàng bạc châu báu, một số người không cam tâm tình nguyện bỏ cuộc, cho rằng anh ấy muốn độc chiếm bảo vật..."
"Vì thế nảy ra mâu thuẫn gay gắt, không còn phối hợp đoàn kết với nhau, lòng tin cũng mai một cuối cùng chia thành các tốp nhỏ tự tìm đường, bởi vậy cho nên không ít người đã chết..."
"Tôi cũng bị thương nhẹ, kiệt sức đến hôn mê."
"Tinh Văn để lại phân nửa thuộc hạ chăm sóc tôi, cùng vài người còn lại giao đấu với hơn tượng đồng trông coi mộ thất.
Tôi không thể kiên trì, mơ mơ màng màng ngất xỉu...!Sau đó tỉnh lại, nhìn thấy Tinh Văn hai tay trống trơn chật vật ngồi cạnh, toàn bộ những người khác đều đã chết..."
"Anh ấy bị thương ở bụng, do có người đâm lén.
Không thể tiếp tục ở trong mộ nữa, chúng tôi chạy nhanh ra ngoài, chờ đến khi hoàn toàn thoát thân tôi mới hỏi lại tình huống khi ấy.
Tinh Văn chỉ lắc đầu, không nói thêm gì..."
"Sau đó thì sao? Chuyện này cứ thế trôi qua?" Lâm Mạc hỏi.
Lý Bạch Chưởng có chút khó hiểu lại như thông suốt điều gì đó: "Về sau, Tinh Văn một mình rời đi một đoạn thời gian.
Lúc trở lại anh ấy có nói với tôi rằng tòa mộ kia đã bị anh ấy phá hủy hoàn toàn, về sau không cần nhắc tới.
Tôi biết Tinh Văn làm việc từ trước đến nay đều có đạo lý, cũng không nói gì thêm..."
"Thật không ngờ...!Cửa vào mộ thất lại xuất hiện dưới nền đất Lão Quan Lâu???" Lý Bạch Chưởng hít một hơi sâu, nhịn không được mắng: "Lâm Tinh Văn cái tên lừa đảo này! Đừng nói rằng anh ta rời cả tòa mộ về chôn ở đây nhé?!?".