“Vì sao?”
Quý Dữ thừa nhận, mình thực để ý vấn đề này.
Không phải bởi vì ghen, cũng không phải muốn so đo cái gì, hắn càng không có ý kiến với nguyên lai Quý Dữ, chỉ là chuyện hôm nay phát sinh, làm hắn sinh ra lo sợ và nghi hoặc đối với sự tồn tại của mình.
Tuy nói nguyên lai Quý Dữ biến mất, bị mình thay thế, nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy mình mới là người chân chính biến mất.
Hắn ở thế giới cũ đã không còn tồn tại nữa, mà trong thế giới này hắn tuy rằng vẫn kêu “Quý Dữ”, còn là ngoại hình y đúc, tuổi tác lớp học không sai biệt lắm, nhưng nói đến cùng, hắn không phải “Quý Dữ”, bọn họ là hai người hoàn toàn bất đồng.
Người khác kêu hắn “Quý Dữ”, cũng không phải bởi vì hắn tên Quý Dữ, là bởi vì nguyên chủ tên “Quý Dữ”, cho nên mới kêu hắn như vậy.
Mặc kệ hắn làm cái gì, hoặc tốt hoặc xấu, cuối cùng đều sẽ đổ lỗi lên người “Quý Dữ”, hắn đây không có tý quan hệ.
Hắn mất đi bản thân, triệt triệt để để mà ở đây sống vì “Quý Dữ”.
Này kia còn tốt, thế nào đi nữa vẫn là người xa lạ không quen biết, không có cảm tình, cho nên hắn cũng không có để ý, nhưng Hạ Trụ bất đồng, hắn là người duy nhất ở thế giới có quan hệ sâu sắc với mình.
Cho nên hắn bỗng nhiên, phi thường phi thường để ý.
Để ý nguyên nhân Hạ Trụ thích mình, để ý hắn vì cái gì muốn làm bạn và giúp đỡ mình, để ý hắn thể hiện yêu quý và muốn thân cận với mình, hắn rất muốn biết, Hạ Trụ làm hết thảy mọi thứ, là hoàn hoàn toàn toàn bởi vì hắn, hay là vì “Quý Dữ”.
Nghĩ đến đây, Quý Dữ cũng biết mình để tâm chuyện vụn vặt.
Nhưng hắn vô pháp dừng lại, không biết kết quả không chịu bỏ qua.
“Vì sao?” Hắn yên lặng nhìn Hạ Trụ, lại hỏi một lần.
Ánh mắt Hạ Trụ trong suốt lại bằng phẳng mà nhìn hắn: “Cậu là cậu, hắn là hắn, tôi thích chính là cậu, không phải hắn, rõ ràng không?”
Quý Dữ nghe xong chớp mắt ngây người.
Hắn một hồi cảm thấy thật sự là cái lý này, nhưng lại cảm thấy không thể nào phục được.
“Nhưng tôi dùng chính là tên của hắn thân thể hắn, tin tức tố xứng đôi trăm phần trăm với anh là hắn, không phải tôi, anh sở dĩ sẽ chú ý tới tôi, cũng vì tôi chiếm dụng thân xác hắn, biểu hiện ra dị thường.”
Đến chuyện này, Quý Dữ dừng một chút, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Hạ Trụ, “Cho nên nói đến cùng, là vì chú ý hắn, cho nên mới biết được tôi, sau đó bởi vì tin tức tố cùng hiểu lầm ký hiệu, dần dần thích tôi. Mà tin tức tố cùng dấu hiệu, đều không thuộc về tôi, chúng nó là thuộc về ‘Quý Dữ’.”
Một chuỗi dài nói hết lời, Quý Dữ nhìn chăm chú vào Hạ Trụ, nhỏ giọng đến chỉ có lẫn nhau là nghe được, “Nếu không có những thứ đó, anh căn bản sẽ không thích tôi, có phải hay không?”
Âm thanh trong phim tràn ngập ở phòng ngủ, bé con ở trong rào chắn không biết phiền não của hai người lớn, vui sướng như thường mà chơi với cái đuôi, lâu lâu phát ra âm thanh ê a.
Rõ ràng là lúc để thả lỏng, Hạ Trụ lại còn nghiêm túc hơn so với lúc làm việc.
Hắn nghiêng thân cùng Quý Dữ mặt đối mặt, trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Hắn nói: “Không phải.”
“Ân?”
“Tôi thích là cậu, chỉ là cậu.”
“Tôi thật sự vì phát hiện dị thường mới để ý cậu, bởi vì tin tức tố, ký hiệu mà hiểu lầm cậu thích tôi, nhưng tôi thích cậu, cùng những thứ đó không quan hệ, nguyên nhân duy nhất bởi đó là cậu.”
Quý Dữ nắm chặt tay, trong con người đen láy của Hạ Trụ chỉ còn lại ảnh ngược của hắn.
Hạ Trụ tiếp tục nói: “Làm tôi thích, là hành động của cậu, không phải tin tức tố gì cả, thời khắc tôi động tâm với cậu, cũng đều không quan hệ những thứ đó.”
“Tôi, phân biệt rõ ràng cậu cùng nguyên lai Quý Dữ.”
Hắn nhìn thẳng mắt Quý Dữ, lại cường điệu một lần, “Tôi phân biệt rất rõ cậu và nguyên lai Quý Dữ, hiểu không?”
Trong lồng ngực bỗng nhiên nảy lên một dòng nước ấm, Quý Dữ do dự sẽ, nói: “Tôi hiểu rõ, nhưng mà…… Nhưng mà, anh không cho tôi vài cái ví dụ? Sao cường hóa một chút tín nhiệm của tôi với lời anh nói được đúng không?”
Thấy Quý Dữ có chút buông lỏng, thần sắc Hạ Trụ cũng không căn thẳng như vậy nữa.
Bả vai hắn hơi hơi giãn ra, mặt mày nhu hòa rất nhiều: “Ngày cậu đi văn phòng chứng minh mình trong sạch, kỳ thật tôi cũng đi qua, muốn giúp cậu một phen, bất quá căn bản không có cơ hội cho tôi ra tay, tự cậu đã giải quyết hoàn toàn, rất lợi hại.”
Quý Dữ: “Đây là lúc anh động tâm với tôi?”
Hạ Trụ gật đầu: “Đúng.”
Mặt mày hắn hơi cong lên “Khi đó cậu thực bắt mắt, tựa như ——”
“Dừng dừng dừng!”
Lỗ tai Quý Dữ có chút nhiễm hồng, “Còn có những lúc khác không?”
“Có.”
Ý cười trong mắt Hạ Trụ càng sâu “Lúc cậu phát hiện quá khứ Quý Dữ, nói ai thay cậu báo hiểu cho ba, lúc buộc những Alpha đứng chổng ngược gội đầu, còn có lúc tẩy ký hiệu……”
Quý Dữ dời mắt, sờ sờ cổ: “Mấy cái này có gì mà động tâm a? Kỳ kỳ quái quái.”
“Còn nữa, khi ở Quý trạch, mắt cậu tỏa sáng nhìn tôi, lúc chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa……”
Nếu không nghĩ lại, Hạ Trụ cũng không thể tưởng được, thì ra trong đầu hắn tồn tại nhiều hình ảnh ấn tượng khắc sâu như vậy, thế cho nên hắn mới không cần tự hỏi quá nhiều, đã có thể buột miệng thốt ra “Khi cậu tín nhiệm mà đem Tiểu Vũ Trụ giao cho tôi nữa, còn có thời điểm mặc kệ chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với tôi đầu tiên……”
Quý Dữ đột nhiên xua tay: “Được rồi được rồi tôi biết rồi, đừng nói nữa.”
Mặt hắn như bị thiêu lên, khóe miệng cũng không nghe lời mà cong tận mang tai, nhưng trong miệng lại càng muốn phun tào “Anh cũng quá dễ tâm động đi, thấy người liền tâm động.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì?”
Hạ Trụ không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Quý Dữ.
Trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ nhàn nhạt, độ cong nơi khóe miệng cũng chỉ có một chút, nhưng mạc danh có vẻ thâm tình vạn phần.
Quý Dữ quay đầu, vừa lúc trông thấy một thân ảnh bên trong đôi mắt thâm sắc kia.
Thân ảnh đó là hắn.
Đột nhiên, hắn một chút cũng không còn rối rắm nữa.
Cái gì cũng không muốn hỏi nữa.
—
【Tống Trình: Ba ba! Hôm nay sao lại xin nghỉ? Khi nào tới trường học?】
【Tống Trình: Quốc khánh xong rồi có đợt kiểm tra tập trung! Ba ba không kiểm tra sao?】
【Tống Trình: Ba ba cậu mau trở lại tôi đang pr kẻ hạng nhất là cậu a, còn phóng đại nói lần này cậu khẳng định có thể bạo Hạ Trụ một trận nữa, lời đều đã nói ra rồi ô ô ô cậu không trở lại mặt tôi liền bị đánh sưng lên đó!】
【Quý Dữ: Không có việc gì, mặt cậu sẽ không sưng. Hạ Trụ cũng xin nghỉ, hắn không cũng kiểm.】
【Tống trình: Why????】
【Quý Dữ: Đôi ta có chút việc.】
【Tống trình: Hai ngươi? Có chút việc? Là, là như tôi nghĩ sao? Che mặt.jg】
Quý Dữ buông điện thoại, khoái chí bật cười.
Hạ Trụ từ bên kia đi qua, hỏi: “Chuyện gì cười vui vẻ vậy?”
“Là Tống Trình, hắn kêu tôi trở về làm khảo thí, hy vọng tôi tiếp tục lấy hạng nhất, lại lần nữa nghiền áp anh.” Quý Dữ nhận mâm đựng trái cây trong tay hắn, đặt lên bàn.
Từ hồi biết đuôi Tiểu Vũ Trụ có thể thu lại, bọn họ liền không nằm ở trong phòng nữa, nhưng để an toàn, cũng không ra khỏi nhà, nhưng Hạ gia là cái tòa nhà lớn như vậy, cũng đủ cho bọn họ giải trí.
Quý Dữ cũng không nghĩ tới, trong nhà Hạ Trụ không chỉ có trại nuôi ngựa, còn có rạp chiếu phim tư nhân, phòng trà vân vân, nhưng thứ càng nhiều vẫn là hoa viên cùng đình đài, các loại phong cảnh lịch sự tao nhã.
Chạng vạng, hai người pha một bình trà, rửa một mâm nho, có cây xanh thiên nhiên che nắng, lại có tiếng gió thổi qua.
Lại trải cái thảm đem bé con thả ra để nó tự mình chơi, bọn họ nằm trên ghế bập bênh, miễn bàn tới có bấy nhiêu thoải mái.
Quý Dữ phe phẩy ghế bập bênh: “Đây xem như cảm thụ sinh hoạt của lão nhân gia sớm sao? Ngược lại cũng không tồi.”
Hạ Trụ lấy ra một xấp đồ vật, đặt lên bàn: “Giấy tờ cần để kế thừa di sản tôi đã xử lý xong cho cậu rồi, cậu định khi nào đi?”
Quý Dữ: “Có thể trực tiếp chuyển cho Tiểu Vũ Trụ không?”
“Cậu có thể chuyển cho nó, nhưng trước khi nó thành niên, tài sản vẫn do người giám hộ là cậu bảo quản.”
Hạ Trụ lại đem một phần tư liệu đưa cho Quý Dữ, “Cái này là chi tiết về di sản Giang Nhã Yên để lại, bên trong có cổ phần của Quý thị, chỉ có thể để cậu kế thừa.”
“Quý Viễn Sinh đã sửa lại hệ thống công ty sau khi Giang Nhã Yên qua đời, từ ngày bà qua đời, quy tắc kế thừa cổ phần trong công ty là —— cổ phần Quý thị không được để trẻ vị thành niên kế thừa, nếu không trực tiếp sát nhập vào cho công ty, còn những chi tiết khác nữa, nhưng tóm lại là điều kiện kế thừa cổ phần Quý thị rất hà khắc.”
Quý Dữ ngồi dậy, tiếp nhận văn kiện nhìn qua: “Cái này thật quá vô sỉ đi? Vậy cổ phần của Giang Nhã Yên lưu lại còn đó không?”
“Còn. Điều lệ sửa đổi không có hiệu lực đối với cổ phần kế thừa trước khi sửa.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Khó trách Tiết Túng phải xuống tay với tôi.”
Hắn vừa chết, cổ phần tự động vào trình tự chuyển nhượng, Tiết Túng chỉ cần dùng chút mưu kế, tất cả sẽ tiến vào túi tiền của hắn hết.
“Thêm nữa là, người tập kích chúng ta đều là sát thủ, được thuê, chỉ cần biết muốn giết ai, không cần biết người thuê là ai.”
“Cái gì sát thủ?”
Cách đó không xa truyền tới một tiếng nói hùng hậu, hai người lập tức quay đầu, nhìn về phía thanh âm phát ra——
“Ba?”
“…… Bác trai.”
Bọn họ lập tức đứng lên, tất cung tất kính mà nhìn người vừa tới.
Hạ Hùng mặc một thân quân phục, hai tay đặt sau người.
Eo lưng hắn thẳng tắp, mang quân mũ, giày da màu đen bóng lưỡng, bước đi uy vũ sinh phong, tràn ngập khí thế người thượng vị.
“Tra được hung thủ đứng sau rồi?”
Hạ Trụ lắc đầu: “Còn chưa có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh hung thủ là ai. Không phải ngày mai ba mới trở về sao?”
Hạ Hùng nhìn hắn một cái, không đáp, chỉ nói: “Ta biết rồi.”
Lại nhìn về phía Quý Dữ, sắc mặt không phải rất thân thiện “Mấy ngày này ngươi vẫn luôn ở nơi này?”
Quý Dữ hơi có chút co quắp: “Đúng vậy ạ, vốn dĩ con muốn giáp mặt chào bác một tiếng, nhưng vừa lúc bác ra ngoài, liền không thể gặp được, con cho rằng Hạ Trụ đã nói với bác rồi, chẳng lẽ hắn không nói sao?”
Hắn vừa nói vừa duỗi tay ra sau lưng, âm thầm mà nhéo eo Hạ Trụ.
Hạ Trụ: “……”
Hạ Trụ hơi rũ mắt: “Đúng vậy, trong điện thoại chỉ lo nói chuyện của Quý Viễn Sinh, tự nhiên quên mất cái này.”
Ánh mắt Hạ hùng chần chừ nhìn hai người, môi hắn mím lại ngày càng chặt, giữa mày cũng nhăn lại chữ xuyên 川.
Hắn không để ý tới Quý Dữ, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía Hạ Trụ: “Con có biết mình là Alpha hay không, hắn là Omega, con để hắn ở lại trong nhà có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Có biết để người khác thấy sẽ nói như thế nào không? Bọn họ sẽ nói ——”
“Gia ~”
Âm thanh Hạ Hùng dừng lại, hắn cúi đầu, là Tiểu Vũ Trụ ôm lấy giày hắn.
Tiểu Vũ Trụ hự hự mà bám vào cạnh giày, muốn giơ nó lên.
Cặp mắt to của nó nhấp nháy nhấp nháy, cái miệng nhỏ không ngừng kêu “Gia~”, hoàn toàn quên trước đó gia gia này luôn lải nhải giáo huấn nó.
Khóe miệng Hạ Hùng giật giật, hắn khụ một tiếng, sừng sộ hỏi Hạ Trụ: “Tiểu tử này cũng luôn ở nơi này sao?” Ngoài miệng ác thanh ác khí, nhưng lại không có một chút ý định đẩy Tiểu Vũ Trụ ra.
Hạ Trụ gật gật đầu: “Vâng.”
Hạ Hùng hừ một tiếng từ trong cổ họng: “Ngươi thật đúng là có tiền đồ! Thay người ta trong con hai ngày còn chưa tính, hiện tại cô nhi quả phụ toàn bộ kéo vào trong nhà, khi cái Hạ gia này là chỗ nào? Ngươi có biết thân phận của mình không chứ?”
Hạ Trụ nói: “Ba, đừng nói nữa.”
Hắn không hề khó chịu vì bị ba mình răn dạy trước mặt người khác, cũng không có nghẹn khuất cùng áp lực như dĩ vãng, ngược lại cất giấu một chút chờ mong.
Hạ Hùng trừng mắt: “Sao chứ? Ta không được nói?”
“Không phải.”
Hạ Trụ nhìn nhìn Quý Dữ, lại nhìn nhìn Tiểu Vũ Trụ, cuối cùng nhìn về phía ba hắn “Tiểu Vũ Trụ là cháu ruột của người, nói bọn họ cô nhi quả phụ, không phải tương đương người đang là rủa con sao?”
_______________________________________________________________
Editor: A a a! Lão tsundere ba xuất hiện! Tui bị u mê lão ba a a a!