Quý Dữ vén tay áo, đem Tiểu Vũ Trụ đưa vào trong lòng Hạ Trụ.
Hạ Trụ tiếp nhận, nhướng mày nhìn hắn.
Nghĩ nghĩ, hắn không hé răng, ngồi xuống vươn tay hư hư mà che trước mắt Tiểu Vũ Trụ.
“Ngô nha?” Tiểu Vũ Trụ bất mãn mà đẩy tay hắn.
Hạ Trụ đè thấp âm thanh nói: “Chuyện tiếp theo trẻ con không được nhìn, ngươi không thể nhìn.”
Xem nhẹ động tĩnh phía sau, sắc mặt Quý Dữ nặng nề.
Hắn đi đến bên giường Tạ Vũ Tinh, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Lần trước để cậu đi nhanh quá, có một số việc chưa kịp phản ứng, nếu bây giờ lại gặp nhau, tôi có cân nhắc, nên bổ sung thêm vài thứ.”
Tạ Vũ Tinh đánh giá hành động của hắn: “Cho nên cậu muốn đánh tôi?”
“Có phải cảm thấy tôi rất ôn nhu không hả?”
Quý Dữ cười nhạo, đáy mắt âm trầm một mảnh “Cậu làm những việc đó, đánh một trận cũng quá tiện nghi, bất quá không đánh…… vậy mẹ nó không phải cậu càng tiện nghi sao?”
Trong nháy mắt dứt câu, một nắm tay hung hăng đập lên xương gò má Tạ Vũ Tinh.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, thân thể đơn bạc không hề phản kháng mà ngã qua bên kia giường.
Tóc mái hơi dày che khuất đôi mắt Tạ Vũ Tinh, hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng người mà bất động, trong miệng phát ra hai tiếng cười nhẹ mang theo trào phúng.
Cười?
Còn cười??
Trong lòng Quý Dữ càng tức giận, hắn căn bản không muốn hỏi Tạ Vũ Tinh đang cười cái gì, trực tiếp bắt người qua, quỳ một gối lên giường bệnh, một phen nắm chặt cổ áo Tạ Vũ Tinh, đem người nhất lên sau đó lại là hung hăng nện hai quyền.
Khóe miệng kết vảy lại lần nữa rạn nứt, màu máu nhiễm lên nắm tay Quý Dữ.
Hắn đè thấp người, thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hỏi cậu, tại sao cậu có thể đối xử với hắn như vậy? Hắn rốt cuộc có lỗi với cậu ở đâu? Nhiều năm bạn bè như vậy, tại sao cậ có thể trơ mắt mà nhìn hắn đi tìm chết? Tại sao!?”
“Ở đâu ra nhiều tại sao như vậy?”
Sắc mặt Tạ Vũ Tin càng thêm trắng bệch, cái trán che kín mồ hôi lạnh, “Đừng có trong sáng thế chứ. Sự tình đã phát sinh, kết quả cũng vô pháp vãn hồi, hỏi lại để làm gì?”
Quý Dữ nhăn mi: “Tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời, hiểu?”
Tạ Vũ Tinh cười khẽ hai tiếng: “Vậy cậu muốn nghe cái gì? Muốn nghe tôi nói tôi thực hối hận, rất xin lỗi Quý Dữ, muốn nghe tôi nói lý do bi thảm như này như kia, muốn nghe tôi nói không phải tôi cố ý, là bị bắt ép, là thân bất do kỷ? Cậu muốn nghe những lời này sao?”
Quý Dữ mím môi, hầu kết chuyển động.
Khóe môi tuôn máu giơ lên, Tạ Vũ Tinh nhìn hắn lắc lắc đầu, thanh âm thấp như thở dài: “Không có, tôi không có lý do gì hết, cũng không có cái cớ gì. Không có.”
Không khí chợt thả lỏng, Quý Dữ buông ra Tạ Vũ Tinh cổ áo.
Hắn lui về sau một bước, cả người tức giận trong nháy mắt chợt vô tung.
Thần sắc Quý Dữ trở nên lạnh nhạt, thanh âm cũng vô cảm: “Cậu từng thật sự coi Quý Dữ là bạn bè bao giờ chưa?”
Tạ Vũ Tinh không hé răng, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Quý Dữ gằn từng chữ một: “Trả, lời, tôi.”
Tạ Vũ Tinh trầm mặc một lát, thở dài: “Đương nhiên.”
Đôi mắt hắn hơi rũ, làm như nhớ lại cái gì, “Chúng tôi trước kia…… Là bạn bè rất tốt rất tốt.”
“Cũng là người bạn duy nhất của nhau, đúng không?”
Tạ Vũ Tinh nhấp môi, đáy mắt xẹt qua một tia thống khổ, nhưng thực mau biến mất.
Hắn ngước mắt nhìn Quý Dữ: “Đúng, vậy thì thế nào?”
Quý Dữ bỗng chốc bật cười.
Đôi mắt hắn cong lên, cười đến thoải mái, giống như nghe được thông tin gì đó vui vẻ đến khiến người ta sảng khoái.
“Thế thì chúc mừng a.”
Tạ Vũ Tinh kinh ngạc.
“Cậu đem người bạn duy nhất của mình hại chết, không phải không còn bạn bè gì hết sao.”
Quý Dữ cười cúi người, nhìn chằm chằm mắt Tạ Vũ Tinh đôi, như nhìn viên ngọc: “Tin tôi đi, cậu đời này không còn bất kì ai tin tưởng cậu như vậy nữa, người mà đến chết vẫn còn tin cậu, cuộc gọi cuối cùng lại gọi cho thằng bạn như cậu! Bởi vì ——”
“Cậu, không, xứng!”
Cửa phòng bệnh manh mẽ đóng lại, phát ra “Phanh” một tiếng vang lớn.
Trong phòng lần thứ hai an tĩnh, chỉ có điều hòa phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Tạ Vũ Tinh ngơ ngẩn mà nhìn Quý Dữ rời đi, nước mắt đột nhiên từ hốc mắt đỏ bừng lăn xuống, tích trên mu bàn tay.
Khóe miệng từng đợt từng đợt mà đau, miệng vết thương trên xương quai xanh lại lần nữa nứt ra.
Nhưng hắn không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ nhấp môi, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Đến chết vẫn còn tin hắn?
Không đâu, Quý Dữ sao có thể ngu ngốc như vậy.
Quý Dữ nhất định là đã nhận ra cái gì, cho nên mới dùng cái chết tới trả thù hắn.
Nếu không hắn thiện lương như vậy, một người nhịn nhục như vậy, sao có thể nhẫn tâm để mình đi nhặt xác hắn? Để mình tận mắt nhìn hắn chết đi?
Sẽ không, hắn chỉ biết tìm một góc ai cũng tìm không được, lén lút mà rời khỏi thế gian này.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn gọi cuộc gọi cuối cùng cho mình.
Kêu mình buổi sáng nhất định phải đón hắn đi học.
Cho nên, mình chính xác là kẻ nhổ đi cọng rơm yếu ớt cuối cùng của hắn.
Là mình, làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này.
Tiếng y tá kinh hoàng vang lên bên tai, nhưng Tạ Vũ Tinh cái gì cũng nghe không rõ. Hắn ngơ ngác mà mở to mắt, tùy ý để y tá xử lý miệng vết thương cho hắn lần nữa.
Đau đớn từ xương quai xanh làm nước mắt hắn chảy càng nhanh, hồi lâu, Tạ Vũ Tinh mới nhắm mắt.
Đúng vậy, tôi là một kẻ thối tha.
Tôi không xứng đáng có bạn bè.
—
Ra khỏi phòng bệnh, Quý Dữ đi không quá hai bước liền bất thình lình trượt xuống đất.
“Quý Dữ!” Hạ Trụ cả kinh.
Một tay của hắn đã ôm Tiểu Vũ Trụ, nhất thời không thể đỡ được Quý Dữ, chỉ có thể nhìn Quý Dữ ngồi trên mặt đất.
Tiểu Vũ Trụ cũng bị dọa đến, không ngừng kêu tên Quý Dữ.
“Tôi không sao.” Quý Dữ xua xua tay, chống tường đứng lên.
Hắn nhắm mắt lại hít sâu một chút, “Đầu quá choáng, quả nhiên đến nghe lời bác sĩ, không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Hạ Trụ nhíu mày: “Nhanh chóng trở về nằm chút đi.”
Quý Dữ cười cười: “Biết biết, đừng khẩn trương, không phải chuyện lớn gì mà.”
Một lớn một nhỏ hai Alpha không tiếng động mà nhìn chằm chằm hắn.
Quý Dữ: “…… Tôi nằm xuống ngay.”
Nằm lại trên giường, thân thể thả lỏng rất nhiều.
Quý Dữ nhắm hai mắt, trên tay bỗng nhiên chợt lạnh, hắn nghiêng đầu, phát hiện Hạ Trụ yên lặng mà cầm một cái khăn lông, thay hắn lau vết máu trên tay.
“Khó chịu liền ngủ một lát.” Hạ Trụ nói.
Tiểu Vũ Trụ vừa nghe lời này, lập tức đưa tay nhỏ về phía Quý Dữ, ngồi xuống rồi tức khắc chủ động đem đầu nhỏ gối lên ngực Quý Dữ, hai con mắt nhấp nháy nhấp nháy mà nhìn Quý Dữ, tay nhỏ vỗ a vỗ lên ngực hắn, tựa hồ muốn nói con dỗ người ngủ.
Quý Dữ vui vẻ: “Được được được, ngủ ngủ.”
Kết quả không ngoài dự kiến, hắn không ngủ, Tiểu Vũ Trụ lại tự mình dỗ mình ngủ mất.
Quý Dữ đem hắn ôm đến một bên, nhìn Hạ Trụ nói: “Anh thì sao? Muốn kêu y tá tới đổi thuốc hay không?”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không cần.”
“Nga.”
Trong phòng lần thứ hai lâm vào an tĩnh.
Trong lòng cả hai đều mang chuyện, có quan hệ với tai nạn xe, có quan hệ với Tạ Vũ Tinh, cũng có quan hệ với nguyên chủ, lung tung rối loạn vòng vòng trước ngực, nhưng một câu đều nói không nên lời.
Qua một lát, điện thoại Hạ Trụ vang lên, đánh vỡ phòng bệnh tĩnh lặng.
“Là ba tôi.”
Hạ Trụ nghe điện thoại trước mặt Quý Dữ.
Không mở loa, Quý Dữ chỉ hàm hồ mà nghe được vài câu, xâu chuỗi không thành nội dung gì hết.
Chờ Hạ Trụ cúp điện thoại, hắn hỏi: “Ba anh nói cái gì?”
Hạ Trụ nói: “Ngày mai ba tôi về nước.”
“Ngày mai?”
Quý Dữ kinh ngạc, “Không phải ông ấy ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Nhiệm vụ kết thúc?”
Hạ Trụ lắc lắc đầu: “Lương thúc nói chuyện chúng ta xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa trước đo tôi đã đưa tư liệu qua cho ông, cho nên ông ấy xin trở về, tra rõ sự tình của Quý Viễn Sinh.”
“Quý Viễn Sinh chạy trốn, nhưng gia đình hắn, công ty hắn ở đây, không có khả năng cứ như vậy chấp nhận buông bỏ, Long Thành vốn dĩ cần người chủ trì đại cục, cho nên đơn của ông ấy được phê chuẩn, ngày mai liền trở về.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Kia Tiểu Vũ Trụ…”
Hạ Trụ nói: “Tôi sẽ nói cho ông ấy.”
Quý Dữ có chút khẩn trương: “Nếu không thì từ từ đi? Chờ mọi việc được điều tra kĩ càng rồi nói chuyện Tiểu Vũ Trụ cho ông ấy?”
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say trong lòng ngực “Tôi hơi lo lắng, không muốn đề cập chuyện này cho ông ấy lắm, vạn nhất ba anh trực tiếp đem nó đưa đi nghiên cứu làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, tôi cũng sẽ ngăn cản.”
Quý Dữ vẫn có điểm không yên tâm.
“Hơn nữa ông có quyền biết Tiểu Vũ Trụ là cháu ruột của ông ấy.”
Hạ Trụ nhớ tới dáng vẻ khẩu thị tâm phi của ba hắn lúc trước “Hắn khẳng định sẽ rất đau lòng Tiểu Vũ Trụ, sẽ không làm chuyện thương tổn tới nó. Bất quá……”
“A?”
Hạ Trụ nói: “Chuyện cậu xuyên qua, ngàn vạn đừng nói.”
Quý Dữ trầm mặc, sau một lúc lâu mới đáp: “Tôi biết.”
Những gì thuộc về nguyên lai Quý Dữ hết thảy đều sẽ bị tiêu hủy.
Mọi người chỉ nhớ rõ hắn, một Quý Dữ tùy tiện, tính tình táo bạo, làm khảo thí giỏi, còn Quý Dữ an tĩnh, nỗ lực tồn tại nhưng cuối cùng bị hiện thực đánh bại kia, có người vẫn nhớ tới sao?
Buổi tối, hai người xuất viện.
Giữa trưa có cảnh sát tới dò hỏi tai nạn hôm qua, Quý Dữ nằm ở trên giường, toàn bộ là Hạ Trụ trả lời.
Trở lại nhà họ Hạ, vừa lúc gặp phải Hạ Kiều tình cờ chạy lên lầu rót sữa.
Hạ Kiều nhìn thấy bọn họ cả kinh tới tròng mắt đều trừng lớn ra, không ngừng dò hỏi là ai làm, cuối cùng là Hạ Trụ mở miệng trấn an, cô mới áp xuống lửa giận, trở về phòng.
“Ê a, ê nha a……”
Tiểu Vũ Trụ ngồi trên giường, hai tay nhỏ vỗ ngực, mắt to chớp chớp mà nhìn Quý Dữ.
“Muốn đem cái đuôi thả ra?”
Quý Dữ mới vừa giúp Hạ Trụ tắm rửa xong mặc tốt quần áo ra tới.
Trước lạ sau quen, lần này hắn không e thẹn như vậy nữa, so với buổi sáng bình tĩnh rất nhiều.
Tiểu Vũ Trụ dùng sức gật đầu: “A A A!”
Đôi mắt nó sáng sáng, hệt như chứa đựng hai ngôi sao nhỏ.
Quý Dữ đem nó ôm lên đùi, mặt đối mặt nói: “Chúng ta hứa đi ——”
“Về sau chỉ cần ra cửa, con phải đem cái đuôi thu lại, trong nhà nếu có bất kì người nào ngoại trừ ta với hắn, con cũng phải thu đuôi vào, những lúc khác con có thể đem đuôi thả ra, tỷ như hiện tại.”
“Phốc!”
Vừa dứt lời, cả người Tiểu Vũ Trụ nguyên bản hảo hảo ngồi trên đùi Quý Dữ bắn lên, hướng một bên ngã qua.
Quý Dữ nhanh tay đỡ lấy, tiếp theo liền thấy cái đuôi màu ngân bạch chui ra tới, hưng phấn mà lắc lư.
Quý Dữ: “……”
Hắn kéo Tiểu Vũ Trụ qua, Nhìn phía sau nó
Hảo a tiểu gia hỏa.
Quần nhỏ vào mùa hè tương đối mỏng, trực tiếp nứt toạc ra.
Tiểu Vũ Trụ mới mặc kệ quần rách hay không rách, xa cách gặp lại, hắn ôm lấy cái đuôi hôn hôn, hôn xong còn ôm lên mặt cọ cọ, toàn thân đều tràn ngập thỏa mãn cùng vui mừng.
Cái đuôi nhỏ cũng như linh tính, phối hợp mà cùng Tiểu Vũ Trụ ôm ôm.
Quý Dữ đơ đơ, nhướng người nói với Hạ Trụ: “Lấy cho con trai anh cái quần mới đi.”
Hạ Trụ từ trong túi lấy ra, đưa cho Quý Dữ.
Sau khi thay quần cho Tiểu Vũ Trụ, tiểu gia hỏa cuối cùng cũng biết đuôi mình làm chuyện xấu.
Mày nhỏ của nó nhăn lại, vẻ mặt lo lắng mà ôm cái đuôi.
Quý Dữ cười sờ sờ đầu của nó: “Không có việc gì, ba ba con có tiền, để hắn mua cho con.”
Tiểu Vũ Trụ nghiêng đầu, tinh ranh len lén như trộm ngắm Hạ Trụ.
“Đúng vậy, chính là hắn!”
Hạ Trụ cũng cười: “Đúng vậy, ta mua cho ngươi.”
Tiểu Vũ Trụ tức khắc như người lớn thở phào hạ khí, tay nhỏ trấn an vỗ vỗ đuôi.
Quý Dữ nhìn động tác này rất quen thuộc: “Động tác này học từ ai a?”
Hạ Trụ ở một bên bật cười: “Ngoại trừ cậu, còn có thể là ai?”
Quý Dữ sửng sốt, sờ sờ cằm: “Không nói chứ, thật sự giống lắm.”
Đem Tiểu Vũ Trụ thả vào trong rào chắn để nó tự chơi, Quý Dữ cùng Hạ Trụ cùng ngồi trên giường xem phim.
Phim là Hạ Trụ chọn, hai người bệnh hiếm khi được nhàn nhã một phen.
Chỉ là……
Lực chú ý của Quý Dữ luôn không đặt vào màn hình.
“Nhìn tôi làm gì?” Hạ Trụ bỗng nhiên quay đầu lại.
Vừa vặn bị bắt gặp, trong mắt Quý Dữ hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng hắn thực nhanh trấn định, đúng lý hợp tình nói: “Như thế nào, không thể nhìn?”
Hạ Trụ cười: “Đương nhiên có thể. Cậu không chỉ có thể nhìn, làm những thứ khác đều được hết.”
Quý Dữ câm nín, quay đầu đi: “Anh tưởng bở.”
Qua một hồi lâu, hắn mới quay đầu về lại, do dự hồi lâu, gọi tên người bên cạnh: “Hạ Trụ.”
“Ừm?”
Hắn nói: “Tôi có cái vấn đề muốn hỏi anh.”
“Cái gì?”
“Nếu, tôi là nói nếu ——”
Quý Dữ mím môi, nói tiếp, “Nếu lúc ấy sau khi Quý Dữ nuốt thuốc ngủ nhưng không chết, bị Tạ Vũ Tinh phát hiện, đưa đi rửa ruột, sau đó thực nghiệm của Quý Viễn Sinh bị bại lộ, hiểu lầm giữa hai người giải trừ, anh có thể……”
Hạ Trụ đánh gãy Quý Dữ: “Không thể.”
Quý Dữ sửng sốt: “Anh biết tôi muốn nói gì?”
Hạ Trụ nâng khóe môi: “Không phải đơn giản quá sao.”
Nói, hắn vươn tay phủ lên đầu Quý Dữ, ngắn gọn lại có lực đạo “Không thể.”