"Tìm được rồi!"
Kỷ Ức thấy được hộp thuốc, lúc vươn tay cầm lên, ngón tay không cẩn thận đụng phải mảnh vỡ pha lê.
Cô theo phản xạ cong cong ngón tay lại, không lên tiếng.
Cầm thuốc vừa tìm được nhìn xem cách dùng và liều lượng, liền nghe được Hứa Việt mở miệng đuổi người: "Kỷ Ức, cậu đi đi."
Giọng nói bởi vì bị cảm đã trở nên khàn khàn nghe có chút đau khổ, môi khô khốc không có huyết sắc, cậu nhìn giống như sẽ ngã xuống mọi lúc.
Kỷ Ức nhăn mày lại, nhắc nhở: "Cậu đang bị bệnh."
"Liên quan gì tới cậu?" Hứa Việt liếc cô một cái, như đang cười lạnh: "Trác Nhất Hàng cũng không biết nhà tôi, cậu lại tìm tới cửa chính xác như vậy, nói không chừng địa chỉ lần này bị lộ ra là do cậu âm thầm báo tin đi? Hiện tại lại giả mù sa mưa tới giả làm người tốt?"
"Không phải!" Sợ Hứa Việt hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Tớ tự mình tìm từng nhà từng nhà, vì ở ngoài cửa phát hiện chậu hoa bạc hà và những đồ vật khác mới có thể gọi tên cậu."
"Phải không? Tôi không tin."
Mấy chữ đơn giản toàn bộ phủ nhận tất cả việc cô đã làm.
Tuy tính tình Kỷ Ức tốt cũng không chịu nổi người khác nghi ngờ mình hết lần này đến lần khác, huống chi hiện tại cô không chỉ lo lắng cho bệnh của Hứa Việt, còn lo lắng cho cô không kịp tham gia tuyển đội trưởng.
Cô hít sâu một hơi, muốn thuyết phục Hứa Việt tin tưởng cô vài phần: "Những người hại cậu không liên quan đến tớ, đã lâu như vậy, tớ cho rằng chúng ta ít nhất cũng là bạn.."
Hứa Việt lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt làm người nhìn thấy lạnh cả người, mở miệng nói ra lời vừa khắc nghiệt vừa chói tai: "Bạn? Cậu thật tự mình đa tình!"
Biểu tình trên mặt Kỷ Ức nháy mắt cứng đờ, cả người run lên.
Cô cầm chặt hộp thuốc trong tay, ép tới đầu ngón tay trở nên trắng bệch cũng không thể làm vẻ mặt ôn hòa với cậu: "Cậu thật quá đáng! Xem như tớ ngu ngốc mới có thể làm những chuyển tốn công vô ích!"
Kỷ Ức tức giận ném thuốc ở trên sô pha, mở cửa đi nhanh ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, Hứa Việt cứng đờ quay đầu, nhìn về phía cửa không còn ai.
Cậu biết từ khi đồng hồ bắt đầu điểm giờ, Kỷ Ức nhiều lần quay đầu lại nhìn.
Rõ ràng rất để ý thời gian, nhưng vẫn không mở miệng.
Nhóc con kia ngốc như vậy.. Nếu như bởi vì thấy cậu đáng thương mà ở lại, thì làm sao bây giờ?
Tốt nhất nên như bây giờ, mặc kệ cậu ở một mình, không liên quan tới ai cả.
Hứa Việt mỏi mệt nhắm mắt lại, dường như không còn sức để đứng lên đóng cửa.
Người để lộ địa chỉ của cậu, trong lòng cậu thật rõ ràng.
Kỷ Ức nổi giận đùng đùng chạy xuống tầng hai, nhìn bậc thang cuối cùng thì lại không thể bước xuống được.
Sắc mặt Hứa Việt trắng bệch như hiện lên trước mắt, cô buồn bực dậm dậm chân, xoay người lại nhẹ bước đi lên lầu.
Bồn hoa bị đổ vỡ vẫn như cũ nằm ở nơi đó, mà cửa vẫn còn mở lớn.
Muốn tiện cho người khác lại đến phá cửa sao?
Trong lòng Kỷ Ức ôm một bụng tức giận.
Lấy ra di động nhìn thoáng qua thời gian, cách thời gian tập hợp còn bảy phút, nếu hiện tại cô chạy xuống lầu về trường học, có lẽ.. cô.. Còn có một tia hy vọng.
Nhưng nếu bước vào cánh cửa này, chẳng khác nào từ bỏ cơ hội tốt rửa mối nhục trước kia cho cô.
Cô đang không biết có nên vào hay không, bỗng nhiên nghe được từ trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, cuối cùng nhịn không được một lần nữa bước vào cánh cửa kia.
Hứa Việt vẫn cứ nằm ở trên sô pha, hộp thuốc vừa rồi bị cô ném xuống nằm ở nơi đó.
"Cậu?" Hứa Việt kinh ngạc nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, không thể tưởng tượng, khó có thể tin, thậm chí hoài nghi có phải hay không mình phát sốt nặng nên sinh ra ảo giác.
Kỷ Ức không có mở miệng, đầy mặt tức giận, bắt đầu tìm máy lọc nước ở trong phòng, nước ấm.
Cái phòng này không lớn, chỉ là hiện tại thực rối loạn.
Nồi nấu nước bị người ta ném xuống đất, Kỷ Ức nhặt lên rửa sạch, lau khô mới bắt đầu nấu nước.
Kỷ Ức bưng ly nước đứng ở bên cạnh sô pha, lòng bàn tay sạch sẽ cầm mấy viên thuốc, giọng điệu nhàn nhạt nhả ra hai chữ: "Uống thuốc."
Lúc này Hứa Việt không ồn ào, nhanh chóng lấy thuốc nuốt vào miệng.
Cậu hỏi Kỷ Ức: "Vì sao quay lại?"
"Sợ cậu chết ở chỗ này."
"Kỷ An An.."
"Câm miệng! Hiện tại không muốn nghe cậu nói chuyện!" Kỷ Ức dứt khoát dùng đôi tay bịt kín lỗ tai, quay đầu chỗ khác.
Vai ác lão đại này thật đáng ghét, nói những câu chói tai, dứt khoát không thèm nghe.
Hôm nay cô làm chuyện này muốn xóa bỏ toàn bộ ân oán trước kia, chờ Hứa Việt hạ sốt, cô liền cách xa cậu ta ra, sống cuộc sống thuộc về Kỷ Ức.
"Hầu hạ" lão đại uống thuốc xong, Kỷ Ức nhìn phòng hỗn loạn thở dài thật sâu.
Cô ngày thường tuy không làm việc nhà nhưng vẫn không nhìn được, vì thế cô bắt đầu nhặt đồ vật lên đặt ở chỗ trống.
Bên trong thùng rác nhét mấy tờ giấy trắng, cô thật cẩn thận mở ra, nhìn thấy trên mặt tất cả đều là thiết kế máy móc.
Bỗng nhiên cô nhớ tới trong sách Hứa Việt dựa vào thiết kế và chế tạo máy móc kiếm lấy rất nhiều tiền, đáng tiếc sau đó lại đi sai đường.
"Kỷ An An, không cần thu dọn."
Giọng nói Hứa Việt bỗng nhiên truyền đến, Kỷ Ức vội vàng để bản vẽ xuống.
Cô không thèm quan tâm Hứa Việt, đầu cũng không quay lại tiếp tục động tác trên tay.
Hứa Việt bỗng nhiên đứng lên.
Kỷ Ức: "Cậu nhanh như vậy là khỏe rồi?"
Hứa Việt: "..."
Phát hiện nhà ở sau khi bị người phá hoại cậu liền trực tiếp đi tìm đám đầu sỏ gây tội, tính kế làm cho bọn họ nội bộ đánh nhau, còn đánh họ một trận. Kết quả ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện mình bị cảm phát sốt, lười đến trường học nên dứt khoát nằm ở nhà.
Cũng không phải yếu đuối đến không đứng dậy nổi, chỉ là trước đó cậu cảm thấy.. Không thú vị.
Bất kì chuyện gì cậu cũng cảm thấy không hứng thú.
Nhưng hiện tại không giống nhau, không thể làm một cô nhóc xử lý đống rác này cho cậu.
"Cậu còn đang bị bệnh, nghỉ ngơi đi."
"Không cần."
"Nga."
Hứa Việt bắt đầu tự tay dọn hết đồ đạt, hai người không lên tiếng, ăn ý đem đồ vật dọn xong, sau đó dùng cái chổi quét hết rác, dọn dẹp hết tro bụi ném ra bên ngoài.
Cuối cùng hai người mệt đến nằm trên sô pha.
Kỷ Ức cảm giác bản thân chưa từng làm việc mệt như vậy, hiện tại dựa vào trên sô pha liền một ngón tay đều lười nhúc nhích.
Bất tri bất giác, thế nhưng híp mắt ngủ rồi.
Hứa Việt quay đầu, lẳng lặng mà nhìn chăm chú cô gái trước mặt.
Hiện giờ cô so với mới khai giảng rất khác, khuôn mặt nhỏ khô ráp, vàng như ánh nến dần dần trở nên căng bóng mềm mại, chỉ khoảng một tháng cô đã chứng minh được rằng mình không xấu xí.
Giống như một viên ngọc phủ bụi trần, chờ tro bụi tan hết, liền sẽ phát ra tia sáng rạng rỡ.
Chỉ là cậu không rõ, trước kia cô thích theo đuổi, quấn lấy Tống Ngôn Đình vì sao lại bỗng nhiên theo đuôi chính mình.
Có lẽ là có mục đích riêng, nhưng Kỷ Ức diễn quá giỏi, không thể làm người vạch trần được.
"Kỷ An An.."
Sắc màu ánh đèn ấm áp chiếu vào nửa bên má cô, một bên còn lại hiện lên một màu xám nhạt.
Tay Hứa Việt dường như không thể khống chế chậm rãi tới gần cô, sắp chạm vào đôi môi hồng hào.
"Tích tắc.." Đồng hồ báo giờ kêu lên.
Hứa Việt nhanh chóng thu hồi động tác, cố tình nhắm mắt lại.
Kỷ Ức bị âm thanh đồng hồ bừng tỉnh, xoa xoa đôi mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã giờ tối.
Nghiêng đầu thấy Hứa Việt còn ở bên cạnh, Kỷ Ức một tay chống sô pha đỡ nửa thân mình nghiêng qua, dùng tay chạm lên trán cậu, cảm nhận độ ấm.
Giống như đã hạ sốt.
"Hô." Kỷ Ức nhẹ nhàng thở ra.
Quan sát kỹ vai ác lão đại thật sự rất đẹp trai, chỉ có thể hình dung bằng ba chữ "không góc chết".
Kỷ Ức vốn thích ngắm nhìn cái đẹp.
Đáng tiếc nha, cũng chỉ nhìn được đêm nay thôi.
Chờ ngày mai ngủ một giấc tỉnh lại liền cách xa Hứa Việt, tránh cho sau này lo lắng, đề phòng còn sợ bị người ghét!
Khi Kỷ Ức nhìn chằm chằm người ta đến thất thần, Hứa Việt bỗng nhiên mở mắt. Đồng tử đen nhánh một mảnh trong trẻo, hoàn toàn không phải trạng thái mới tỉnh lại.
Kỷ Ức bị kinh ngạc, chột dạ lùi về sau: "Sao cậu lại trợn mắt, muốn hù tớ sợ sao?"
"Kỷ An An, rõ ràng là cậu đang nhìn lén tớ."
"Cậu, cậu ngủ rồi làm sao biết tớ đang nhìn cậu?"
Hứa Việt nâng mi mắt: "Tớ có nói tớ ngủ rồi sao?"
Kỷ Ức mới phản ứng kịp thời: "Vậy cậu cậu cậu cậu.. Cậu giả bộ ngủ?"
Nhớ tới vừa rồi chính mình nhìn chằm chằm gương mặt kia cả nửa ngày, thật là xấu hổ chết người!
Kỷ Ức vội vàng quay mặt sang chỗ khác đứng lên.
"Tớ phải về nhà."
"Ừ, đi thôi." Hứa Việt không nói gì khác, chỉ đứng lên đi theo phía sau cô, đưa cô tới dưới lầu.
Kỷ Ức theo thói quen lễ phép tạm biệt, dường như đã quên chính mình còn đang tức giận.
Một chiếc xe trống sắp chạy lại đây, Kỷ Ức muốn vẫy tay, lại bỗng nhiên bị người chặn lại.
Hứa Việt kéo người đến chỗ rẽ, cúi đầu hỏi: "Vì sao quay lại?"
"Cái gì?"
"Tớ nói cậu quá đáng như vậy, không phải cậu nên tức giận bỏ đi sao?"
"Thì ra cậu cũng biết những lời đó rất quá đáng sao?"
Thiếu niên cao ngạo hít hít mũi: "Bị tớ nói như vậy còn quay lại chăm sóc tớ, thật sự cậu không phải rất thông minh."
"..."
Yên tâm, sau này cô không bao giờ ngớ ngẩn như vậy nữa.
"Chuyện đó tớ biết không phải cậu."
"Cậu biết còn nghi ngờ tớ?"
Hứa Việt không trả lời.
Ngược lại ném một vấn đề khó hiểu cho cô: "Cậu vẫn luôn nhìn giờ, là bởi vì huấn luyện đội cổ động viên?"
Từ từ, cô giống như nắm được trọng điểm!
Kỷ Ức động não xoay chuyển nhanh, nói chuyện cũng trực tiếp, trong lòng nghĩ cái gì liền hỏi cái đó: "Cho nên là cậu cố ý nói những lời đó làm tớ rời khỏi sao?"
Lão đại: "..."
Chờ sau khi Kỷ Ức lên xe, cậu lặng lẽ ghi nhớ bảng số xe.
Kỷ Ức về đến nhà không lâu liền nhận được một tin nhắn lạ: Tới nhà rồi?
"!" Đây là cái quỷ gì?
Cô đi được hai bước, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy đoán khủng khiếp: Không phải là Hứa Việt chứ?
Tay Kỷ Ức cầm di động gõ chữ: Cậu là Hứa Việt?
Đối diện dường như trả lời liền: Ừ
Phong cách ít nói của lão đại không sai.
"Ngao! Hứa Việt thế nhưng gửi tin nhắn cho tôi! Chủ động gửi tin nhắn!"
Trước đó tìm mọi cách lấy số di động của lão đại đều không thành công, không nghĩ tới tối nay lão đại chủ động gửi tin nhắn cho cô, quan tâm cô bình an về đến nhà hay không?
Hạnh phúc tới quá đột ngột.
Kỷ Ức nhanh tay lưu số di động này lại, theo thói quen cô gõ tên "Hứa Việt".
Gõ xong lại cảm thấy không ổn.
Hứa Việt không thích người khác biết chuyện của cậu ta, lỡ như di động cô để lộ bí mật thì sao? Cô có thể bị lão đại giết chết không?
Nghĩ nghĩ, cô lại sửa là.. vai ác lão đại.
Kỷ Ức gõ gõ màn hình, đắc ý cười dào dạt: "Như vậy sẽ không ai biết số này của Hứa Việt."
Tác giả có lời muốn nói: Bị phát hiện nhất định phải chết, bạn nhỏ An An..
Tử Ni: Dạo này bận quá không đăng chương mới kịp. Chương sau Kỷ Ức bắt đầu được sủng nhé, hihi..