Sau khi huấn luyện được một tuần, giáo viên vũ đạo sàng lọc ra người, trong đó bao gồm người dự bị.
"Các động tác múa lần này trên cơ bản đều dạy cho mọi người xong rồi, bước tiếp theo là sắp xếp đội hình gia tăng huấn luyện, lại dạy các bạn một số động tác đặc biệt khó."
"Hôm nay như vậy đi, ngày mai đúng giờ đến phòng huấn luyện, chọn đội trưởng."
Sau khi mọi người giải tán, hai ba bạn học theo nhóm rời đi.
Kỷ Ức có chút thảm, hai người lớp cô đều bị rớt, chỉ còn lại có một mình cô. Không ai đi chung đường với cô, cô đi một mình về.
Nhưng có một bạn học đi tới cạnh cô.
Kỷ Ức theo bản dừng lại bước chân nhường đường.
Cô gái kia xoay đầu lại chào cô: "Hây! Cậu nhảy không tệ, rất có khả năng sẽ được chọn làm đội trưởng."
Kỷ Ức kinh ngạc, nữ sinh này lúc huấn luyện đứng ở phía sau cô.
Bởi vì trước kia danh tiếng của nữ phụ xấu xa nên bị cô lập nghiêm trọng, không nghĩ tới từ khi Tống Nhan Khả bắt đầu nói chuyện với cô, đã có người chủ động tới gần cô.
"Cảm ơn nha, nhưng còn phải xem giáo viên chọn lựa như thế nào."
Nữ sinh lặng lẽ tiến đến bên tai cô: "Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu là Kỷ Tâm Phi, nhưng tớ cảm thấy cậu nhảy giỏi hơn, giáo viên làm một lần sẽ nhớ kỹ, động tác cũng rất đúng."
Lời này có ý tứ..
Khoảng thời gian ngắn cô không đoán ra những lời này đơn thuần khen ngợi hay là cố ý nhằm vào Kỷ Tâm Phi, chỉ có thể mỉm cười tránh sang chuyện khác: "Mọi người đều rất lợi hại, xem kết quả ngày mai đi."
Trở lại phòng học, mọi người trong lớp đều biết chỉ có Kỷ Ức được chọn vào đội cổ động viên, bởi vì hai bạn học bị rớt trước đó trở lại phòng học, muốn giấu cũng giấu không được.
Kỷ Ức nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trải, khe khẽ thở dài.
Ở lại đội cổ động viên thật ra không bản lĩnh gì, nhưng cô vẫn muốn nói cho Hứa Việt nghe.
Chắc là bởi vì lúc ấy cậu đã cố ý nhắc nhở và trên tờ giấy viết tên cô.
Chàng trai kia không nhiều lời, nhưng cậu ta làm rất nhiều chuyện ôn nhu.
Người khác nhìn không thấy, chỉ có cô biết.
Vào giờ giải lao, Tống Nhan Khả bỗng nhiên chạy đến chỗ ngồi của Hứa Việt chúc mừng cô.
Tống Nhan Khả còn kích động hơn Kỷ Ức, đầy tín nhiệm nắm lấy tay cô: "Tớ tin tưởng cậu, ngày mai nhất định phải lấy được vị trí đội trưởng!"
Kỷ Ức gật đầu: "Được, tớ nhất định cố gắng."
Thấy Tống Nhan Khả đứng ở đó nói chuyện, Kỷ Ức kéo kéo cánh tay cô: "Cậu ngồi xuống nói đi."
Tống Nhan Khả như bị điện giật: "Không không không, vị trí lão đại, không dám ngồi không dám ngồi."
Tiết tự học buổi tối về đến nhà có chút trễ, dì Tô chuẩn bị chút đồ ăn, đói bụng có thể ăn lấp bụng.
Kỷ Tâm Phi vì giữ dáng nên không ăn.
Nhưng Kỷ Ức không ngại, vui vẻ ăn một chén nhỏ.
Dì Tô tới thu dọn chén nhìn chằm chằm cô vài lần.
Kỷ Ức khó hiểu chỉ chính mình: "Dì Tô, trên mặt con có cái gì sao?"
Dì Tô nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, dì thấy cô hai giống như trắng hơn và xinh đẹp hơn, quả nhiên con gái mười tám biến hóa lớn, càng lớn càng đẹp."
"Vậy sao, con đi xem." Nghe dì nói vậy làm cô vui mừng, vội vàng chạy đến kính quan sát mặt mình thật kỹ, phát hiện gương mặt này thật rất giống bộ dáng của cô trước kia, hơn nữa so với trong tưởng tượng của cô tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đây có thể gọi là bàn tay vàng sau khi xuyên sách không?
Kỷ Ức sờ sờ mặt, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Dì Tô nhớ tới một tháng trước Kỷ Ức "Vô ý rơi xuống nước", sau khi tỉnh lại giống như thay đổi thành người khác, bỏ đi vẻ đanh đá và xấu tính trước kia, trở nên dịu dàng, cũng biết ăn mặc đẹp hơn.
Đường nét khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng cảm giác trắng hơn và xinh đẹp hơn rất nhiều, càng nhìn càng thấy thích mắt.
Chẳng lẽ thật là tướng từ tâm sinh?
Mỗi ngày Kỷ Ức đều sẽ cầm theo một cái bình giữ nhiệt, cuối cùng mọi người phát hiện bình giữ nhiệt là chuẩn bị cho Hứa Việt.
Bởi vì sợ Hứa Việt, không ai dám đoán mò quan hệ hai người.
Hôm nay cũng như thế.
Ngoài ý muốn là Hứa Việt không tới.
Từ tiết tự học chờ đến giữa trưa cũng không nhìn thấy Hứa Việt, cô nhịn không được đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lại lắc đầu: "Thằng nhóc này không xin nghỉ, lại trốn học đi."
Chủ nhiệm lớp cau mày thực không vui, nhưng hiển nhiên tình trạng này thường xảy ra.
Kỷ Ức chạy đến một góc trên tầng cao nhất, lặng lẽ gọi điện thoại, không người nghe.
Đang muốn trở về bỗng nhiên nghe được giọng nói hung bạo: "Chết tiệt, đám cháu chắc kia ngấm ngầm giở trò, dương đông kích tây đánh Hứa ca! Mẹ nó đừng làm cho ta biết là đứa nào tiết lộ địa chỉ Hứa ca, nếu không ông đây không cho chúng nó sống yên ổn ở Nham Thành này!"
Trong lòng Kỷ Ức run lên, lén ló đầu nhìn thoáng qua, gọi điện thoại là Trác Nhất Hàng.
Trác Nhất Hàng tức giận cất di động sắp đi, Kỷ Ức không biết lấy đâu ra dũng khí lao đến ngăn lại: "Trác Nhất Hàng, cậu biết Hứa Việt ở đâu sao?"
Trác Nhất Hàng nhíu nhíu mày, nói thẳng: "Không biết."
Kỷ Ức không chịu cho đi, nói: "Hôm nay cậu ấy không đi học, di động cũng không nghe, nếu cậu không muốn nhiều lời, liền nói cho tớ hiện tại cậu ấy có khỏe không? Có bị thương không?"
Trác Nhất Hàng có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến trước đó Kỷ Ức chắn dao cho Hứa Việt, cậu ta nói: "Tôi thật không biết, Hứa ca nói đi tìm đám người kia tính sổ, sau đó liền không liên lạc được."
"Vậy cậu không đến nhà cậu ấy tìm sao?"
Trác Nhất Hàng thở dài: "Hứa ca không cho ai biết nhà cậu ta ở đâu, chỉ biết là thằng khốn nào biết được địa chỉ nhà cậu ta nên đã lập kế hoạch hại Hứa ca."
Sau khi từ tầng cao nhất trở về, Kỷ Ức cả buổi chiều đều không yên tâm.
Thế nhưng Trác Nhất Hàng cũng không biết nhà Hứa Việt ở nơi nào, địa chỉ nhà báo lên cũng là giả.
Kỷ Ức cắn đầu bút con mèo đến ngơ ngẩn.
Cô cố gắng nhớ lại trong truyện, tác giả dường như có nhắc tới địa chỉ nhà Hứa Việt, khoảng cách không xa trường học lắm, gọi là gì?
Kỷ Ức xin nghỉ tiết học cuối cùng để ra cổng trường, kêu taxi đi phòng khám lần trước.
Bác sĩ già ngồi ở trên sô pha xem báo chí.
Cô bước vào cửa phòng khám, bác sĩ nhìn trong một lúc mới nhận ra cô: "Đây không phải cô bé lần trước tới sao, mới mấy ngày không thấy lại trở nên xinh đẹp hơn."
Nhưng Kỷ Ức lúc này không có tâm trạng nghe người ta khen ngợi, cô sốt ruột muốn tìm Hứa Việt.
"Ông ơi, ông biết Hứa Việt ở chỗ nào không?"
"Hứa Việt? Lúc này không ở trường học?"
"Hôm nay cậu ấy không đi học, con có chút lo lắng, điện thoại không liên lạc được."
"Không sao, thằng nhóc đó mạng lớn không chết được."
"Ông!.."
Cô không đồng ý với câu nói kia, càng không thích nghe người khác xem nhẹ mạng sống Hứa Việt như vậy.
Bác sĩ già đẩy đẩy kính nhìn cô: "Cô bé, con có quan hệ gì với nó? Con biết nó là người như thế nào sao? Các con ở tuổi này dễ dàng sinh ra tình cảm, nhưng nó.."
Kỷ Ức không khỏi nhăn mày: "Xin lỗi, tuy rằng xen vào ông không lễ phép, nhưng ông không nên nghi ngờ cậu ấy như vậy. Mặc kệ cậu ấy là người như thế nào, đều là bạn của con."
"Thật đúng là khó có được.." Bác sĩ buông tờ báo, cười như không cười thở dài.
Kỷ Ức không muốn lại lãng phí thời gian.
Bác sĩ viết một tờ giấy đưa cho cô, nói: "Nó ở khu vực này, nhưng rốt cuộc ở đâu, liền xem con có kiên nhẫn không."
Xem cô kiên nhẫn đi tìm từng chỗ hay không?
Kỷ Ức nắm tờ giấy nói lời cảm ơn.
Trong những năm qua, các tòa nhà gần đó đã được cải tạo, bao gồm cả những khu nhà ở mới, cũng như những ngôi nhà cũ đổ nát. Cô loại trừ những ngôi nhà cũ được làm mới.
Nhà ở đây đều không cao, cô chạy hai tòa nhà cũng chưa tìm được.
Hiện tại đã là thời gian tan học.
Nếu lại không tìm thấy người, cô không thể không về trường học học tiết tự học buổi tối, hơn nữa hôm nay còn có chuyện rất quan trọng, chọn đội trưởng đội cổ động viên.
Vẫn luôn leo lên leo xuống, lúc này đã mệt đến thở hồng hộc.
Còn dư lại một tầng cuối cùng, cô đứng ở cửa gõ vài tiếng không ai trả lời.
Kỷ Ức đứng ở cửa đỡ cẳng chân, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy lỗ thông gió có hai chậu cây bị vỡ, như là cây bạc hà.
Cô đến gần nhìn, phát hiện không chỉ có cây bạc hà, còn có một số linh kiện máy móc.
Nhìn thấy mấy thứ này, hy vọng bỗng nhiên nảy lên trong lòng, cô tiếp tục gõ cửa.
"Hứa Việt."
"Hứa Việt có ở nhà không?"
"Tớ là Kỷ Ức."
"Hứa Việt.."
Kỷ Ức gõ cửa, kêu tên cậu ta.
Cô không xác định Hứa Việt có ở nhà không, nhưng nếu nơi này tìm không thấy, vậy cô thật sự không có cách nào..
Vài phút sau, Kỷ Ức mất mát xoay người bước xuống cầu thang.
Lúc cô sắp xuống khúc quẹo, bỗng nhiên nghe được cửa truyền đến một âm thanh vang lên.
"Cạch.."
Kỷ Ức đột nhiên quay đầu lại, thấy Hứa Việt lộ ra nửa khuôn mặt.
Cô không biết lấy ra sức lực từ đâu, "Bịch bịch" chạy lại trên lầu, vui vẻ kéo cửa ra.
Đang muốn mở miệng hỏi cậu, chàng trai cao lớn ở trước mặt lại bỗng nhiên ngã xuống đất.
"Hứa Việt!"
Kỷ Ức dùng hết sức lực kéo cậu, lại phát hiện Hứa Việt vẫn cứ nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
"Hứa Việt tỉnh tỉnh, cậu đừng làm tớ sợ." Cô gấp muốn chết.
Dường như nghe được giọng nói mềm mại mang theo gọi tên gấp gáp, Hứa Việt chậm rãi mở mắt ra, tựa vào người cô đứng lên, dịch đến sô pha ngồi xuống.
"Sao cậu ở chỗ này?" Giọng nói cậu trở nên khàn khàn.
"Tìm cậu." Kỷ Ức thuận miệng trả lời, nhưng càng quan tâm cơ thể cậu hơn: "Cậu sao rồi? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần."
"Vậy cậu bị sao thê?"
"Phát sốt mà thôi, không chết được."
Lại không phải lần đầu tiên, cậu sớm đã có kinh nghiệm.
Nằm hai ngày liền khỏe, không chết được.
"Không được nói như vậy!" Cô thật không thích những câu nói như thế.
Khuyên Hứa Việt như thế nào cũng không chịu đi bệnh viện, Kỷ Ức một mình cũng không khiêng nổi, đành phải hỏi một chút trong nhà có thuốc không.
Hứa Việt nhấc mí mắt nhìn lướt qua phòng hỗn loạn, có lệ mở miệng: "Hẳn là có đi."
"Ở đâu? Tớ đi lấy."
Cậu giơ lên ngón tay chỉ về một hướng, nơi đó là kệ thủy tinh, hiện tại đều bị phá thành mảnh nhỏ.
Kỷ Ức một chút cũng không chê, thật cẩn thận tìm kiếm.
Hứa Việt nhìn cô bé buột tóc đuôi ngựa khom lưng đứng ở nơi đó, động tác trên tay không ngừng. Gương mặt nghiêng nghiêng, tất cả đều biểu hiện nôn nóng.
Cậu cảm giác được ngực mình đang nóng lên.
"Tích tắt.."
Đồng hồ treo trên vách tường báo giờ.
Kỷ Ức ngẩng đầu nhìn, khoảng cách đội cổ động viên tập hợp còn có phút.
Nếu hiện tại xuống lầu gọi xe về trường học.. Còn kịp.