Editor: Qingluanpei
Chương 86 Được tiểu phản diện cứu ( 1)
"Chít chít....."
"Khẹc khẹc...."
Cú nhảy này của hắn đã đánh thức lũ khỉ đang say giấc, nhìn thấy hắn, cả đám đều kinh ngạc, lập tức kêu lên đều cảnh cáo.
Con khỉ đầu đàn đang ngủ trên cành cây khô, nhìn thấy tiểu phản diện đột nhiên xuất hiện, đồng tử co rút lại, kéo con khỉ cái ở bên cạnh đang muốn nhảy xuống lại.
Trước đây Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy tiểu phản diện bởi vì bị suy dinh dưỡng, quá gầy nên đôi mắt mới có cảm giác xanh xao.
Nhưng bây giờ dưới ánh trăng yếu ớt này, cô mới phát hiện ra là không phải, đôi mắt của hắn thật sự có màu xanh lục, là cái loại phát ra ánh sáng xanh giống như mắt sói ý.
Khi nhìn thứ gì đó, ánh mắt của hắn sẽ rất lạnh, thật sự rất dọa người.
Con khỉ đầu đàn kia hiển nhiên là đã bị dọa sợ, không dám tùy tiện tiến lên, chỉ nhe răng uy hiếp hắn.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của tiểu phản diện, nó lại lập tức kéo con khỉ cái nhảy lên thân cây phía sau.
Mấy con khỉ bên cạnh chít chít kêu gào chạy toán loạn như thể đang sợ hãi!
"Anh....." Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi.
"Về nhà." Tiểu phản diện thu hồi ánh mắt, nhìn cô, dắt tay cô nói.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng biết đây không phải lúc hỏi này hỏi kia.
Cái thân cây kia rất to, tiểu phản diện phủi phủi một chút rồi ôm thân cây trượt xuống.
Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trên không dám, cô không có bản lĩnh như hắn, ngã xuống chỉ có thể gãy xương thôi.
Tiểu phản diện cũng phát hiện điều này, quay đầu nhìn về phía con khỉ đang ở cách đó không xa đang nhìn lén bên này, chạy như gió đến, dùng ánh mắt âm u nhìn nó.
Rõ ràng thể tích của con khỉ kia to hơn hắn mấy lần nhưng lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến kêu chít chít liên tục, uất ức lê từng bước chân nặng nề tới dưới thân cây, nhảy lên trên ôm cô xuống dưới.
Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy tên tiểu phản diện này đúng là thần mà!
Hắn thế mà có thể dùng ánh mắt giao lưu với khỉ luôn?
Quả không hổ là người có thể hủy diệt thế giới.
Thật sự không giống với người bình thường.
Sau khi xuống cây, con khỉ kia cẩn thận thả Nguyễn Kiều Kiều xuống dưới đất, không dám trì hoãn dù chỉ một giây, quay đầu chạy đi mất.
Tiểu phản diện cũng không thèm để ý.
Đi tới dắt tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, dẫn cô rời đi.
Hôm nay có ánh trăng, nhưng rừng cây lại rậm rạp, bọn họ lại ở bên dưới, không thể nhìn rõ đường đi, cho nên đi rất chậm.
Nguyễn Kiều Kiều đi theo hắn mấy phút, đi đến một chỗ có nhiều ánh trăng, cô lắc lắc tay hắn.
"Này, tiểu phản....!Hứa Tư, sao anh lại đến được đây?"
Nơi này là phía trước núi đấy, không phải là sau núi đâu.
Đây là nơi mà ngay cả người lớn cũng không dám tiến vào.
Cô đã vào trong này được một ngày một đêm rồi, cô thật sự không thể tin được hắn có thể tìm được cô ở nơi này.
Điều này thật sự quá sức tưởng tượng của cô.
Hơn nữa, cô cũng không tìm ra lý do gì để hắn đến đây tìm cô.
Quan hệ của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xem như là hàng xóm, hơn chút nữa cũng chỉ là bạn bè mới quen thân thôi, thật sự không đến mức có thể liều mạng tiến vào trước núi vì cô.
"Mang em, về nhà." Hứa Tư dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú trước sau như một.
"Vì sao chứ? Nơi này thật sự rất khủng bố, anh không sợ à?" Nguyễn Kiều Kiều lại hỏi.
Lần này Hứa Tư trầm mặc rất lâu, lúc sau mới nói: "Không sợ, em sợ mà."
Nguyễn Kiều Kiều cắn cắn môi nhỏ, giờ khắc này chấn động ở trong lòng cô đã không gì có thể diễn tả được.
Nếu cô không hiểu sai thì, ý của hắn là hắn không sợ mà nghĩ đến cô sẽ sợ, cho nên mới không chút do dự tiến vào đây tìm cô?
Nhưng là vì sao chứ?
Nguyễn Kiều Kiều vẫn không thể hiểu được, vì sao hắn lại đối tốt với cô như vậy?.