Editor: Qingluanpei
Chương 85 Kiều Kiều bị bắt đi ( 10)
Cũng may, khi Liễu Chiêu Đệ chuẩn bị tốt tinh thần đi vào thì Nguyễn Lâm thị đã xuất viện, chỉ còn Nguyễn Kiến Đảng nằm trên một chiếc giường khác.
Ban ngày Nguyễn Kiến Đảng vừa tỉnh đã biết được chuyện xảy ra trong hai ngày qua.
Anh không nghĩ chỉ vì một lần hồ đồ và lòng tham của mình mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chân anh đứt thì đứt thôi, anh cũng không để bụng.
Nhưng nếu như cô cháu gái bé bỏng kia thật sự bởi vì anh mà xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể đối mặt với anh cả và chị dâu?
Tưởng tượng đến đây Nguyễn Kiến Đảng cảm thấy toàn thân như đang ngồi ở trong lò thiêu vậy.
Mỗi một phút một giây với anh đều là dày vò, nhưng khổ nỗi chân anh lại bị gãy rồi, chuyện gì cũng không thể làm được.
Nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ ở bên ngoài cửa, anh lập tức quay mặt đi không muốn nhìn dù chỉ một cái.
Liễu Chiêu Đệ cẩn thận đi vào, thấy anh không nói lời nào, cô ta cũng không dám nói gì, chỉ ngồi ở một bên làm người vô hình....
Mà ở một chỗ khác.
Trời tối, nguy hiểm ở phía trước núi sẽ cao hơn, người ở cục cảnh sát cũng không dám ở lại.
Người nhà họ Nguyễn cho dù có không muốn nhưng cũng chỉ có thể cùng nhau rời khỏi đấy.
Nguyễn Kiều Kiều đã mất tích một ngày một đêm, bọn họ biết hy vọng sống sót rất mong manh xa vời.
Nguyễn Kiến Quốc vừa ra khỏi đấy thì tầm mắt đột nhiên tối đen, rơi vào bóng tối trong tiếng kinh hô của mọi người.
Trong đầu ông chỉ còn một ý nghĩ cuối cùng: Xong rồi, gia đình này, không còn.
Trời tối, ở trong rừng sâu thật sự quá nguy hiểm, cho dù là con khỉ cũng không dám ở lâu dưới mặt đất.
Con khỉ đầu đàn đã sớm ôm Nguyễn Kiều Kiều lên cây của mình.
Nó biết Nguyễn Kiều Kiều không sống được ở trên cây cho nên lúc ban ngày mấy con khỉ đã kết cho cô một cái võng ở giữa mấy thân cây, ở mặt trên phủ lá chuối tây để Nguyễn Kiều Kiều nằm ở giữa ngủ.
Nguyễn Kiều Kiều ở chung một ngày cũng đã biết được đại khái nguyên nhân con khỉ bắt cô đi.
Con khỉ đầu đàn này và bạn lữ của nó chắc là có một con khỉ con, chỉ là nó ngoài ý muốn đã chết.
Con khỉ cái buồn bực không vui, có khả năng là vô tình nhìn thấy cô liền coi cô thành con khỉ con của nó rồi bắt đi, đem cô trở thành con nó rồi nuôi dưỡng.
Đương nhiên, Nguyễn Kiều Kiều không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào giống khỉ cả.
Chỉ là con khỉ này thật sự không có ác ý gì với cô, ngược lại chúng nó thật đối xử với cô rất tốt.
Có thứ gì ngon thì đều cho cô trước, cô chọn xong bọn họ mới cầm chỗ dư còn lại, tất cả con khỉ đều như thế.
Còn có mấy con khỉ nhỏ cũng rất thích cô, muốn thân thiết với cô nhưng chắc là sợ con khỉ cái luôn ở cùng cô cho nên không dám tới quá gần, nhưng ánh mắt khát vọng kia cô vẫn luôn cảm nhận được.
Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ bị một con khỉ thích,囧 囧!
Nhưng cho dù đám khỉ đó có đối xử tốt với cô thế nào thì cô cũng không có ý định sống ở đây.
Dù sao hiện tại cô cũng không phải là động vật nữa mà là một con người.
Cô nên sống cùng với loài người, hơn nữa.....!Nghĩ đến người nhà họ Nguyễn, nghĩ đến Nguyễn Lâm thị.
Cô cũng có chút đau lòng, cô không nỡ rời xa người nhà tốt như vậy.
Nhưng là hiện tại cô không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm cơ hội vậy.
Trước khi ngủ Nguyễn Kiều Kiều còn đang suy nghĩ xem nên chạy trốn thế nào, hoặc là cô sẽ câu thông với lũ khỉ này để chúng thả cô ra, lại không nghĩ tới khi tỉnh giấc sẽ nhìn thấy đối diện với mình là một đôi mắt xanh lục -- là tiểu phản diện!
Sao có thể?!
Nguyễn Kiều Kiều khiếp sợ mở to hai mắt, nhanh chóng ngồi dậy.
Tiểu phản diện đứng ở cành cây đối diện, hai người cách nhau chỉ hơn 1 mét, hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên chỗ võng cô ngủ..