Trình tri phủ ngồi ở tiền sảnh rầu rĩ thở dài.
Lý Chiếu Nguyệt đã về phòng nhưng ông vẫn chưa yên tâm, bà cô này cứ lâu lâu lại định bỏ chạy làm tóc ông bạc đi không ít.
"Lão gia," gia đinh bước vào cửa, sau lưng là Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành, "Hai vị công tử đến rồi ạ."
"Hiền chất, Tiêu thiếu hiệp," Trình tri phủ áy náy nói, "Lúc nãy đều tại lão phu nên các ngươi phải chịu ấm ức."
"Bá phụ quá lời rồi." Mộc Khinh Ngôn nói, "Ngài tìm chúng cháu có chuyện gì không ạ?"
"Nào, ngồi xuống trước đã." Trình tri phủ cho gia đinh lui ra rồi kéo Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành ngồi xuống, "Thật không dám giấu giếm, lão phu có một yêu cầu quá đáng. Hai ngày nữa Nguyệt cô nương phải về kinh, tuy lão phu đã sắp xếp người hộ tống nhưng đường sá xa xôi nên lão phu vẫn hơi lo."
Ông tha thiết nhìn Mộc Khinh Ngôn, "Lão phu đánh bạo hỏi một câu, hiền chất và Tiêu thiếu hiệp có thể âm thầm hộ tống Nguyệt cô nương về kinh được không?"
"Chuyện này......" Mộc Khinh Ngôn nhất thời do dự. Tất nhiên y không có vấn đề gì, chỉ đi một chuyến đến kinh thành mà thôi. Nhưng y muốn trốn tránh Tiêu Lâm Thành, cứ thế này thì làm sao tránh được?
Y quay sang nhìn Tiêu Lâm Thành, chỉ thấy hắn cúi đầu khuấy trà trên bàn mà không nói năng gì.
"Lão phu cũng biết làm phiền hiền chất và Tiêu thiếu hiệp," Trình tri phủ lấy ra một hộp gấm từ phía sau, "Đây là chút tâm ý của lão phu, nếu......"
"Không được." Tiêu Lâm Thành chợt nói.
Trình tri phủ ngại ngùng nói: "Cũng không sao, lão phu......"
"Chuyện đại nhân giao phó sao vãn bối dám từ chối được?" Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu cười nói, "Cần gì quà cáp khách sáo vậy ạ? Đại nhân cứ yên tâm, cháu và Khinh Ngôn sẽ đưa người đến kinh thành an toàn."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Vậy thì đa tạ," Trình tri phủ vui mừng nói, "Có hai vị hiền chất thì lão phu yên tâm rồi."
Thế là Mộc Khinh Ngôn chưa kịp nói câu nào đã mơ hồ đáp ứng việc này.
Trước khi rời Trình phủ, Trình tri phủ vẫn đưa hộp gấm cho Mộc Khinh Ngôn, bên trong là hai cây sâm núi lâu năm."Đồ tốt như vậy mà Trình đại nhân cũng nỡ cho," trên đường về quán trọ, Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Nguyệt cô nương này quả là không đơn giản."
Mộc Khinh Ngôn bất đắc dĩ nhìn hắn, "Vậy ngươi còn đồng ý làm gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Dù sao cũng chẳng ai cần ta thì sợ cái gì?"
Mộc Khinh Ngôn: "Không được nói mò."
Tiêu Lâm Thành: "Vậy ngươi cần ta không?"
Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi cứ về Vọng Lam Sơn đi, một mình ta cũng......"
Tiêu Lâm Thành lập tức bịt miệng y, "Không cho nói nữa, ta không muốn nghe."
Mộc Khinh Ngôn: "Ư ư ư......"
Tiêu Lâm Thành: "Giả bộ đáng thương cũng vô ích, không cho nói."
Mộc Khinh Ngôn giãy giụa kéo tay hắn xuống: "Đi quá rồi, về quán trọ phải rẽ trái chứ."
Tiêu Lâm Thành: "...... Ờ."
Hai ngày sau, xe ngựa hộ tống Lý Chiếu Nguyệt về kinh ra khỏi thành Cầm Châu, Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn cũng âm thầm theo sát phía sau.
Nhưng trên đường Lý Chiếu Nguyệt vừa đi vừa nghỉ, hết ngắm cỏ cây hoa lá lại than mệt đòi nghỉ một lát rồi đi tiếp.
Hộ vệ đi theo: "......" Chưa đi bao xa đã dừng mấy chục lần! Hơn nữa ngươi ngồi trong xe ngựa mà, sao mới đi mấy bước đã mệt rồi?!
Nhưng Trình tri phủ đã dặn phải chăm sóc cô nương này thật tốt, không được vô lễ, không được bỏ bê.
Thế là các hộ vệ đành phải vừa đi vừa dừng, đã mấy ngày mà vẫn chưa đi được bao xa.
Ban đêm, cô nương này không chịu đến quán trọ sạch sẽ mà nằng nặc đòi màn trời chiếu đất, nói muốn ngắm sao.
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn cũng phải tìm một chỗ đất trống gần đó ngủ qua đêm.
Đêm hôm ấy Mộc Khinh Ngôn đột nhiên bừng tỉnh, thấy bóng đêm đen kịt, bốn phía im ắng, đống lửa cũng đã tàn.
Tiêu Lâm Thành ngủ say như sợ y bị ai cướp mất nên ôm chặt y, vì vậy mới làm y tỉnh lại.
Thấy Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày, Mộc Khinh Ngôn bất giác đưa tay xoa lông mày hắn.
Gặp ác mộng à? Mộc Khinh Ngôn nghĩ thầm ngươi mơ thấy gì vậy?
Trong lòng y chợt đắng chát --- Mặc dù đang ở rất gần, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của nhau nhưng lại mang tâm tư khác nhau.
Nếu để Tiêu Lâm Thành biết thì hắn sẽ nghĩ gì về y đây?
Đến kinh thành rồi đi thôi, y nghĩ, cho dù không từ mà biệt cũng phải đi.
Y không thể để mình ngày càng lún sâu như vậy nữa.
Trong lúc ngủ mơ Tiêu Lâm Thành bỗng nhíu mày chặt hơn, bàn tay ôm eo Mộc Khinh Ngôn càng thêm siết chặt làm y đau nhức.
"Tiêu Lâm Thành?" Mộc Khinh Ngôn đẩy hắn, "A Tiêu, tỉnh chưa?"
Tiêu Lâm Thành đột nhiên bừng tỉnh rồi thở hổn hển, tim đập thình thịch.
"Ngươi không sao chứ?" Mộc Khinh Ngôn lo lắng hỏi.
Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Không sao, làm ngươi sợ à?"
Mộc Khinh Ngôn ngập ngừng hỏi: "Ngươi mơ thấy gì vậy? Sao có vẻ sợ thế?"
"Ngươi muốn biết à?" Tiêu Lâm Thành cười, "Mơ thấy trước kia ta ở miếu hoang, chiếu ngủ bị người ta cướp mất."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Cho nên ngươi mới tưởng ta là tấm chiếu của ngươi chứ gì?
"Không sao," Tiêu Lâm Thành vuốt tóc y, "Ngủ đi."
Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn rồi đột nhiên đưa tay ôm mặt hắn, xích lại gần nhìn một hồi.
Tiêu Lâm Thành chẳng hiểu ra sao, "Gì thế?"
"Ngươi có thấy......" Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi, "Cố cô nương chúng ta gặp lần trước khá giống ngươi không?"
Tiêu Lâm Thành giật mình, "Cố Linh Lung? Giống à? Sao ta không nhìn ra nhỉ?"
"Ngươi từng nói Tuân sư phụ nhặt ngươi về mà," Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm nói, "Biết đâu Cố cô nương có liên quan đến thân thế của ngươi?"
Tiêu Lâm Thành: "Chẳng lẽ nàng là mẹ ta?!"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Ngươi nghiêm túc một chút được không?
"Đừng có đoán mò," Tiêu Lâm Thành buồn cười, "Làm gì trùng hợp vậy chứ? Thế gian này nhiều người giống nhau lắm, chưa chắc đã là người một nhà đâu."
Mộc Khinh Ngôn thấp giọng nói: "Nhưng ngươi không thấy tò mò sao?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu, hai tay gối sau ót nhìn bóng đêm nói, "Huống hồ mẹ ta đã qua đời từ lâu, sư phụ nói người cha ta chưa từng gặp kia đã chết rồi, cũng không còn người thân nào khác, chẳng lẽ sư phụ lại gạt ta sao?"
"Hắt xì!" Trên Vọng Lam Sơn, Tuân Ấn Bạch tóc bạc lốm đốm đang uống rượu trong phòng đột nhiên hắt hơi thật mạnh làm con mèo mập ngủ cạnh bàn giật mình suýt rớt xuống đất.
Ông xoa xoa mũi, sực nhớ mấy ngày trước đồ nhi Tiêu Lâm Thành truyền tin về nói muốn đi với Mộc Khinh Ngôn một chuyến, cũng không biết đi đâu nữa?
Hai đứa nhóc này chạy đi đâu thế không biết? Thời tiết vừa oi vừa nóng, lỡ gặp mưa to thì sao? Cũng chẳng biết có mang đủ bạc không? Lỡ hết tiền lại phải đi ăn xin nữa à?
"Này này," ông vỗ mạnh lên bàn một cái rồi tự mắng mình: "Uống rượu thì lo uống rượu đi, suy nghĩ lung tung làm gì hả?!"