Tiêu Lâm Thành chẳng biết sư phụ có lừa mình hay không, nhưng với hắn mà nói dù thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa.
Từ khi có trí nhớ đến giờ hắn chỉ biết có mẹ mình. Sau khi mẹ hắn qua đời, hắn biến thành nhóc ăn mày đói no lây lất trong miếu hoang, mãi sau này sư phụ hắn mới tới đem hắn và Tạ Thập Thất về Vọng Lam Sơn.
Tạ Thập Thất là một nhóc ăn mày khác mà hắn quen trong miếu, vốn không tên không họ, vì là tên ăn mày thứ mười bảy vào ở trong miếu nên tự đặt tên cho mình là Tạ Thập Thất.
Ngày Tiêu Lâm Thành theo sư phụ đến Vọng Lam Sơn, Tạ Thập Thất ôm cái chén bể khóc bù lu bù loa.
Tuân Ấn Bạch tưởng nhóc ăn mày này không nỡ xa Tiêu Lâm Thành nên đưa cả hai đi chung.
Sau này mới biết Tiêu Lâm Thành còn nợ ba xu nên Tạ Thập Thất sợ hắn đi sẽ không trở lại nữa.
Sau đó Tuân Ấn Bạch nhặt về không ít trẻ con, thế là hai người thành đại sư huynh và nhị sư huynh ở Vọng Lam Sơn.
Như bây giờ cũng tốt mà, Tiêu Lâm Thành nghĩ mình có sư phụ, có Khinh Ngôn, có sư huynh đệ cũng rất tốt rồi.
Nhưng vẫn phải tìm Cố Linh Lung, chuyện đêm đó chưa biết rõ ràng, đang yên đang lành sao mình lại mất trí nhớ chứ?
"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành nói, "Cố cô nương có nói nàng là người ở đâu không? Nếu không trời đất bao la như vậy biết đi đâu tìm đây?"
Mộc Khinh Ngôn cứng đờ, "...... Không có."
Y sực nhớ tới cái chuông bên hông Cố Linh Lung — Thật ra y từng thấy cái chuông tương tự trên một người Miêu Cương đến Thanh Phong Cốc chữa bệnh.
Nhưng y không dám nói, tuy tò mò về thân phận Cố Linh Lung nhưng lại sợ Tiêu Lâm Thành tìm ra nàng.
Chuyện đêm đó Cố Linh Lung biết được bao nhiêu? Lỡ nàng nói với Tiêu Lâm Thành thì......
Mộc Khinh Ngôn níu chặt áo — Bất luận thế nào y cũng phải tìm ra Cố Linh Lung trước Tiêu Lâm Thành.
"Sao thế?" Tiêu Lâm Thành thấy y túm áo còn tưởng y bị lạnh, "Lạnh à?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu thấp giọng nói: "Ngủ đi."Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng nhạt nhòa. Tiêu Lâm Thành vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy một tiếng động nhỏ. Hắn đột ngột mở mắt ra, "Có người."
Mộc Khinh Ngôn cũng tỉnh rồi cùng hắn leo lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp cách đó không xa, thấy Lý Chiếu Nguyệt đằng kia xách váy rón rén trốn khỏi hộ vệ ngủ say đi tới chỗ này, nhìn là biết muốn bỏ trốn.
Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười, nàng không chịu ở quán trọ là để đợi nửa đêm lén lút chạy đi sao? Nhưng chạy sai hướng lại biến thành tự chui đầu vào lưới.
Tiêu Lâm Thành hái mấy trái non trên cây rồi vung tay lên ném trúng hộ vệ đang nằm ngáy o o.
"Ai đó?!" Hộ vệ đột nhiên bừng tỉnh hét lên, "Mau, mau bảo vệ Nguyệt cô nương!"
Nhưng quay đầu nhìn lại thì làm gì còn cô nương nào?
"Nguyệt cô nương đâu?!" Hộ vệ khiếp sợ, "Nguyệt cô nương mất tích rồi!"
Hộ vệ gác đêm bị dọa sợ, lúc nãy hắn buồn ngủ không chịu nổi nên ngủ quên mất. Sao mới một lát mà người đã biến mất rồi?!
Bọn họ vội vàng chia nhau tìm người.
Lý Chiếu Nguyệt nấp trong bụi cỏ ngửa mặt lên trời thở dài, sao cứ phải tỉnh ngay lúc này chứ?!
Thế là chẳng bao lâu sau nàng bị hộ vệ phát hiện.
"Nguyệt cô nương?!" Hộ vệ gác đêm lệ nóng lưng tròng, "Sao ngài ở đây? Hơn nửa đêm sao lại biến mất chứ? Làm ta sợ muốn chết!"
Lý Chiếu Nguyệt nhìn lên trời, "Ngắm trăng."
Hộ vệ ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên trời, "......"
Mấy ngày sau đó luôn là như thế, mỗi lần Lý Chiếu Nguyệt muốn trốn thì đám hộ vệ lại bừng tỉnh.
Lạ thật, Lý Chiếu Nguyệt nghĩ, sao lại trùng hợp thế chứ? E là có kẻ âm thầm giở trò đây mà.
Thế là hôm nay Lý Chiếu Nguyệt dừng lại ven đường ngắm hoa, nhìn một hồi bỗng nhiên nhắm mắt ngã xuống ngất xỉu.
"Nguyệt cô nương?!" Đám hộ vệ giật nảy mình, vội vàng đỡ người dậy.
Nhưng Lý Chiếu Nguyệt như bị hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh. Bọn hộ vệ gấp đến độ xoay quanh, đang định khiêng nàng lên xe ngựa đi tìm đại phu thì thấy Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn nhảy xuống từ cái cây bên cạnh.
"Mộc công tử?" Hộ vệ từng gặp Mộc Khinh Ngôn ở Trình phủ nên biết y là con trai của quái y Mộc Quy Hàn, còn là "hiền chất" thân thiết mà Trình tri phủ hay gọi.
Mộc Khinh Ngôn đi tới bắt mạch cho Lý Chiếu Nguyệt, chợt thấy cô nương này mở mắt ra ung dung nói: "Quả nhiên là các ngươi."
Đám hộ vệ hai mặt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra vậy?
"Ta đã nói nàng lừa gạt rồi mà," Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn, "Vô duyên vô cớ sao lại ngất được chứ?"
Lý Chiếu Nguyệt đứng dậy phủi váy thản nhiên nói: "Nếu không các ngươi còn định lén lút theo ta tới kinh thành luôn hay sao?"
"Lén lút gì chứ?" Tiêu Lâm Thành hùng hồn nói, "Đường này của ngươi à? Chúng ta không đi được sao?"
Lý Chiếu Nguyệt nhìn họ, sau đó phất tay để hộ vệ đứng xa một chút.
"Ta biết Trình lão đầu cử các ngươi đến." Lý Chiếu Nguyệt nói, "Nếu giờ các ngươi đi thì chuyện lần trước ta không truy cứu nữa, sau này nước sông không phạm nước giếng."
Tiêu Lâm Thành: "Nếu chúng ta không đi thì sao?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Đến kinh thành ta sẽ sai người đào hai cái hố rồi chôn cả hai ngươi luôn."
Tiêu Lâm Thành: "......"
"Sao cô nương không chịu về kinh thành?" Mộc Khinh Ngôn thắc mắc, theo lời Trình tri phủ thì chỉ đang đưa nàng về nhà thôi, sao nàng phải trốn chứ?
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến các ngươi hết," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Các ngươi cứ đi là được rồi."
"Thứ lỗi cho tại hạ không thể nghe theo," Mộc Khinh Ngôn nói, "Đã nhận ủy thác sao có thể vô cớ nuốt lời được?"
"Ngươi!" Lý Chiếu Nguyệt tức chết, sao người này lại cố chấp thế chứ?!
Cuối cùng nàng đành phải nói: "Thật ra ta muốn đào hôn."
Tiêu Lâm Thành: "Đào hôn?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Cha ta muốn gả ta cho một tên vừa béo vừa ngu, ta không chịu nên mới chạy trốn."
Nàng nhướng mắt nói: "Nếu các ngươi không để ta đi thì đến đêm tân hôn ta sẽ mặc áo cưới treo cổ, có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi đâu."
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Lần trước ở Trình phủ ngươi cũng nói vậy." Tiêu Lâm Thành không tin, "Lỡ lại gạt người thì sao."
Lý Chiếu Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ta cần gì phải nói dối một chuyện đến hai lần chứ?"
"Biết đâu ngươi chưa tìm được cớ khác thì sao?" Tiêu Lâm Thành suy nghĩ một lát rồi nói, "Hay là vậy đi, cha ngươi họ gì tên gì? Ta sẽ nhờ người đến kinh thành hỏi thăm, nếu lời ngươi nói là sự thật thì sau này tính tiếp."
Lý Chiếu Nguyệt: "...... Không được."
Tiêu Lâm Thành: "Sao không được? Nếu ngươi không nói dối thì sợ cái gì?"
Lý Chiếu Nguyệt vẫn nói: "Dù sao cũng không được."
Tiêu Lâm Thành quay sang bảo Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi thấy chưa, nàng chột dạ nên mới không dám nói đấy."
Lý Chiếu Nguyệt chán nản nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ngươi muốn hố to cỡ nào? Đến lúc đó kẻ bị chôn đầu tiên là ngươi đấy!"
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"