Editor : Humi
Wattpad : @humi
________________
Kiếp trước hai người ở bên nhau , Tô Nguyệt rất ít khi nhìn thấy Kỳ Dạ cười như vậy .
Có lẽ bởi vì con đường hai người đến với nhau quá mức nhấp nhô, cô luôn đẩy anh ra, luôn nói chán ghét anh, hận anh.
Mỗi khi Kỳ Dạ nhìn cô, biểu tình nhiều nhất là bất đắc dĩ.
Mãi về sau , mặt Tô Nguyệt bị thương, ánh mắt anh cũng mang lên đau thương.
Lúc nhìn cô , thậm chí cả lúc cười, đáy mắt cũng ánh lên tia đau xót, là vì cô mà đau.
Chưa có khi nào cười giống như bây giờ ?
Trong ánh mắt đen nhánh sáng lên một tia nhạt, khiến lòng người phát run, cũng làm người mê hoặc trầm luân.
Tô Nguyệt theo bản năng nuốt nuốt nước miếng,Kỳ Dạ như vậy làm cô càng thêm luống cuống chân tay.
Ngay sau đó, trong lòng lại dậy lên một cỗ ảo giác cổ quái.
Theo lý thuyết, Kỳ Dạ hiện tại hẳn là không quen biết cô nha, nhưng phản ứng của anh tựa hồ rất không phù hợp?
Tô Nguyệt hỗn loạn tự hỏi, lại không nghĩ ra nên làm thế nào.
Kỳ Dạ cũng không gặng ép đề tài kia , ngược lại hỏi, "Em có ca ca?"
"A?"
Tô Nguyệt ngây ngốc, giây tiếp theo mới nhớ tới, vừa rồi thời điểm tỉnh lại theo bản năng gọi ca ca.
Nội tâm lại phức tạp.
Cô làm cách nào giải thích với Kỳ Dạ, kêu ca ca chính là anh.
Đương nhiên cũng trách anh không biết xấu hổ,sau khi hai người hoàn toàn ở bên nhau, một đoạn thời gian rất dài Kỳ Dạ đều buộc cô kêu anh ca ca hoặc là lão công.
Tô Nguyệt cảm thấy "lão công" quá thẹn, mà ca ca còn có thể gọi được.
Chớp mắt cũng thành thói quen.
Tô Nguyệt vẫn không nói gì, bởi vì vấn đề Kỳ Dạ hỏi đều khiến cô không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ là biểu tình rất phong phú, không ngừng biến hóa, bất an, mất mát, rối rắm, thậm chí ủy khuất......
Kỳ Dạ nhìn ra nội tâm cô không bình tĩnh.
Anh nghĩ, cô gái nhỏ này vừa ngốc vừa mềm, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt.
Khiến anh ngo ngoe rục rịch lại không thể không mạnh mẽ nhẫn nại, muốn hung hăng bắt nạt, lại sợ thật sự dọa đến cô.
Tô Nguyệt giống như đồ vật dễ vỡ, chỉ thích hợp nâng niu cẩn thận ở lòng bàn tay.
Kỳ Dạ cũng trầm mặc.
Có lẽ cô không nhận thức anh, nhưng anh thật ra đã biết cô rất nhiều năm.
Anh biết, Tô Nguyệt không có ca ca.
Như vậy, cô gọi ca ca, là bạn trai sao?
Nghe ngữ khí nũng nịu muốn uống nước lúc vừa rồi , hai người bọn họ đã phát triển đến quan hệ thân mật như vậy sao?
Chung chăn chung gối, cho nên khi cô tỉnh lại mới có thể kêu người kia tự nhiên đến như vậy?
Ca ca, a......
Ấn đường Kỳ Dạ nhíu lại, nổi lên ý giận nhàn nhạt .
Cũng không có tâm tình suy nghĩ vì sao Tô Nguyệt biết anh ở nơi này, vì sao đến được đây, vì sao biết mật mã cửa, thậm chí không nói một lời với cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Nguyệt nhìn bóng dáng anh sửng sốt vài giây, gãi gãi tóc, bỗng nhiên dâng lên tia khổ sở.
Cô không dám nói thấu hiểu Kỳ Dạ sâu sắc, nhưng dám nói, trên đời này cô hiểu con người của anh nhất.
Tuy rằng anh luôn đè nén cảm xúc, nhưng cô chính là nhìn đã hiểu.
Anh không vui , anh phẫn nộ hoặc là thống khổ, Tô Nguyệt đều có thể dễ dàng nhìn ra.
Nhưng đời này, cô phát hiện Kỳ Dạ càng khiến người khác khó có thể nắm bắt, cô thế nhưng nhìn không ra những biểu tình cùng ánh mắt biến hoá đó rốt cuộc là có ý tứ gì?
Sửa gọn lại quần áo tóc tai, Tô Nguyệt chậm rì rì đi theo ra ngoài.
Chung cư bố trí rất đơn giản, trang hoàng chỉ màu đen trắng có chút lạnh, hoàn toàn không giống thời điểm cô ở đây đời trước.
Mỗi một chỗ đều rất xa lạ, cũng càng thêm nhắc nhở sự thật cô đã trọng sinh.
Kỳ Dạ ngồi trên sô pha xem di động, sườn mặt lạnh băng, hoàn toàn coi Tô Nguyệt như không khí.