Editor : Humi
Wattpad : @humi
_________________
Kỳ Dạ thái độ cổ quái khiến Tô Nguyệt rất bất an, cô hít sâu , đi qua thành khẩn xin lỗi, "Thực xin lỗi, em bởi vì trước đó có chút không thoải mái, cho nên đi nhầm địa chỉ, cảm ơn anh lưu......"
"Em một chút cũng không hiếu kỳ?"
Còn chưa nói xong, anh đã quay đầu, mặt vô biểu tình đánh gãy lời Tô Nguyệt.
"Sao cơ?"
Tô Nguyệt không hiểu, ánh mắt Kỳ Dạ lại chuyển qua trên đùi chính mình.
Tô Nguyệt theo tầm mắt anh nhìn xuống, trong lòng lộp bộp một chút, đã biết anh đang hỏi cái gì.
Kỳ Dạ lại lần nữa ngước mắt, ánh mắt lạnh hơn, "Lúc em ở lễ đính hôn chắc đã nhìn thấy tôi, em là người kéo đàn cello, là học muội của Từ Tương Tương, đúng không?"
Tô Nguyệt rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận khi nãy anh đối đãi cô thái độ quái dị , nguyên lai anh cũng không coi cô hoàn toàn như người xa lạ.
Hôm nay Kỳ Dạ đúng thật là nhìn thấy cô, hơn nữa anh đã biết rõ ràng thân phận của cô.
Tô Nguyệt trầm mặc không nói, anh để tay vào túi quần đứng dậy, chậm rãi, đi một bước đến gần cô, hơi hơi cúi người, "Cho nên, em hẳn là biết, tôi là người tàn tật."
Giờ phút này khoảng cách chỉ là gang tấc, Kỳ Dạ rũ mắt, có thể nhìn thấy cô bởi vì bất an nhanh chóng chớp động lông mi, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng càng thêm tái nhợt.
Kì quái lại làm người đau lòng.
Anh lại cong môi, để sát vào bên tai cô, thanh âm trầm thấp, "Em hiện tại nhìn thấy tôi không cần ngồi xe lăn, chẳng lẽ, không hiếu kỳ sao?"
Kỳ Dạ dựa vào cô rất gần, Tô Nguyệt có thể cảm giác được hơi thở ấm áp khi anh nói chuyện, nhưng giọng điệu rất lạnh, như là gió đêm.
Vừa nóng vừa lạnh, cực kỳ giống tâm tình cô hiện tại.
Tô Nguyệt thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ theo bản năng lặng lẽ lui về phía sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, thấp giọng giải thích, "Em không có tò mò, em cũng...... Sẽ không nói cho người khác......"
"A......"
Kỳ Dạ cười lên tiếng, "Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng em?"
Ngay cả tiếng cười cũng mang theo lạnh lẽo, Tô Nguyệt cắn chặt môi, từng đợt gió lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, "Thật sự, anh tin tưởng em, em không phải người lắm miệng, em......"
Anh tựa hồ mất kiên nhẫn, không hề muốn nghe cô ấp úng nói điều vô nghĩa.
Kỳ Dạ bóp cằm Tô Nguyệt , buộc cô nhìn anh, "Em đã biết bí mật của tôi, em nói, phải làm sao bây giờ?"
Tô Nguyệt ngẩng đầu theo lực đạo của anh, chớp chớp mắt, nhìn thẳng đôi mắt uyên thâm trước mặt.
Mắt anh cũng rất đẹp, chỉ là quá mức thâm thúy, giống như là động tối, khiến người ta sợ hãi sẽ không may sa vào trong đó.
Nhưng giờ phút này, sâu thẳm đáy mắt Kỳ Dạ lại trồi lên một tia ôn nhu, mang theo độ ấm Tô Nguyệt quen thuộc.
Tâm cô hơi hoảng, bỗng nhiên cứ như vậy không sợ hãi, hỏi lại anh, "Vậy anh muốn thế nào?"
Nhìn Tô Nguyệt mắt hạnh sáng ngời, Kỳ Dạ bỗng nhiên cười.
Thanh âm hạ thấp, có chút ái muội khàn khàn, "Bây giờ tôi muốn em làm gì, em đều đồng ý sao?"
Tô Nguyệt khuôn mặt nhỏ căng thẳng, cắn răng gật đầu,như dũng sĩ thấy chết không sợ.
Kỳ Dạ đường cong khóe môi càng sâu, ngay sau đó, cô nghe thấy anh từng chữ một nói: "Vậy tốt, tôi muốn,em cùng bạn trai chia tay!"
Bạn trai, chia tay?
Tô Nguyệt ngây ngốc, "Sao cơ......"
Tiếng chuông cửa vang lên đánh gãy, ngay sau đó, là giọng con gái có chút bén nhọn, "Kỳ Dạ, mở cửa!"
Từ Tương Tương!
Tô Nguyệt sắc mặt khẽ biến, Kỳ Dạ nửa híp mắt, ánh mắt cũng trầm vài phần.
Anh nhìn chằm chằm Tô Nguyệt, "Đây là mục đích của các người?"
Tô Nguyệt càng ngốc, "Mục đích?"
Lời nói của Kỳ Dạ, cô thật sự một chữ cũng không hiểu.
Kỳ Dạ lại không trả lời, mà đi đến bên cạnh sô pha ngồi lên xe lăn, thuần thục chuyển động tới cửa.
Anh muốn đi mở cửa?