Editor : Humi
Wattpad : @humi
_________________
Buổi tối, dì Mạc gọi điện nói trong nhà có chút việc không thể đưa cơm tới, Tô Nguyệt suy đoán khả năng chú lại làm khó dì.
Hiện tại Mạc Hân cũng không thể ăn đồ quá dầu mỡ, Tô Nguyệt cầm hộp giữ nhiệt đi mua cháo.
Chỉ là không nghĩ tới, mua cháo trở về, Mạc Hân đã ngủ rồi.
Tô Nguyệt ngồi ở mép giường, sửa sửa tóc Mạc Hân, nhìn bộ dáng tiều tuỵ tái nhợt của bà.
Trong lòng âm thầm nói: Mẹ, người nhất định phải tốt lên,con hiện tại chỉ có mẹ......
Ngồi trên mép giường một lát, mãi cho đến khi cảm thấy có chút đói, Tô Nguyệt mới ra khỏi phòng bệnh đi ăn cơm.
Đã là giờ tối, lo lắng Mạc Hân sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô cũng không dám đi quá xa, tuỳ tiệm tìm quán ăn ở gần cổng bệnh viện.
Đến lúc ăn xong, đã giờ.
Người đi lại trong bệnh viện rất ít, thang máy cũng vắng.
Nhưng cửa thang máy vừa mở ra, Tô Nguyệt hoảng hốt, phản xạ có điều kiện nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.
Tuy nhiên một bàn tay nhanh hơn,ngăn chặn cửa thang máy đang muốn đóng lại.
Kỳ Dạ đứng trước thang máy, cười châm biếm, "Chạy cái gì, không dám gặp anh?"
Tô Nguyệt cắn môi, trong lòng vẫn còn tức giận chuyện anh muốn bao dưỡng cô lúc sáng.
Giờ phút này bị anh mỉa mai càng giận hơn , hai bước bước ra thang máy, "Ai chạy, vì sao không dám gặp anh, rõ ràng là thang máy bị hư!"
"Phải không?"
Kỳ Dạ nhướng mày, rút tay ra, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, mới quay về phía Tô Nguyệt, "Về sau đừng đi loại thang máy bị lỗi như thế này, nguy hiểm! Nhưng mà tính ra, em cũng phải cảm tạ anh cứu em khỏi nguy nan?"
Tô Nguyệt nghẹn lời, rối rắm, nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, "Anh có biết xấu hổ không?"
Nói là trừng, ở trong mắt Kỳ Dạ xem như là kiều khí, càng như là quyến rũ.
"A......"
Kỳ Dạ bỗng nhiên cười khẽ, hơi cong eo kề sát bên tai, "Tiểu bảo bối, em thật sự muốn biết, rốt cuộc là anh muốn mặt mũi hay là muốn em, hử?"
Mặt Tô Nguyệt xoát cái đỏ lên.
Cô cắn môi, nghiêng đầu tránh đi hô hấp ái muội, "Anh...... Anh có thể đừng như vậy không?"
"Như thế nào?"
Kỳ Dạ nhìn tai nhỏ đỏ lên, màu đen đáy mắt càng đậm, thanh tuyến cũng càng thấp.
Anh lại gần hơn, giơ tay ôm lấy vòng eo áp cô đến trước ngực mình, "Em là muốn nói, như này sao, hay là giống như trước đó......"
Trước đó......
Tô Nguyệt theo bản năng nghĩ tới lúc ở văn phòng...
Cô cứng đờ, lại ngay lập tức giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Anh đừng như vậy được không?"
Tô Nguyệt không quên nơi này là bệnh viện, nếu bị ai thấy được, sẽ không có cách nào gặp người nữa.
Mà cũng lo lắng nhất, chính là quan hệ của cô và Kỳ Dạ sẽ đi vào con đường như kiếp trước, vậy cô trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Kỳ Dạ mị mắt, nhìn ra Tô Nguyệt băn khoăn cũng không làm khó nữa , theo lực đạo buông ra, lắc đầu thở dài, "Quả nhiên, vẫn là uống say ngoan hơn."
Tô Nguyệt uống say, anh có thể tuỳ ý xoa nắn, niết véo. Ừm, quả thực ngoan vô cùng.
Kỳ Dạ nghĩ đến đây, đáy mắt bỗng nhiên sinh ra mấy tia sáng nhạt, có thể cho cô uống say vài lần?
Tô Nguyệt sao hiểu được những ý tưởng xấu xa này, thấy anh buông ra, vội lui về phía sau hai bước bảo trì khoảng cách.
Lùi xong, còn ngó khắp hành lang, thật may, không có ai.
Cô lại nhìn Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ vẫn mặc áo hoodie và quần thể thao màu đen, Tô Nguyệt nghĩ anh khả năng cũng sợ bị người phát hiện, cho nên mỗi lần đơn độc ra cửa đều là bộ dáng này, còn đội mũ che khuất nửa khuôn mặt.
Anh không muốn để cho người khác biết, còn chạy ra ngoài làm gì, nếu thật sự bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Tô Nguyệt không tránh khỏi có chút lo lắng, rối rắm hỏi anh, "Tại sao anh lại ở đây?"
Kỳ Dạ cũng nhìn Tô Nguyệt, giống như vậy, đích xác không nhìn được tai có vấn đề.
Cho nên mấy ngày này tuy rằng anh gặp cô rất nhiều lần, lại không phát hiện ra.
Nhưng mà nghĩ đến buổi chiều cho người điều tra, ánh mắt Kỳ Dạ liền trầm xuống, xem đánh giá từ bản báo cáo, hẳn là do cái tát của Tô Thành ngày hôm đó gây ra.
Mà cô lại dám gạt anh, còn không đi làm giải phẫu, thật sự muốn biến thành người điếc phải không?
Kỳ Dạ chỉ nhìn cô không nói lời nào, Tô Nguyệt thấy ánh mắt anh trở nên kỳ quái, trong lòng cũng luống cuống lên.
Sợ anh lại làm ra chuyện gì điên rồ, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, "Anh...... Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Mắt Kỳ Dạ tối lại.
Một chữ cũng chưa nói, lập tức tiến lên nhấn mở cửa thang máy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nguyệt, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong.
"Anh làm gì?"
Tô Nguyệt hoảng hốt, vô thức muốn thoát ra.
Có lẽ bởi vì trước mặt anh Tô Nguyệt luôn giãy giụa và cự tuyệt, Kỳ Dạ cũng mất bình tĩnh, ôm cô chặt hơn, lạnh như băng nói: "Còn động nữa, anh không ngại ở chỗ này làm em!"
Ngữ khí đe doạ rõ ràng, nói cho Tô Nguyệt biết, anh tức giận.
Tô Nguyệt quả nhiên cứng lại, ủy khuất nhìn anh, cũng không dám lộn xộn nữa.
Chỉ trong chốc lát, cửa thang máy lại mở ra, đã tới hầm đỗ xe, Kỳ Dạ dắt cô đi ra ngoài.
Tô Nguyệt bị kéo, muốn tránh lại không dám, bị anh đối xử như vậy, ấm ức không chịu được, "Rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu, mẹ em vẫn đang trong phòng bệnh."
Kỳ Dạ cũng không quay đầu lại, "Anh đã nói với y tá, nhờ bọn họ chăm sóc một chút."
Thần sắc Tô Nguyệt khẽ biến, cho nên anh muốn làm gì, sao lại bá đạo như vậy?
Tô Nguyệt cũng có chút tức giận, liều mạng cắn một ngụm vào cánh tay anh.
Kỳ Dạ không dự đoán được cô còn có chiêu này, bị đau buông lỏng tay.
Vừa được tự do, Tô Nguyệt liền xoay người muốn chạy.
Kỳ Dạ sao có thể để cô trượt khỏi mi mắt.
Vài bước đã đuổi kịp cô gái nhỏ không biết tự lượng sức mình, trong tiếng hô kinh ngạc của Tô Nguyệt, cánh tay thon dài như thép vòng qua buộc chặt eo cô, ngực anh dán sát lên phía sau lưng Tô Nguyệt, cúi đầu kề sát bên tai, "Dám cắn anh! Đúng là thiếu dạy dỗ!"
Tô Nguyệt hoàn toàn sợ hãi, cô không biết Kỳ Dạ muốn gì, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, "Kỳ Dạ anh buông ra ,buông em ra......"
Kỳ Dạ cười lạnh, cứ như vậy bế cô lên đi về phía xe của mình.
Hai chân Tô Nguyệt rời khỏi mặt đất, không ngừng vùng vẫy, giống như cá nhỏ trong suối, làm cách nào cũng không thoát được núi non Kỳ Dạ.
Cho đến khi Kỳ Dạ mở cửa xe muốn đặt cô vào bên trong, Tô Nguyệt gắt gao bám chặt lấy cạnh cửa không chịu, cơ hồ muốn khóc, "Em không muốn đi cùng anh, anh buông ra, em muốn gọi người......"
Sắc mặt Kỳ Dạ cũng càng ngày càng khó coi, "Được, em kêu đi!"
Tô Nguyệt điên cuồng giãy chân, quả thực sắp tức chết rồi.
Hai người cách gần như vậy, Kỳ Dạ không tránh khỏi bị cô đá phải.
Anh nhíu mày, cũng không cưỡng ép cô vào xe nữa, nhẹ tay buông ra.
Tô Nguyệt không đoán được Kỳ Dạ đột nhiên buông tay, trong chớp mắt chỉ kịp bám tay anh để chính mình không bị té ngã.
Kỳ Dạ nhướng mày, theo động tác của cô, một cái xoay người đè Tô Nguyệt lên thân xe , gắt gao tiến sát lại khiến cô không thể nhúc nhích.
Một phen này nước chảy mây trôi, Tô Nguyệt vẫn còn đang kinh ngạc, chờ cô lấy lại tinh thần, hai thân thể đã dán chặt không chút khe hở.
Tư thế này khiến Tô Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ.
Cô nhìn khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc, hai má hồng lên, không rõ là phẫn nộ hay là ngượng ngùng, "Kỳ Dạ, anh......"
Mới vừa mở miệng, anh bỗng nhiên cúi đầu tiến gần tới tai bên phải, thấp giọng kêu, "Tô Nguyệt......"
Lúc nói chuyện môi mỏng cơ hồ dán lên tai, vừa nóng vừa ngứa. Chỉ là lỗ tai ong ong ong, cô cũng không nghe rõ anh nói cái gì.
Tô Nguyệt theo bản năng muốn nghiêng đầu dùng tai trái để nghe, Kỳ Dạ bỗng nhiên giữ chặt cằm khiến cô không thể động.
Tô Nguyệt cứng đờ, Kỳ Dạ lại nhắm mắt, một hồi lâu, chậm rãi, thấp thấp mở miệng, "Trở thành người của anh, được không......"
Nói xong, anh nâng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, giống như đang đợi cô trả lời.
Nhưng trả lời anh chỉ có trầm mặc.
Tô Nguyệt chỉ biết là Kỳ Dạ nói chuyện, hô hấp vừa nóng vừa ẩm phả bên tai, nhưng anh nói gì cô hoàn toàn không biết.
Chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, không biết nên nói gì cho đúng.
Thần sắc Kỳ Dạ bỗng nhiên nhu hòa rất nhiều, cong môi, khẽ vuốt vuốt tóc cô, lại hỏi, "Được không?"
Thanh âm cũng một mảnh ôn nhu, đúng là thay đổi sắc mặt cực nhanh.
Lần này Tô Nguyệt cũng nghe được rồi, nhưng "Được không", cái gì được không?
Nếu hiện tại nói mình không nghe rõ, muốn anh nói lại lần nữa, có phải liền bị lộ tai có vấn đề hay không?
Tô Nguyệt hơi rối rắm, cũng không dám tùy tiện trả lời.
Ánh mắt Kỳ Dạ híp lại, "Như thế nào, chuyện đơn giản vậy còn muốn suy xét?"
Tô Nguyệt cắn môi, vô tội nhìn anh.
Kỳ Dạ bỗng nhiên cười một cái, "Không muốn đi lên nữa à?"
Tô Nguyệt mở to mắt, cho nên chỉ cần trả lời anh sẽ thả cô trở về sao?
Vậy nếu không, liền đáp ứng đi.
Dù sao Kỳ Dạ cũng sẽ không bắt cô làm những chuyện như giết người phóng hoả.
Rối rắm trong chốc lát, Tô Nguyệt chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được, em đồng ý."
Ánh mắt Kỳ Dạ hơi lóe, độ cung khóe môi càng sâu, "Đây là chính em đáp ứng, không được đổi ý ?!."
Ánh mắt này khiến Tô Nguyệt có chút bất an, tổng cảm thấy chính mình như rơi vào bẫy, nhưng mà cô vẫn gật đầu "Ưm" một tiếng. Thanh âm vừa phát ra, người trước mắt bỗng nhiên ép xuống.
Tô Nguyệt mở to mắt, cho rằng anh lại muốn lưu manh, nhưng Kỳ Dạ chỉ hôn nhẹ lên trán cô, cánh môi cọ cọ làn da, giọng nói trầm thấp, "Bảo bối thật ngoan......"
Trái tim Tô Nguyệt bắt đầu điên cuồng nhảy lên,nháy mắt kia, cô thật sự cảm thấy mình chính là bảo bối của anh.
Nếu trong lòng có nai con, sợ là cũng nhảy đến đau chân.
Cô vô lực nhắm mắt lại, thấp thấp thở dài.
Cho dù đời này bất mãn Kỳ Dạ bá đạo, nhưng chỉ cần anh thoáng ôn nhu chút, cô vẫn không khống chế được chìm đắm...