Editor : Humi
Wattpad : @humi
________________
Trình Nặc bị ánh mắt của Tô Nguyệt nhìn đến đáy lòng hốt hoảng, rốt cuộc cũng chỉ là học sinh cấp , nói những lời này xong trong lòng cũng có chút bất an.
Cô ấy nhịn không được lui ra sau một bước, "Chị...... Chị nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tô Nguyệt chỉ cười cười, "Em cảm thấy, nếu Mạnh Thần nghe được em nói những lời này, sẽ nghĩ như thế nào?"
Trình Nặc cứng nhắc, "Chị muốn làm gì?"
Tô Nguyệt lắc đầu, " Không làm gì cả, chị chỉ muốn nói cho em, Mạnh Thần là người tốt, em thích hắn chị cảm thấy bình thường,vì có rất nhiều nữ sinh cũng thích hắn. Nhưng nếu vừa rồi mới là con người thật của em, đích xác không xứng với Mạnh Thần."
Nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt Trình Nặc đột biến, Tô Nguyệt xoay người rời đi.
Có chút mệt, cô cũng không chạy loạn nữa, trực tiếp trở về bệnh viện Đệ Nhất.
Đến khoa tai mũi họng đánh số, kiểm tra lại tai trước.
Kiểm tra xong, Tô Nguyệt hơi choáng váng ngồi ở hành lang bệnh viện, bác sĩ kiến nghị cô tiến hành giải phẫu chữa trị màng tai, hơn nữa càng nhanh càng tốt, kéo dài thời gian sẽ rất khó khôi phục hoàn toàn thính lực.
Tô Nguyệt che lại phải, nghe được từng đợt vù vù.
Cúi đầu than nhẹ, dù thế nào đi nữa, cũng chờ sau khi mẹ làm phẫu thuật xong.
Tô Nguyệt nhắm mắt nghỉ một lúc, mới đứng dậy đi đến toà nhà bệnh viện.
Cũng không biết, cô rời đi không bao lâu, một người đàn ông lập tức vào phòng bác sĩ , vài phút sau mới đi ra.
......
Kỳ thị.
Từ Tương Tương lên tầng cao nhất, đang hướng đến văn phòng tổng tài.
Trợ lý đột nhiên đứng lên, thần sắc khó xử chắn trước mặt cô ta, "Từ tiểu thư, tổng tài vẫn đang họp, ngài xem có phải nên đến phòng nghỉ chờ một chút hay không, chờ......"
Từ Tương Tương nhìn về phía trợ lý, khuôn mặt nở nụ cười, thanh âm nghe ra rất nhu hòa, "Không sao đâu, tôi có thể chờ trong văn phòng anh ấy."
Trợ lý thần sắc rối rắm, "Nhưng mà......"
Từ Tương Tương nhướng mày, "Làm sao, tôi gặp vị hôn phu của mình thôi, chẳng lẽ còn phải hẹn trước? Hay là anh ấy ở văn phòng gặp ai đó, cho nên tôi không thể đi vào?"
Trợ lý sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ tới cô bé đến đây buổi sáng.
Lúc ấy đám nhân viên còn đang suy đoán thân phận cô bé kia, nhưng tiểu cô nương vừa vào đã nhanh chóng rời đi, lập tức đánh tan hoài nghi trong lòng bọn họ.
Mà giờ phút này nghe Từ Tương Tương hỏi như vậy, trong lòng trợ lý bỗng nhiên lộp bộp một chút, chẳng lẽ Từ Tương Tương hiện tại là tới bắt gian?
Thảo nào thần sắc thoạt nhìn không tốt,khác hẳn bộ dáng dịu dàng hào phóng trước kia.
Tuy nhiên cô bé kia đã sớm đi rồi, bây giờ mới đến có phải quá muộn không?
Trợ lý đang chần chờ, Từ Tương Tương đã vòng qua tiến thẳng đến văn phòng Kỳ Dạ, "Tôi vào văn phòng chờ anh ấy, có chuyện gì, tôi thay cô chịu trách nhiệm."
Trợ lý nhíu mày nhìn bóng dáng Từ Tương Tương, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Dù sao người ta là phu thê, mình chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, không nên can thiệp một cách mù quáng.
Không gõ cửa, Từ Tương Tương trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Kỳ Dạ từ bàn làm việc ngước mắt lên, nhìn thấy Từ Tương Tương cũng không có gì ngoài ý muốn, liếc một cái liền cúi đầu, tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú.
Từ Tương Tương cười lạnh, đóng lại cửa văn phòng.
Cô ta ôm cánh tay chậm rãi đi đến trước bàn làm việc , "Trợ lý nói anh đang họp?"
Kỳ Dạ đầu cũng không nâng, hoặc nói căn bản không quan tâm đến cô ta.
Từ Tương Tương thật ra đã quen Kỳ Dạ lãnh đạm với mình, cũng không có ý kiến gì, nhưng đó là trước kia......
Sau khi biết anh và Tô Nguyệt có liên quan, trong lòng Từ Tương Tương nổi lên cỗ tức giận, hoàn toàn vô pháp khống chế, giống như đồ vật của mình bị người khác trộm đi.
Đồ của mình, cô ta muốn hay không là một chuyện, người khác lấy mất là một chuyện khác.
Huống chi, hai người thế nhưng coi mình như kẻ ngốc, còn dám lừa gạt.
Chỉ cần nghĩ đến trước đó thế nhưng tính toán để hai người bọn họ ở bên nhau, cho rằng có thể một mũi tên trúng hai đích, liền tức đến muốn hộc máu.
Cho nên Từ Tương Tương hoàn toàn không khống chế được, gọi cho Kỳ Dạ bị cúp máy, cô ta trực tiếp chạy tới đây.
Giờ phút này nhìn thấy Kỳ Dạ lạnh nhạt, hoả khí trong lòng lại dâng lên.
Từ Tương Tương từ nhỏ đến lớn đi tới đâu cũng có đàn ông đuổi theo, trừ Kỳ Dạ.
Khi còn nhỏ cô ta kỳ thật vẫn rất thích anh, lúc biết chính mình lớn lên cùng anh kết hôn còn trộm vui vẻ ảo tưởng.
Xét cho cùng, trong vòng tròn của bọn họ , Kỳ Dạ thật sự rất ưu tú, dù là ngoại hình hay là năng lực.
Có thể nói, không tìm ra người thứ hai ưu tú hoàn mỹ giống như anh, trừ bỏ tính tình có hơi lạnh nhạt.
Nhưng mà khi đó Từ Tương Tương cảm thấy không sao cả, chỉ cần mình đối xử tốt, anh sẽ dần dần thích mình.
Nếu không phải năm trước xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, từ đó Kỳ Dạ không bao giờ đứng lên được nữa, cô ta nghĩ, bọn họ cũng sẽ không thay đổi thành như vậy.
Nhìn Kỳ Dạ hiện tại, Từ Tương Tương ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng mà không thể đứng dậy chính là không thể đứng dậy, mặc kệ anh ưu tú thế nào ,cũng không thay đổi được sự thật này.
' Cho nên, hắn có gì để kiêu ngạo? Dựa vào đâu đối xử với mình như vậy! '
Từ Tương Tương thở sâu, nụ cười càng lạnh, "Kỳ Dạ, có phải anh cho rằng chính mình rất ghê gớm?"
Kỳ Dạ rốt cuộc ngước mắt, nhàn nhạt nhìn cô ta.
Từ Tương Tương khẽ cắn môi, "Tô Nguyệt và anh có quan hệ gì, hiện tại dám nói, anh không biết cô ấy không?"
Ánh mắt Kỳ Dạ sâu hai phần, vẫn không mở miệng như cũ , anh buông văn kiện trong tay ,lười nhác dựa lên lưng ghế.
Nhìn Từ Tương Tương, chờ cô ta tiếp tục.
Từ Tương Tương bị bộ dáng bình tĩnh này kích thích đến đôi mắt bốc hỏa, Kỳ Dạ càng bình tĩnh, cô ta càng muốn chọc giận anh.
Anh dựa vào đâu tự cao tự đại như vậy?
"Anh cho rằng anh vẫn là Kỳ Dạ trước kia sao? Đừng quên, hiện tại anh chỉ là kẻ tàn phế, đi đường cũng không thể đi, anh cho rằng Tô Nguyệt sẽ thật sự thích anh sao? Anh cho rằng cô ấy thanh thuần giống vẻ ngoài sao? Sợ là anh còn không biết đi, cô ấy đã có bạn trai, từ sơ trung đã ở cùng nhau, nam sinh kia còn là kẻ lưu manh, gặp ai cũng nói Tô Nguyệt là cô gái của hắn, hai người bọn họ còn lên giường rồi, tất cả mọi người trong trường đều biết. Nếu không tin, anh có thể đi tra."
Từ Tương Tương dừng một chút, vừa lòng nhìn thấy Kỳ Dạ thay đổi sắc mặt, từ lạnh nhạt trở thành lãnh khốc, ánh mắt tựa hồ hàm chứa băng sương.
Nhưng Từ Tương Tương lại cảm thấy rất hưng phấn, chính là muốn nhìn thấy Kỳ Dạ như vậy, muốn nhìn thấy anh tức giận, anh càng tức giận, cô ta càng cao hứng.
Từ Tương Tương càng không lựa lời, "Sao vậy, nghe được lời nói thật liền chịu không nổi? Kể ra, cũng chỉ có anh ngu ngốc như vậy, bị gương mặt kia lừa, lại nói, cô ấy khả năng cũng coi anh là người tàn phế không thể làm được gì, sẽ không chọc thủng cô ấy nói dối, không khác gì kẻ coi tiền như rác. Cho nên, nhìn trên đầu mình xem, màu xanh sáng đến loá mắt anh biết không? "
" Kỳ Dạ, tôi đã sớm nói với anh, phụ nữ dù nghèo lại vẫn khéo đưa đẩy như Tô Nguyệt, chỉ coi trọng tiền của anh thôi."
Từ Tương Tương nói đến vui sướng, một hơi dài hết lời, mới nhận thấy không khí trong phòng đã đông lạnh thành băng.
Nói thật, cô ta thật sự rất ít nhìn thấy Kỳ Dạ phát giận, năm trước còn ngẫu nhiên có mấy lần, nhưng từ khi xảy ra chuyện , năm này cơ bản là không có.
Mà một lần gần nhất, là ngày Từ Tương Tương có ý đồ tính kế anh với Tô Nguyệt, cô ta đến nhà Kỳ Dạ nói chút chuyện khó nghe,trong mắt anh cũng có gì đó gọi là giận dữ.
Sau đó xoay người, Kỳ Dạ lại trở về như ban đầu.
Chỉ là khi đó, cảm xúc cũng không biến hoá lớn như giờ phút này.
Thời điểm nhìn thấy anh tức giận, trong lòng Từ Tương Tương đằng khởi hưng phấn. Ngay cả vừa rồi cũng thế.
Nhưng lúc này đây, cô ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Dạ vẫn vô biểu tình nhìn Từ Tương Tương như cũ, nhưng ánh mắt hiện tại thật kinh khủng.
Đáy mắt giống như kết băng, không, Từ Tương Tương thậm chí cảm thấy con ngươi đen nhánh như bốc cháy lên hai ngọn lửa, dễ dàng đốt cô ta thành tro bụi.
Dưới chân run lên, theo bản năng lùi về sau một bước, lúc phát hiện động tác chính mình lại thẹn quá hoá giận.
' Mình bị ánh mắt Kỳ Dạ doạ sợ?
Một kẻ tàn phế mà thôi, sao phải sợ hắn? '
Từ Tương Tương hít một hơi thật sâu, buộc chính mình bình tĩnh, "Anh nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Nói, giống như nghĩ đến gì đó ánh mắt bỗng nhiên nhíu lại,cười lạnh lên, "Nhưng mà vẫn phải nói, hai người đúng là rất xứng, một người què một người điếc."
Ánh mắt Kỳ Dạ chợt loé, cuối cùng cũng mở miệng, "Cô nói cái gì?"
Từ Tương Tương khẽ nhếch môi, vòng tay trước ngực, "Tôi nói, hai người tàn phế ở bên nhau, trời đất khan khiếm, rất xứng!"
Kỳ Dạ híp mắt, vừa rồi nghe rõ Từ Tương Tương nói, người điếc?
Tai Tô Nguyệt làm sao vậy? Rõ ràng buổi sáng mới gặp, cô vẫn nghe được mà?
Nhưng mà Kỳ Dạ cũng không hỏi lại Từ Tương Tương, chuyện Tô Nguyệt, chính anh sẽ tìm hiểu.
Chỉ là anh bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Từ Tương Tương.
Từ Tương Tương choáng váng, không nghĩ tới Kỳ Dạ sẽ có phản ứng này.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, cô ta rối rắm, nhưng vẫn đi qua.
Một người què mà thôi, có gì mà phải sợ?
Vòng qua bàn làm việc đứng yên trước mặt Kỳ Dạ, Từ Tương Tương trên cao nhìn xuống, "Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh...... A......"
Lời nói còn chưa nói xong, Kỳ Dạ bỗng nhiên trực tiếp giơ tay kéo cô ta xuống.
Từ Tương Tương chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị một bàn tay bóp lấy cổ.
Nháy mắt bị đoạt hô hấp.
Cái tay trên cổ căn bản không khống chế lực đạo, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mặt Từ Tương Tương nhanh chóng đỏ bừng, sau đó bắt đầu biến xanh, đôi mắt trừng lớn.
Bởi vì thiếu Oxy, ngực đau đến mức như muốn nổ tung.
Cô ta liều mạng giãy giụa, muốn kéo tay anh ra, muốn dùng chân đá anh.
Nhưng tay Kỳ Dạ giống như gọng kìm, Từ Tương Tương không thể động đậy, cô ta đang khom lưng, chân cũng không đá đến nơi, ngược lại khiến sức lực nhanh chóng bị tiêu tán.
Từ Tương Tương đã bắt đầu trợn trắng mắt, môi chậm rãi trở nên xanh tím.
Nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, lần đầu tiên cô ta cảm thấy chính mình cách tử vong gần đến vậy.
Ngay ở lúc muốn hoàn toàn mất đi ý thức trước, Từ Tương Tương nghe được thanh nam nhân lạnh như sương , "Tô Nguyệt là người của tôi, nhớ kỹ, cách xa cô ấy. Nếu Tô Nguyệt thiếu một sợi tóc nào, tôi khiến cô và người Từ gia chôn cùng sợi tóc đó!"
~~ Thông báo : Từ Tương Tương kết cục bi thảm nhất truyện -.-