Cố Dữ Châu lúc đó thật ra đã buồn ngủ díp cả mắt vào rồi.
Bình thường có ngủ muộn thì y cũng sẽ lên giường trước 11 giờ, ngay cả khi xem phát sóng trực tiếp "19 ngày bên nhau" y cũng chỉ xem được đến đoạn Nguyễn Tụng nói Nhậm Khâm Minh là "Chó con".
Nhưng tin nhắn của Nguyễn Tụng vừa được gửi tới, Cố Dữ Châu lập tức tỉnh như sáo sậu, nằm ở trên giường xem đi xem lại coi người gửi tin nhắn là ai.
Đúng là Nguyễn Tụng, không sai đi đâu được.
Thậm chí đây là câu đầu tiên Nguyễn Tụng trả lời lại cho y trong khung chat, thái độ còn đột nhiên quay ngoắt 180⁰.
Lúc đó Cố Dữ Châu bối rồi thật lâu.
Phản ứng đầu tiên chính là lên mạng mở phát sóng trực tiếp ra xem, xem rốt cuộc là Nguyễn Tụng nhắn tin cho y trong trạng thái nào.
Bởi vì hiển nhiên, Nguyễn Tụng đột ngột thay đổi ý định hoàn toàn không có nửa xu quan hệ đến công sức thuyết phục mấy ngày nay của y.
Mà trong màn hình phát sóng trực tiếp, mọi người vẫn làm y như những gì đã nói, sáu khách mời tập trung trong phòng của Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ, thảo luận xem ngày mai cần dùng những nguyên liệu nấu ăn và vật dụng nào.
Nguyễn Tụng cầm điện thoại di động, trên mặt không có biểu cảm lạ nào.
Cố Dữ Châu thử nhắn lại cho anh một tin.
[Cố: Phải chờ đến khi chương trình anh đang tham gia kết thúc 19 ngày ghi hình sao?]
Trong màn hình, Nguyễn Tụng quang minh chính đại lười biếng, gõ chữ trả lời ngay tại chỗ.
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Ừ, chờ tôi liên hệ với cậu.]
[Cố: Được.]
Cố Dữ Châu nhìn màn hình một hồi vẫn không nghiên cứu ra cái gì, rồi lại không kiềm được lòng hiếu gì, chỉ có thể tìm tới người đã tan tầm, trợ lý Lý vạn năng.
[Cố: Vừa rồi không biết vì lý do gì, Nguyễn Tụng đột nhiên thay đổi thái độ, đồng ý nhận lời làm biên kịch, tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân.]
Nói xong, không chờ Cố Dữ Châu nhắn tin thứ hai, dặn trợ lý Lý ngày mai hãy điều tra, thì ô chat đã có tin nhắn trả lời.
[Trợ lý Lý: Tôi đoán, có thể là Nguyễn Tụng nghe nói về biên kịch lớn được nhà sản xuất bên kia đề cử.]
[Trợ lý Lý: Về chuyện này, cũng là vừa rồi điều tra bối cảnh của Nguyễn Tụng, tôi mới phát hiện ra, lo ngài đã ngủ, định sáng mai mới báo cáo lại. Biên kịch đã nhắm ký hợp đồng với IP này là Phương Duy, học chuyên ngành biên kịch điện ảnh và truyền hình tại đại học A, là bạn cùng lớp với Nguyễn Tụng, chung một thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh.]
Cố Dữ Châu cảm thấy mình đã hiểu được đại khái chút gì đó.
[Cố: Quan hệ của hai người đó thế nào?]
[Trợ lý Lý: Trước mắt vẫn chưa nói rõ được, ngày mai tôi sẽ điều tra chi tiết hơn. Nhưng Nguyễn Tụng đột nhiên đồng ý có hai khả năng. Hoặc là anh ta và Phương Duy quan hệ rất tốt, hai người muốn hợp tác, hoặc là quan hệ của hai người đó rất tệ, anh ta không hi vọng Phương Duy làm dự án này.]
Nhưng nếu quan hệ của họ tốt, vậy ngay từ đầu đã biết chuyện rồi, sao còn kéo dài đến bây giờ.
Trong lòng Cố Dữ Châu đã có phán đoán.
[Cố: Phiền anh ngày mai điều tra kỹ càng thêm một chút.]
[Trợ lý Lý: Tôi hiểu.]
...
Tối hôm nay, sau khi nhóm Tần Tư Gia tắm xong thì đã qua 12 giờ, nhưng số người xem phát sóng trực tiếp vẫn không thấy giảm chút nào.
Từ Lan đứng trước gương trong nhà vệ sinh đánh răng, ipad mở phát sóng chương trình để ghé lên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch.
Cô một tay chống hông, mặt đắp mặt nạ, sống lưng thẳng tắp điều chỉnh bàn chải điện trong miệng, ngực cứ có cảm giác trướng trướng, vuốt mèo cào tim.
Mà khách mời trên màn hình vẫn không hay biết gì, vẫn mặc đồ ngủ nằm úp sấp, khí thế ngất trời bàn bạc xem ngày mai ăn gì.
Nhậm Khâm Minh là người ít nói nhất trong số bọn họ, ở phân đoạn này bỗng trở nên "Quý hiếm".
Dù sao nấu cơm không chỉ cần biết những nguyên liệu chính, còn có hành gừng tỏi... Một loạt đồ đi kèm cùng gia vị muối mắm.
Sáu người thay phiên nhau báo tên món ăn, mỗi món đều phải được Nhậm Khâm Minh, đầu bếp mới lên chức của nhà gỗ xét duyệt qua.
Về phương diện ăn uống này, từ trước đến nay Nguyễn Tụng đều không kén chọn, cũng câu được câu không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người.
[Tâm hồn thầy Nguyễn đang trên mây trên gió kìa, giống hệt tui lúc lên lớp, ]
[Cảm giác như thầy Nguyễn buồn ngủ lắm rồi 2333.]
[Đúng là không còn sớm nữa, tôi cũng buồn ngủ rồi, mọi người thật sự không định đi ngủ, muốn tu tiên đến cùng đấy à?]
[Có sao nói vậy, đồ ngủ của Khương Kỳ Kỳ trông yêu ghê, yêm đi tra thử giá của nó, không phải món yêm có thể mua được, chắp tay ]
[Hai đôi nhà kia đều mặc đồ ngủ tình nhân, chỉ có anh trai ngốc nhà Mị mặc áo tắm, không quyến rũ được người thì chớ, lại còn bị ăn mắng.]
[Quan trọng nhất là ban nãy ở trong phòng Nhậm Khâm Minh còn phanh cổ áo ra, giờ ra ngoài gặp người lại che kín mít, thắt lưng buộc chặt, ]
[Điểm nam đức đạt tối đa, ha ha ha ha ha!]
[Trước đó không để ý, giờ nhìn tất cả mặc áo ngủ mới thấy, hình như vóc người của Trịnh Thanh cũng tốt lắm?]
[Đương nhiên là tốt rồi, không thì nữ thần Tần Tư Gia sao có thể ngắm trúng, hì hì, mặt nhỏ háo ]
[Bộ đồ ngủ tình nhân của Tần Tư Gia và Trịnh Thanh giá cũng không rẻ nha, nhìn đi nhìn lại vẫn là thầy Nguyễn của chúng ta mộc mạc thân dân nhất.]
[Thật sự rất có cảm giác anh đại thâm tàng bất lộ nha, càng ngày càng thấy mong chờ, mắt long ]
Khu bình luận trôi nói đôi ba câu, chủ đề lại quay về Nguyễn Tụng.
Từ Lan đánh răng, nhìn chằm chằm đủ kiểu nịnh hót khen ngợi thổi phồng trôi trên màn hình, càng xem càng cảm thấy hơi quá, cuối cùng lúc bàn chải điện dừng lại, cô vội nhắn một tin cho Nguyễn Tụng, trong miệng vẫn còn đầy bọt.
[Chị Lan: Hiện giờ trên Weibo mọi người khen ngợi thổi phồng cậu hơi quá đà, cậu bớt bớt lại một chút, chị lo sau này có chuyện, lại thành nâng chết cậu.]
Nguyễn Tụng nhận được tin nhắn, khiêm tốn hỏi.
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Bớt thế nào ạ?]
Từ Lan vẫn đắp mặt nạ, nghĩ một chút.
[Chị Lan: Hòa đồng hơn một chút được không?]
[Chị Lan: Mặc dù bây giờ nhìn Nhậm Khâm Minh tương đối không thích nói chuyện, nhưng từ góc độ của khán giả mà nói, vẫn cảm thấy cậu độc lạ hơn Nhậm Khâm Minh. Bọn họ thảo luận cái gì thì cậu tỏ ra hơi tích cực hơn chút đi? Tạo cảm giác có tham dự hơn.]
Tích cực, tạo cảm giác tham dự...
Nguyễn Tụng nhìn chằm chằm vào mấy từ khóa trọng điểm cân nhắc, bên tai truyền đến tiếng cảm thán của Khương Kỳ Kỳ: "Chúng ta tổng cộng chỉ có 500 tệ, mua hành gừng tỏi tiêu đã hết mấy chục rồi, một miếng ức gà giá 15 tệ, một túi gia vị canh chua mỡ bò giá 85 tệ! Quá là đắt đỏ rồi!"
Thực ra ban nãy Nguyễn Tụng nghe bọn họ báo tên món ăn, anh đã đoán trước được tình huống giá cả vượt quá mức chi tiêu bây giờ rồi.
Cứ tưởng ngậm chặt miệng, không lên tiếng phản đối là cách xử lý tương đối ổn thỏa, kết quả bây giờ Từ Lan lại nói anh không lên tiếng có cảm giác không được hòa đồng.
Nguyễn Tụng chỉ có thể lên tiếng nói: "Báo giá cao. Ekip chương trình nói là tính theo giá thị trường nhưng tổng thể mỗi món đều tăng lên khoảng 5, 6 tệ. Một túi ức gà 5 lạng như vậy bình thường chỉ có giá mười tệ, gia vị canh chua mỡ bò đúng là không rẻ, nhưng chắc chắn cũng không đến 85 tệ."
Nguyễn Tụng vừa nói một cái, tất cả mọi người đều sững sờ, đồng loạt há hốc mồm nhìn về phía anh, cảm thấy việc anh biết rõ giá cả nguyên liệu nấu ăn như vậy thực sự rất khó tin.
Nhậm Khâm Minh mặc dù biết nấu ăn, nhưng vì ra mắt sớm, tài chính vẫn luôn dư dả, cho nên mua mấy thứ đồ này sẽ không quá để ý đến giá cả.
Cũng không để ý đến chất lượng cùng trọng lượng, càng không như Nguyễn Tụng, vì tiết kiệm mấy xu tiền mà nhiều lần thay đổi cửa hàng để nhận phiếu giảm giá, đương nhiên hắn sẽ không biết mấy cái này.
Vì tuân theo nguyên tắc "Hòa đồng" Nguyễn Tụng cũng không thể nói theo tình hình thực tế là vì hàng ngày mình đều giúp Trần Nghiêm mua thức ăn, kinh nghiệm sống so với năm người bọn họ cộng lại còn phong phú hơn được.
Anh đơn giản tránh nặng tìm nhẹ, viện cớ cho việc nghịch điện thoại ban nãy của mình: "Tôi mới vừa lên mạng tra thử, mấy món này trên app giao hàng đều ghi giá cả rõ ràng, ekip hẳn là nghĩ chúng ta không biết gì, muốn chặt chém."
Kết quả lời còn chưa nói xong, khu bình luận trôi lại càng chết mê chết mệt.
[Tôi nói chứ, đứa nhỏ Nguyễn Tụng này chính là thông minh từ bé, giơ ngón ]
[Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, trước khi bắt đầu đi làm phải tự nấu ăn, tôi thực sự không biết rõ giá cả của mấy cái này, dân làm công ăn lương rơi ]
[Không hổ là người được tuyển thẳng vào đại học A, này mà là yêm thì nhất định yêm sẽ không chút hoài nghi, trực tiếp nằm thẳng lên thớt cho người ta chém, đi hàng ]
[Biết khẩu hiểu của đại học A là gì không, "Tin vào sách, không bằng không sách", nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng không thể mù quáng tin tưởng, thầy Nguyễn thuộc phái đã thấm nhuần tư tưởng, ]
Một khi dân tình đã muốn thổi phồng một ai đấy thì mỗi một tiếng nói, một cử động của người này họ cũng có thể lấy ra để khen được.
Cho dù đây chỉ là do Nguyễn Tụng muốn tăng cảm giác tham dự, thuận miệng nói một câu, ai ngờ lại bị bọn họ giải thích ra thành nhiều tầng ý nghĩa như vậy.
Khương Kỳ Kỳ biết bọn họ bị chặt chém thì rất tức giận, lập tức lên app giao đồ ăn tham khảo giá thị trường, chuẩn bị tìm nhân viên hậu cần cãi nhau.
Mà Nguyễn Tụng còn nói: "Chắc là cố ý tăng giá rồi, để 500 tệ của chúng ta hết nhanh một chút."
Khương Kỳ Kỳ lại càng mê mang: "Chúng ta không có tiền ăn cơm thì bọn họ có lợi chỗ nào?"
Nguyễn Tụng khoanh chân ngồi nghiêng trên ghế, vẫn giữ tư thế tay chống đầu, hồn gửi trên mây ban nãy: "Khách mời không có tiền, chương trình mới có chuyện hay để xem, nếu thuận buồm xuôi gió quá, một chút xung đột cũng không có, chắc chắn không thể nổi được."
Nói xong, Nguyễn Tụng nghĩ cũng đã nói đến thế rồi, nhân tiện nói nhiều thêm hai câu cũng được: "Dựa theo logic của ekip chương trình, có lẽ là muốn chúng ta tiêu hết tiền trong thời gian ngắn, khó khăn đầu tiên xuất hiện, họ sẽ tạo một hoạt động khuyến khích chúng ta nghĩ biện pháp kiếm tiền, sau đó đưa ra một số nhiệm vụ nhỏ tương đối khó nhằn, nói với chúng ta chỉ khi hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mới có thể kiếm được phí sinh hoạt, thúc đẩy khách mời tiến về phía trước..."
Nguyễn Tụng nói vậy, ý định ban đầu chính là muốn như Từ Lan kỳ vọng, "Hòa đồng" cộng thêm có "Cảm giác tham dự" hơn.
Kết quả chờ anh nói xong, lại phát hiện tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nguyễn Tụng không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được ý của mọi người, còn tưởng rằng phân tích của mình quá vô lý: "Bình thường tôi rất ít khi xem show giải trí trong nước, chỉ tùy tiện đoán mò thôi, không phải bình thường đều là như vậy à?"
Mọi người nghe anh nói không xem show trong nước xong, sắc mặt lại càng kỳ quái.
Vẫn là Nhậm Khâm Minh lên tiếng đỡ lời trước: "Em cũng không xem, nhưng mà việc khách mời làm nhiệm vụ trong show giải trí quả thực rất thường thấy."
Dù sao Nguyễn Tụng cũng đã nói là mình đoán mò rồi, bèn thẳng thắn đoán nhiều thêm câu nữa: "Chỗ này rừng sâu núi thẳm, không tiện làm nhiệm vụ nào quá phức tạp, tôi càng thiên về khả năng đón tiếp khách quý, có lẽ chương trình sẽ mời một vài khách mời đặc biệt? Trong show giải trí hay nói thế nào nhỉ, hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón khách mời tạm thời?"
Dứt lời, hiện trường chìm vào im lặng.
Ngoài trừ Nhậm Khâm Minh tin tưởng Nguyễn Tụng vô điều kiện ra, những người khác đều mắt chữ A mồm chữ O, dù sao đoán ra nội dung kịch bản không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ở đây nghe được phân tích cùng một đống lớn danh từ riêng có vẻ lợi hại thật sự rất thần kỳ.
"Tôi nhớ ekip chương trình nói qua, có bất cứ vấn đề gì đều có thế nhắn Wechat cho mã QR kia, Kỳ Kỳ, cô hỏi một chút không phải sẽ biết sao." Nguyễn Tụng chống đầu, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ điện thoại di động trong tay Khương Kỳ Kỳ.
Khương Kỳ Kỳ nghe mình bị điểm danh, y như học sinh đứng trước mặt giáo viên, ngây ra mấy giây mới vội vàng cúi đầu làm theo.
Khu bình luận trôi trong phòng trực tiếp bị sự đẹp trai lai láng của Nguyễn Tụng làm cho xịt máu mũi.
[Má nó... Cảm giác phân tích như vậy rất có lý á!!]
[Tui nói thật, ban nãy nghe thầy Nguyễn nói một đống lớn cái gì mà khuyến khích, rồi mục tiêu nhiệm vụ, thúc đẩy khách mời tiến về phía trước, tui muốn nổi da gà luôn, đây là thần tiên ở đâu ra vậy...]
[Ai hiểu thì đi ra giải thích đôi câu được không, này là thuật ngữ chuyên môn ngành nào thế, quỳ ]
[Đây chính là cảm giác của học sinh xuất sắc, không cần động não, chỉ tiện tay cũng có thể giải được đề toán phân loại học sinh cuối bài thi đó, hức hức hức.]
Khương Kỳ Kỳ hỏi xong, rất nhanh đã được ekip chương trình giải đáp.
Cô hưng phấn giơ màn hình ra: "Nhắn lại cho em một chuỗi im lặng tuyệt đối thế này, không phải chính là xác nhận chúng ta đoán đúng sao!"
Nguyễn Tụng không thấy bất ngờ một chút nào: "Quy luật sáng tác quanh đi quẩn lại hầu như đều là như vậy. Tình huống của sáu người ổn định rồi sẽ rất khó tạo xung đột, muốn tăng xung đột biện pháp đơn giản nhất chính là thêm địa điểm, thêm nhân vật."
Địa điểm của bọ đã được cố định là ở nhà gỗ này, không chạy đi đâu được, vế này loại trừ, vậy cũng chỉ có thể là vế sau, thêm người.
Khương Kỳ Kỳ một lần nữa nhắn tin hỏi.
Ekip lúc này thẳng thắn nhắn lại cho cô 12 dấu chấm, hai chuỗi im lặng tuyệt đối.
Khu bình luận đồng loạt phá lên cười.
[Đạo diễn: Đời này chưa bao giờ cảm thấy câm nín như vậy, còn chưa bắt đầu, kịch bản đã bị người ta biết hết rồi, ]
[Thế là thầy Nguyễn có phải thầy giáo không, kiểu giảng viên đại học ý, cảm giác anh ấy dạy học cũng rất là đẹp trai nhà, mẹ của tui ơi!!]
[Thật sự là rất đẹp trai, cảm giác phân tích đều là lý luận siêu đỉnh, vừa nhìn đã biết là người có ăn học, 15551!]
Nhưng Nguyễn Tụng đúng là chưa từng xem show giải trí, hoàn toàn không biết trong lúc vô tình mình đã kéo nhanh tiến độ của ekip chương trình, nói cho Khương Kỳ Kỳ: "Không thì trực tiếp hỏi ekip chương trình xem khách mời đặc biệt đầu tiên là ai đi, sau đó xem mọi người có ai có cách liên lạc với đối phương không, gọi điện hỏi xem đối phương thích ăn gì, hôm nay mua hết về, còn tiết kiệm được một khoản."
Ekip chương trình: "........."
[Ha ha ha ha ha ha ha, tiết kiệm tiền thần thánh!]
[Đậu, thầy Nguyễn thực sự làm tui cười ẻ luôn, phân tích một hồi cuối cùng chỉ là để tiết kiệm được mấy tệ.]
[Lần này Mị quyết tâm rồi, Mị sẽ đi theo thầy Nguyễn! A quá xá là A!!]
Càng tuyệt vời hơn nữa là, Khương Kỳ Kỳ thực sự hỏi được tên vị khách quý kia.
Chỉ là sau khi đọc tin nhắn bên kia nhắn đến, Khương Kỳ Kỳ rõ ràng ngây ra một chút, nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô sững sờ không dám lên tiếng trước.
Tần Tư Gia tò mò: "Là anh đại siêu cấp nào sao?"
Không thì sao lại phản ứng như vậy?
Nhưng Khương Kỳ Kỳ chỉ nhìn Nhậm Khâm Minh một cái, cái nhìn Nguyễn Tụng ngồi trên ghế một cái, vô cùng khó tả thốt ra ba từ: "Vạn Thanh Nguyệt."
"!!!"
Khu bình luận trực tiếp nổ tung.
Đây chính là người từng trực tiếp tỏ tình với Nhậm Khâm Minh đấy!!
[Đậu xanh rau má, ekip chương trình làm hay lắm! Đây không phải show hẹn hò sao, thế là còn mời tình địch của người ta đến!]
[Kinh rồi, da gà da vịt của Mị rơi đầy đất luôn, tình tay ba giữa ba người đàn ông, muốn xem hiện trường chết chóc sao! Xoa ]
[A a a a, hơn nữa yêm nhớ Vạn Thanh Nguyệt không chỉ bày tỏ có một lần thì phải! Hình như đến tận giờ vẫn chưa từ bỏ đâu! Trời đất tía má ơi, yêm sai rồi, sao yêm thấy hưng phấn thế này???]
Không biết có phải do từ đầu đến cuối Nguyễn Tụng đều biểu hiện quá thành thạo hay không, mà mọi người đều mong chờ phản ứng khác từ anh.
Khách mời trong phòng nghe cái tên này xong thì đều nín thinh.
Thật sự là sự tích Vạn Thanh Nguyệt "Anh dũng" công khai tỏ tình với Diêm vương mặt lạnh quá vang dội, trong giới không ai là không biết.
Ekip chương trình rõ ràng muốn lấy Nguyễn Tụng để khai đao.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dè dặt đưa mắt nhìn qua, cảm thấy với tính khí của Nguyễn Tụng nhất định không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, kiểu gì cũng mắng tổ đạo điễn.
Nhưng sự thực là Nguyễn Tụng hoang mang mờ mịt, hoàn toàn chưa từng nghe thấy cái tên này, hỏi: "Người này là ai? Mọi người đều biết à?"
"......?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Khâm Minh chột dạ ho khan.
Khu bình luận:... Ok, bọn này tuyên bố thầy Nguyễn toàn thắng.
- --
Canh chua mỡ bò