Nguyễn Tụng không chút khách khí lấy khăn mặt ở bên cạnh ném lên đầu hắn: "Nước mà rớt ra giường thì tối nay cậu khỏi phải ngủ."
Lưng Nhậm Khâm Minh sụp xuống, giọng nói trầm xuống một quãng tám: "Biết rồi..."
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, Nguyễn Tụng vóc dáng gầy gò, mặc một bộ đồ ngủ dài họa tiết kẻ caro ngồi ở cạnh giường, cúi đầu cổ hơi cong, đường nét hai bên lưng uyển chuyển mà kiên cường.
Trái lại, Nhậm Khâm Minh chỉ cần dùng một tay đã có thể quật ngã người khác bên cạnh lại đang vụng về lấy khăn lau đầu, bị dạy bảo đến ngoan ngoãn.
[Nếu Mị nhớ không nhầm, cái khăn này chính là cái ban nãy thầy Nguyễn mới dùng nhể, ]
[Tôi nói chứ, Nhậm Khâm Minh cúi đầu lộ lỗ tai, thật sự đúng là "Nữ vương và cún con của anh ấy".]
[Đừng nữ vương nữa, đây không phải chính là phiên bản ba mẹ của yêm à, chuẩn hình mẫu vợ chồng già, ]
Khu bình luận hớn hở xem trò vui.
Chỉ có mẹ Nguyễn là nghĩ cho Nhậm Khâm Minh, cách video dạy dỗ con trai mình: "Con đừng có bắt nạt thằng bé, mẹ thấy Khâm Minh rất đẹp mà."
"Thật ạ!"
Nhậm Khâm Minh tức khắc ngẩng đầu lên, thò mặt ra khỏi khăn, rất giống trẻ con cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, một đôi mắt cún sáng lấp lánh.
Khu bình luận ban đầu còn không tin.
[Ban nãy dì chào, tôi còn tưởng chỉ là giữ phép lịch sự thôi cơ.]
[Anh nhà Mị thực sự có thể xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt như vậy sao? Sao Mị cứ thấy khó tin thế nào ý nhỉ...]
[Quan hệ mẹ chồng nàng dâu... Tui cười ẻ, ha ha ha.]
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Người khác Nguyễn Tụng còn có thể làm căng được, chỉ có với mẹ mình là không, anh bất mãn nói: "Sao mẹ cứ bênh cậu ta chằm chặp thế."
"Ai bảo con cứ bắt nạt người ta suốt." Người phụ nữ trong video trông rất hiền lành, nhìn Nhậm Khâm Minh y như nhìn còn trai ruột của mình.
Hồi cấp ba, trong nhà Nhậm Khâm Minh đột nhiên xảy ra biến cố, không ai chăm sóc được hắn, cũng là mẹ Nguyễn bảo Nguyễn Tụng dẫn hắn về nhà.
Hai đứa trẻ cùng ăn cùng ở, sống cùng nhau một quãng thời gian rất dài.
Tiêu chuẩn kép như Nhậm Khâm Minh lúc này tự nhiên biết phải ngoan ngoãn, không chút keo kiệt trưng khuôn mặt đẹp trai của mình ra, tươi cười nói: "Chờ bọn con quay chương trình xong sẽ cùng nhau tới thăm ngài nhé."
Mẹ Nguyễn: "Được chứ, được chứ, lâu lắm rồi không thấy hai đứa cùng tới, toàn tới chệch giờ với nhau không."
Nguyễn Tụng thân là người trong cuộc, một câu còn chưa kịp nói, hai người này đã hẹn xong xuôi đâu vào đấy.
Một lúc sau, Trần Nghiêm đã biến mất thật lâu đột nhiên ló đầu trong ống kính, vẫy tay ra hiệu.
Nguyễn Tụng hiểu ý xuống giường lấy điện thoại của Nhậm Khâm Minh, giải thích ngắn gọn: "Cho tôi mượn điện thoại, cậu nói chuyện với mẹ tôi tiếp đi."
Nhậm Khâm Minh ngoan ngoãn gật đầu, một câu cũng không nhiều lời.
...
Nguyễn Tụng khép cửa ban công lại, tránh camera gọi điện thoại sang cho Trần Nghiêm: "Làm sao vậy?"
Trần Nghiêm cũng đã đi ra khỏi phòng bệnh: "Tôi chỉ muốn nói riêng với tên vô lương tâm cậu hai câu thôi cũng không được à? Ầy, thật sự không nghĩ ra, sao có thể giấu giỏi dữ vậy. Mẹ cậu cũng thế, thế mà một lần cũng không nhắc đến Nhậm Khâm Minh với tôi, thần thánh thực sự."
Bên ngoài ban công là một vùng rộng lớn, núi liên tiếp núi.
Nguyễn Tụng hóng gió đêm, chống tay lên lan can nhìn cảnh đêm vắng vẻ trong khu rừng: "Bây giờ tôi lại thấy mẹ mình hoàn toàn không lẫn tí nào."
Trần Nghiêm thấy khó hiểu: "Ý là sao?"
"Chính là bà vẫn luôn tỉnh táo. Hoặc đúng là trước kia có rối loạn một hồi, nhưng sau đó đã tốt lên, đang giả vờ với tôi." Nguyễn Tụng rũ mắt xuống khịt mũi một tiếng, "Chắc không muốn tôi với Nhậm Khâm Minh chia tay."
Trần Nghiêm nghe xong thì sửng sốt, y cũng không biết dì có thể che giấu tâm tư của mình như vậy: "Thế rốt cuộc tại sao hai người lại chia tay? Cậu cũng không chịu nói cho tôi biết. Tôi trông hắn không giống như là kẻ lăng nhăng bắt cá hai tay, hay là đối xử tệ bạc với cậu."
Nguyễn Tụng nghe nhắc đến chuyện này là lại thấy đau đầu, anh xoa xoa huyệt thái dương: "Muốn chia thì chí thôi, yêu đương nói chia tay còn cần lý do gì. Được rồi, cậu đừng có ngắt lời, gọi tôi ra đây là muốn nói cái gì?"
Nếu chỉ vì mấy câu thừa thãi phí lời này thì gửi tin nhắn Wechat là đủ rồi.
Trần Nghiêm rốt cuộc cũng nghiêm túc lại: "Là nhà sản xuất phim trước đó tìm cậu, cái IP cả biên từ vụ án giết người hàng loạt ấy, tôi gần đây có nghe được chút tin đồn."
IP này trong giới rất nổi tiếng, không chỉ vì tên tuổi, đội hình chế tác sang xịn mịn, mà còn vì đây là hạng mục hiếm hoi đăng tuyển biên kịch công khai.
Không ít người đều gửi CV qua như Nguyễn Tụng, Trần Nghiêm có thể nghe được chú tin tức nhỏ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là Nguyễn Tụng vẫn không có hứng thú: "Cậu chỉ định nói cái này thôi à?"
"Không không không, cậu đừng tắt máy vội, nghe tôi nói hết đã, nghe xong cậu nhất định sẽ thay đổi chủ ý." Trần Nghiêm nói như thật, "Tôi hỏi thăm được biên kịch lớn mà họ định ký hợp đồng là ai."
Nguyễn Tụng uể oải hỏi: "Ai vậy?"
Trần Nghiêm: "Phương Duy!"
"..."
Trần Nghiêm đợi hai giây thấy anh không có phản ứng: "Chính là bạn học thời đại học của cậu, Phương Duy viết (Thượng y) nhận được giải thưởng ấy! Phương Duy!"
Đầu bên kia điện thoại vẫn yên lặng như cũ.
Yên lặng đến độ Trần Nghiêm đã nghĩ là điện thoại mất sóng, đang định gọi nói lại một lần nữa thì nghe thấy Nguyễn Tụng bên kia vô cùng bình thản hỏi lại: "Hết chưa?"
Trần Nghiên chẳng hiểu gì: "Phản ứng của cậu là sao đây, có nghe thấy người tôi nói là ai không đấy? Phương Duy, chính là cái..."
"Tôi có bị điếc đâu." Nguyễn Tụng cắt ngang, "Ngoài cái này ra còn chuyện gì muốn nói không, không có thì tôi cúp máy đây."
Trần Nghiêm: "???"
"Cậu đừng chơi cái trò giấu trong lòng đó với tôi, nếu thấy không thoải mái thì phải nói ra có biết không hả, nhiều năm như vậy rồi, đứa nhỏ cũng nhịn muốn chết rồi đây." Trần Nghiêm tuy không phải bạn học với Nguyễn Tụng, nhưng lại được cái tin tức linh thông.
Chút "Lịch sử đau thương" không muốn bị ai biết đó của bọn họ, Trần Nghiêm đều biết cả.
Theo như y thấy, Nguyễn Tụng năm đó chưa rơi vào cảnh nghèo khó, phẩm cách quá cao thượng, trong người ít nhiều gì vẫn mang chút khí khái văn nhân nên phải chịu thiệt, không bằng kẻ bỉ ổi da mặt dày, không muốn làm mấy chuyện xé mặt bóc phốt tự hạ giá bản thân.
Mà sự thực chứng minh, thời đại này, kẻ nào càng bỉ ổi, da mặt càng dày càng không có nguyên tắc thì mới có thể sống càng tốt.
Trần Nghiêm sợ là sợ đến bây giờ anh vẫn giữ thái độ cao thượng như hồi còn đi học, sâu sắc nói: "Tụng này, mình năm nay cũng 26 tuổi rồi, nếu cứ không muốn hạ mình đi tranh cãi với người ta như vậy thì thực sự ngay cả cái mông người ta cũng không sờ tới được đâu."
Nguyễn Tụng: "Ai nói tôi không cãi?"
Trần Nghiêm: "Cái gì nói cậu... Há?"
"Tôi nói, ai nói với cậu lần này tôi không cãi." Giọng nói hờ hững của Nguyễn Tùng cùng gió đêm lạnh lẽo truyền vào trong tai Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, Nguyễn Tụng đã nói tiếp: "Lần này gã chết chắc rồi."
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Trần Nghiêm vẫn còn mờ mịt không biết này là sao.
Y từng đoán Nguyễn Tụng sẽ giận tím mặt nhất quyết không buông tha, cũng từng đoán Nguyễn Tụng sẽ ôn hòa nhã nhặn, giữ vững khí khái của mình.
Nhưng bây giờ anh vừa bình tĩnh vừa nói lời dọa người là thế nào.
Người độc ác tiến hóa rồi à?
Từng cơn gió lạnh lùa vào trong hành lang bệnh viện, Trần Nghiêm nháy mắt nổi hết da gà da vịt.
...
Nguyễn Tụng từ ban công trở vào, biểu cảm trên mặt không thấy có chút thay đổi nào, giống như chỉ vừa nói một cuộc điện thoại hết sức bình thường.
Thời gian cũng không còn sớm, mẹ Nguyễn cũng buồn ngủ, chỉ đặc biệt chờ anh nhận điện thoại, muốn dặn dò hai đứa nhỏ vài câu.
"Tiểu Tụng, con không được bắt nạt Khâm Minh đâu đấy, có nghe chưa?"
Nguyễn Tụng vừa buồn cười vừa không biết phải nói gì: "Dứt khoát lấy họ của con đi, để cậu ta theo họ Nguyễn của mẹ là được."
Mẹ Nguyễn hoàn toàn không định tiếp lời: "Cũng không được cãi nhau, có gì nói chuyện rõ ràng là được."
Nhậm Khâm Minh tích cực đáp: "Con biết rồi gì, con sẽ không cãi nhau với anh Tụng đâu."
Nhưng mẹ Nguyễn nhíu mày, nhấn mạnh với con trai mình: "Mẹ có nói người khác hả, Nguyễn Tụng, mỗi lần có chuyện đều là con không chịu tha cho người ta, bắt nạt người khác không ai qua được con đâu. Còn muốn Khâm Minh làm thế nào nữa con mới chịu, biết đi đâu tìm được người thứ hai chịu được cái tính khí này của con chứ."
Gọi video tại chỗ, trong phòng phát sóng cũng còn rất nhiều người đang theo dõi.
Nguyễn Tụng cứ như vậy, trước mặt tập thể cư dân mạng bị người lớn trong nhà quở trách không chút lưu tình.
Trong lòng anh gần như đã dám chắc mẹ mình là giả vờ.
Cái gì mà không nhớ rõ họ đã chia tay, cái gì mà không nhận ra người đến thăm bệnh là anh hay Nhậm Khâm Minh, đều là giả vờ hết.
Nhưng anh vẫn không chút tức giận, nhìn ống kính muốn nói lấy một hai câu, lại cảm thấy mặt mình chợt nóng lên.
Nhậm Khâm Minh ôm eo, bất thình lình thơm một cái lên má trái anh, sau đó nghiêm túc cam đoan: "Dì, dì yên tâm đi, trước đây anh Tụng nổi giận với con đều là do con chọc anh ấy mất hứng, sau này sẽ không như vậy nữa, không bao giờ cãi nhau nữa."
Mẹ Nguyễn tức cười tỏ vẻ "Dì còn không biết con trai mình như thế nào sao": "Dù sao cũng chỉ có con là cứ dung túng nó."
Tay Nhậm Khâm Minh vẫn bám chặt trên eo Nguyễn Tụng, cũng không biết có phải đọc lời thoại nhiều rồi hay không mà đối diện với ống kính nói mấy lời chua lè mà vẫn không thấy nhu nhược chút nào: "Chỉ cần anh Tụng cần con, muốn con sao cũng được hết."
Nguyễn Tụng kiên quyết không thừa nhận, khi anh nhìn vào đôi mắt sâu hút của người bên cạnh, bản thân có cảm giác như thứ gì đánh mất từ lâu nay lại tìm về được, vì một câu nói miệng đơn giản mà có chút rung động.
Anh có thể nhìn ra Nhậm Khâm Minh đang mong chờ, chờ anh đáp lại một chút gì đó.
Nhưng cuối cùng Nguyễn Tụng chỉ hờ hững nuốt khan một cái, nói: "Nói đủ rồi thì nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng có cả ngày nói toàn chuyện không đâu."
Nói xong thì tắt video.
Khu bình luận trước sau như một vui vẻ đẩy tít "Hội chống già mồm" cho Nguyễn Tụng, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt của hai người.
Khương Kỳ Kỳ chắc là chờ bọn họ gọi video xong, mới đứng bên ngoài gõ cửa: "Anh Tụng, anh Khâm Minh, nếu giờ hai người tiện thì qua phòng em một chút đi, xem là ngay mai cần mua những gì, còn gọi cho nhân viên hậu cần bên kia hỏi giá nữa.
"Tới đây."
Nguyễn Tụng cất điện thoại, đang định hất cánh tay trên eo ra để đứng dậy.
Nhưng Nhậm Khâm Minh không theo ý anh, hơi dùng sức đã kéo người vào trong lòng, sau đó ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Ban nãy em có hơi do dự một chút, không biết có nên nói cho anh biết khóa màn hình của em không."
Đây là một câu hết sức vô nghĩa.
Cho nên Nguyễn Tụng cho ra kết luận hợp lý, đại khái là tên này thấy anh nhận điện thoại xong, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Vì thế anh cũng quay đầu, đưa gáy về phía camera, ghé vào tai hắn trả lời: "Trừ cậu ra, trên đời còn người nào có thói quen của học sinh tiểu học, thích ai thì dùng sinh nhật người đó làm mã khóa màn hình, vẫn giữ từ cấp ba đến giờ à?"
Khán giả thấy ai người thân mật ôm nhau, lại không nghe rõ họ đang nói gì, hận không thể lập tức nạp tiền, để ekip chương trình mua thêm tám cái, mười cái máy thu âm xịn xịn lắp qaunh phòng.
"Em chính là tầm thường như thế đấy." Nhậm Khâm Minh nghĩ cuối cùng mình cũng có thể quang minh chính đại chạm vào Nguyễn Tụng, cánh tay dán lên trên eo người ta xong thì không chịu bỏ ra nữa.
Nguyễn Tụng lôi kéo, hất nhéo đủ kiểu cũng không chịu buông, cứ vậy mặt dày mày dạn ôm lấy người ta, hai cánh tay ngoan cố cứng như sắt, Nguyễn Tụng mấy lần muốn đứng dậy khỏi giường đều bị hắn túm trở lại.
Lằng nhà lằng nhằng, Nguyễn Tụng bị hắn làm cho bó tay, rốt cuộc nói một câu mà khán giả có thể nghe thấy: "Mấy người Khương Kỳ Kỳ vẫn còn đang chờ đó, cậu có chịu bỏ cái tay ra không hả?"
Nhậm Khâm Minh cây ngay không sợ chết đứng: "Không bỏ, kệ cho bọn họ bàn bạc với nhau trước là được, em chỉ muốn ôm vợ em thôi."
Nguyễn Tụng thực sự bị từ "Vợ" này của hắn là cho tức cười đến muốn ói, da gà da vịt rơi đầy đất, nhưng tâm trạng tích tụ trong lòng cũng vơi bớt, tức giận thưởng cho hắn hai chữ: "Chó con."
Tối hôm đó.
Cố Dữ Châu xem phát sóng trực tiếp xong đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có một tin nhắn Wechat đến.
Người gửi còn không được y đặt ghi chú trên khung chat.
[Có tiền cũng không tụng cho mi: Dự án này của cậu tôi nhận, điều kiện tôi sẽ báo lại.]
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Dữ Châu: Wow
Nhậm Khâm Minh: Vợ khen tôi là chó con! Có chút vui vui! (???)