Sáng hôm sau, Mai Phương thức dậy sớm hơn thường lệ, chờ Khương Nguyên ở cổng khu dân cư.
Do trường tiểu học không xa nhà lắm, Khương Nguyên thường tự đi học một mình. Tất nhiên, đây không phải là xứ sở Hoa Anh Đào mà thanh mai trúc mã thường dắt tay nhau đi học.
Khi Mai Phương thấy Khương Nguyên, cô bé vẫn còn nheo mắt và ngáp dài, trông như vừa mới thức dậy. Cô ngạc nhiên và vui mừng khi thấy Mai Phương đang chờ mình ở cổng.
"Chào buổi sáng, cậu đã đợi tớ nãy giờ sao?"
"Tình cờ thôi, tớ vừa mới đến."
"Vậy à..." Khương Nguyên cúi đầu, mím môi suy nghĩ một lúc. Sau đó, cô ngẩng đầu lên và mỉm cười, "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé."
Trên đường đến trường cùng Mai Phương, Khương Nguyên kể lại những chuyện đã xảy ra ở nhà cô tối qua.
Nhìn qua thì chuyện làm ăn của cha Khương Nguyên có vẻ phát đạt, thực ra ông đang thua lỗ. Vì vậy, ông đã phải vay tiền từ bên ngoài và hiện đang nợ nần rất nhiều.
Sau khi mẹ cô phát hiện ra điều này, bà khuyên cha cô bán khách sạn để cắt lỗ. Tuy nhiên, cha cô không có ý định làm vậy, thậm chí còn muốn thế chấp ngôi nhà để trả nợ.
Cuộc cãi vã giữa hai người đã làm Khương Nguyên lo lắng. Sau khi không thể thuyết phục mẹ cô, cha của Khương Nguyên đã giận dữ rời khỏi nhà.
Mẹ Khương Nguyên đã kể cho Khương Nguyên điều này, và bà mong cô có thể nói chuyện lại với cha.
"Đây là lần đầu tiên tớ thấy cha mình như vậy... Ông ấy từng là một người hiền lành và chưa bao giờ mắng tớ hay mẹ tớ cả."
Khương Nguyên nói với vẻ mặt chua xót. "Nhưng khi tớ nói chuyện với ông ấy tối qua, ông ấy hoàn toàn phớt lờ tớ, thậm chí còn mắng tớ, bảo rằng trẻ con không nên xen vào chuyện của người lớn."
Lời của Khương Nguyên có đôi phần chủ quan, nhưng Mai Phương có thể hiểu được đái khái câu chuyện.
Khách sạn thua lỗ, cha cô vẫn muốn tiếp tục đầu tư để cứu vãn, trong khi mẹ cô cho rằng đó là một vũng lầy không lối thoát.
Ở kiếp trước, cha của Khương Nguyên đã đạt được mục tiêu của mình, nhưng tổn thất cũng nhiều hơn đáng kể, khiến tình hình tài chính của gia đình họ rơi vào vực thẳm.
Theo như Mai Phương quan sát nhiều năm , cha mẹ của Khương Nguyên là những người rất coi trọng danh dự ngoài xã hội.
Danh tiếng của họ thể hiện qua cách cư xử cá nhân và cách họ giáo dục con gái. Bất kể giàu có hay không, họ rất dễ chịu trong giao tiếp với người khác.
Tuy nhiên, điều này chỉ có giá trị dựa trên cơ sở của sự giàu có. Một khi họ mất đi giá trị vật chất, hoặc tích lũy nợ nần, danh dự của họ không thể được duy trì.
Cha của Khương Nguyên thực sự là một người rất quan tâm đến chỗ đứng ngoài xã hội. Trong mắt Mai Phương, việc mất đi danh dự thực sự còn khó chịu hơn cả việc mất đi mạng sống.
Nhưng Mai Phương khó có thể tưởng tượng rằng, cuối cùng họ sẽ cực đoan đến như vậy, kéo theo cả con gái của mình.
"Tớ nghĩ... cậu chỉ là một đứa trẻ. Nếu chỉ nói chuyện lý lẽ, cha cậu chắc chắn sẽ không nghe."
Khương Nguyên gật đầu, "Tớ biết. Tớ thực sự không muốn cha tớ mở thêm khách sạn. Ông ấy ngày càng thích uống rượu với những người bạn đó. Kể từ khi tớ vào tiểu học, tớ thấy ông ở nhà ít hơn. Và thấy ông ấy bị ám ảnh với khách sạn... như thể ông ấy phát điên, tớ sợ lắm."
"Những gì trẻ con chúng mình có thể làm, thực sự rất giới hạn. Chúng ta không ngang hàng với người lớn. Gần như không thể thuyết phục họ mà chỉ nói suông."
Khương Nguyên thất vọng, "Tối qua mẹ tớ đã nói rõ rằng nếu cha tớ tiếp tục cứng đầu, bà ấy định ly hôn và hỏi tớ muốn ở với ai. Tớ sợ rằng cha mẹ tớ sẽ thực sự ly hôn... Tớ không muốn phải chọn."
Mai Phương suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Nếu cậu không muốn thấy bố mẹ mình tan vỡ, và muốn ngăn cản bố cậu, có lẽ kế hoạch này có thể hiệu quả…”
“Cậu đang nói kế hoạch gì vậy?”
Mai Phương nhìn Khương Nguyên và từ từ giải thích kế hoạch của mình.
“Bỏ nhà ra đi?”
Một đứa trẻ có thể thuyết phục người lớn, chỉ khi người lớn có thể đồng ý với mục tiêu của chúng. Chẳng hạn như nếu ta muốn một con mèo, một chiếc cặp mới, một món đồ, thì ta có thể thỏa thuận với cha mẹ, hứa rằng sẽ đạt điểm cao, hay đạt một thứ hạng nào đó.
Sau khi đạt được mục tiêu này, hầu hết các bậc phụ huynh sẽ đồng ý đáp ứng mong muốn của đứa trẻ.
Nhưng điều này chỉ giới hạn ở các phần thưởng vật chất.
Khi liên quan đến những việc trọng đại, như trường hợp của cha Khương Nguyên, thì chỉ có thể thảo luận ý kiến với người lớn.
Song, ý kiến của đứa trẻ gần như bị bỏ xó.
Trừ khi cha mẹ có thể hiểu được sự cầu khẩn của con em mình.
Do vậy, trẻ em thường tỏ ra mình trưởng thành, độc lập hơn, và bỏ nhà ra đi là phương pháp phổ biến nhất.
Có nhiều lý do khiến trẻ em bỏ nhà ra đi. Một mặt có thể do gánh nặng học tập, mặt khác có thể do thiếu thốn tình cảm từ cha mẹ, một số ít có thể chán ngấy cuộc sống đơn điệu và muốn khám phá thế giới bên ngoài.
Ngoài ra, sự lôi kéo và xúi giục của những người xấu cũng là một trong những lý do khiến trẻ em bỏ nhà ra đi.
Những người giống Mai Phương.
“Cậu đang nói nghiêm túc sao… bảo tớ bỏ nhà ra đi?” Khương Nguyên kinh ngạc trước đề xuất của Mai Phương, “Làm như vậy thì giải quyết như thế nào?”
Mai Phương gật đầu, “Nghĩ mà xem, bố mẹ cậu yêu cậu rất nhiều. Nếu cậu bỏ nhà ra đi, họ sẽ bỏ hết mọi thứ để đi tìm cậu, đúng không? Khi đó, họ sẽ xem xét nghiêm túc những suy nghĩ của cậu. Điều quan trọng nhất ở đây chính là suy nghĩ của cậu.”
“Nhưng… chuyện này sẽ nghiêm trọng lắm!” Khương Nguyên thì thầm, “Nếu tớ thật sự bỏ nhà ra đi, bố mẹ tớ chắc chắn sẽ phát điên lên khi tìm tớ.”
“Cậu chỉ đang giả vờ bỏ nhà ra đi thôi, phải làm họ lo lắng để buộc họ xem xét suy nghĩ và ý kiến của cậu.”
“Giống như trên TV ấy? Nhưng tớ đâu có cãi nhau với gia đình, nên bỏ nhà ra đi sẽ rất kỳ lạ.”
“Khi cậu thấy bố mẹ cãi nhau và cảm thấy bất lực, cậu không thấy buồn sao? Mẹ cậu thậm chí còn nói rằng dì ấy muốn ly hôn với bố cậu và bảo cậu chọn người ở cùng. Cậu có muốn điều đó không?”
“Nếu họ thực sự ly hôn, hãy nghĩ về lúc cậu vào trung học, cấp ba, đại học, và thậm chí là khi cậu kết hôn. Nếu bố cậu tái hôn với người khác thì…”
Những lời thì thầm của Mai Phương khiến Khương Nguyên dần bị khủng hoảng. Cô nhanh chóng bịt miệng Mai Phương lại.
“Đừng nói nữa! Cậu… cậu thật phiền phức!”
Mai Phương an ủi cô bé một cách điềm tĩnh, do Khương Nguyên đã bắt đầu khóc.
Thấy họ sắp đến trường, cô nhanh chóng lau mắt.
“Tớ thừa nhận rằng tớ nói chuyện có phần gay gắt, nhưng những gì tớ nói là sự thật. Đó là lý do tại sao cậu phải bỏ nhà ra đi, hành động thể hiện cậu thực sự buồn bã, và buộc bố mẹ cậu phải nghiêm túc xem xét ý kiến của cậu. Nếu bố cậu tiếp tục đầu tư và làm phá sản gia đình, hoặc nếu mẹ cậu thực sự ly hôn với bố cậu, thì đó không phải là điều cậu muốn thấy, đúng không?”
“Nhưng… nhưng…”
Khương Nguyên nhìn Mai Phương, ánh mắt van nài, “Tớ chưa bao giờ bỏ nhà ra đi, tớ không biết liệu mình có đủ tiền không. Nếu tớ thực sự gặp phải người xấu thì tớ phải làm sao…”
“Cậu sợ gì chứ? Chúng ta là bạn tốt của nhau mà, làm sao tớ có thể để cậu một mình được chứ.”
Mai Phương vỗ vai Khương Nguyên, “Tớ cũng sẽ bỏ nhà ra đi—”
“Và đi cùng cậu.”