Bốp!
Cái tát của Mai Phương vang lên, khiến mọi người gần đó đều sốc, bao gồm cả cậu bé mập mạp vừa bị tát.
"Thằng khốn, nhìn đi! Nhìn xem mày đã làm gì em tao!"
Mai Phương tức giận vỗ đầu cậu bé và mắng nhiếc.
Thì ra Mai Nha đã bị va đầu sau sự cố lúc nãy, khiến máu rỉ ra trước trán. Bây giờ cô bé đang ngồi trong vòng tay của Khương Nguyên, ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Người phụ nữ kia thấy Mai Nha bị thương, bà lập tức châm chọc: "Chỉ là một vết trầy xước thôi, có gì to tát đâu..."
"Trầy xước hả? Phải rồi! Một vết! Trầy xước!" Mai Phương ngắt lời, cứ mỗi câu là cậu lại tát thằng bé kia một cái. Đối mặt với Mai Phương cao hơn hẳn mình, cậu bé mập chỉ biết chịu trận, không định phản kháng mà òa khóc, rồi nhào vào lòng mẹ.
"Huuuu... Mẹ ơi, cậu ấy đánh con! Cậu ấy đánh con..."
"Mày là con cái nhà ai đấy? Mày điên à? Có thôi đi không? Để tao dạy cho mày một bài học!"
Người phụ nữ mắng và định kéo tai Mai Phương. Lúc này, Mai Phương hét lên: "Bà làm gì vậy? Người lớn bắt nạt trẻ con là sao?"
Người đàn ông bên cạnh hiểu ý của Mai Phương, lập tức đứng giữa ngăn cản, không cho bà đánh Mai Phương.
"Này, nó chỉ là một đứa trẻ thôi! Cô đã là người lớn, muốn ra vẻ đánh trẻ con ư? Cô không biết xấu hổ à?"
"Thằng nhãi này ít nhất cũng học lớp sáu rồi, còn con tao mới học lớp hai. Thằng nhóc này từ đâu ra vậy? Nó đánh mạnh thế, chính nó mới không biết xấu hổ!"
"Tuổi tác thì liên quan gì chứ? Nếu một đứa trẻ không thắng được, thì do chúng không đủ khả năng."
Đây là lời ả kia đã nói với người đàn ông lúc trước. Mai Phương dùng lại lời đó để đối đáp, khiến bà ta nhất thời không biết nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn Mai Phương căm giận.
Nhưng Mai Phương, đứa trẻ này rõ ràng không sợ người lớn như bà ta. Cậu bé trừng mắt nhìn lại bà.
Cái tát của Mai Phương rõ ràng đã để lại một nỗi thù lớn trong lòng cậu bé mập mạp.
Lúc này, cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, liền túm áo mẹ và khóc, yêu cầu mẹ đánh lại.
Thấy mẹ mình chần chừ, cậu bé bắt đầu lăn lộn, nằm ăn vạ trên bạt nhún. Quần cậu như tuột xuống, để lộ cả mông, nhưng chẳng ai có thể làm gì được.
Lúc này, càng có nhiều trẻ con và phụ huynh tụ tập lại xem. Người phụ nữ nhận ra rằng không thể bị mất mặt thêm, liền kéo tai cậu bé mập, rời khỏi công viên trong sự bẽ bàng.
Mai Phương giải quyết xong vụ rắc rối, trở lại bên cạnh em gái và Khương Nguyên. Cô em gái nhỏ liền nhào vào vòng tay cậu.
"Em chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy."
“Mẹ con nhà kia nói mà anh sôi cả máu. Khó mà không giận được..."
Mai Phương ghét nhất là những đứa trẻ hư.
Có lần, cậu làm đêm và đi xe buýt về nhà. Trên xe có một đứa trẻ liên tục đá vào người cậu. Cậu đã nhắc nhở bố mẹ đứa trẻ nhiều lần, nhưng họ không để ý chút nào.
Mai Phương giữ mãi mối hận đó trong lòng, luôn hối tiếc vì không dạy được đứa trẻ kia một bài học.
"Anh ơi, anh ơi, hôm nay anh trông thật ngầu!"
Mai Nha ngẩng đầu lên, nét mặt cười rạng rỡ, "Em ngưỡng mộ anh lắm!"
"Ý em là sao... chẳng lẽ bình thường em không ngưỡng mộ anh à? Hả?"
Mai Phương nhéo má Mai Nha, trong khi Khương Nguyên chống cằm, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
"Chậc chậc, cậu nói là ghét em gái, nhưng vẫn sẵn lòng đứng ra bảo vệ nó..."
"Em gái là vậy đó."
Mai Phương thở dài, vỗ đầu em gái và giải thích, "Chỉ có anh mới được nói xấu em, người ngoài không được phép, đừng nói đến việc động vào em."
"Mặc dù, đánh nhau không phải là hành vi tốt, nhất là bắt nạt kẻ yếu. Mai Nha, đừng học theo anh trai nhé."
"Anh trai không bắt nạt kẻ yếu, anh trai đang dũng cảm thực thi công lý!"
Mai Nha bỗng thốt ra nhiều từ ngữ mạnh mẽ, thật hiếm hoi khi cô bé đứng về phía Mai Phương. Khương Nguyên cố gắng thuyết phục Mai Nha nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đối với Mai Phương, cô em gái này thực sự là một món quà bất ngờ từ sự tái sinh của cậu.
Trước khi Mai Nha sinh ra, Mai Phương, thiếu kinh nghiệm từ kiếp trước, rất mâu thuẫn về cách đối diện với cô bé.
Nhưng cô bé đã đến với thế giới này và trở thành gia đình của Mai Phương, cậu dần dần quen với việc yêu thương cô bé.
Cậu có mọi lý do để bảo vệ con bé.
Sau khi rời khỏi công viên, Mai Phương đi mua băng cá nhân cho Mai Nha.
"Nếu dì Mai mà biết Mai Nha bị thương, liệu dì có trách cậu không?"
Khương Nguyên suy nghĩ một lúc, "Cậu có thể nói là lỗi của tớ."
"Không cần!" Mai Nha lắc đầu, "Em sẽ nói em tự ngã! Nhưng em sẽ không nói cho bố mẹ biết về sự cố ở công viên, đó là bí mật nhỏ của chúng ta!"
Nghe Mai Nha nói về bí mật như vậy, Khương Nguyên không nhịn được cười, cố tình nhìn Mai Phương một lúc lâu.
Mai Phương biết cô đang nhắc đến lần cậu nói dối cô khi còn nhỏ, chỉ cười nhẹ và tỏ vẻ không quan tâm.
Mai Phương và Khương Nguyên tạm biệt nhau tại cổng khu phố. Khi trở về nhà, cậu phát hiện Khương Nguyên đã để quên cặp sách tại nhà mình.
Vậy là lúc nãy Khương Nguyên đến nhà mình là do bị Mai Nha dụ sao?
Mai Phương mang cặp sách của Khương Nguyên đến nhà cô. Trước khi kịp bấm chuông, cậu nghe tiếng đồ sứ vỡ từ trong nhà. Tiếng cãi nhau lác đác vang lên, gợi lại những ký ức không mấy dễ chịu trong tâm trí Mai Phương.
Cậu đang do dự không biết có nên bấm chuông hay không, cửa đột nhiên mở và Khương Nguyên vội vã chạy ra ngoài.
Có vẻ cô muốn ra ngoài để hít thở không khí, nên bất ngờ khi thấy Mai Phương đứng ở cửa. Cô dụi mắt rồi nhanh chóng bước tới.
“Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại đến tìm tớ?”
“Cặp sách của cậu... Tớ quên trả lại.”
“Ồ, ra là vậy…”
Khương Nguyên mỉm cười, “Tớ định làm bài tập, nhưng tớ hoàn toàn quên mất. Cảm ơn cậu.”
“Ừm… Mọi chuyện ở nhà cậu ổn chứ?”
Ban đầu Khương Nguyên sững sờ, nhưng sau đó cô mỉm cười, vẫy tay, “Cậu nghe thấy tiếng động rồi à? Đừng hiểu lầm, mẹ tớ vô tình làm vỡ một chiếc bình, không có gì đâu.”
“…”
Mai Phương nhìn vào gương mặt Khương Nguyên và gật đầu nhẹ.
“Dù sao… nếu cậu gặp bất kỳ vấn đề gì, cậu có thể đến tìm tớ. Chúng ta là bạn thân mà.”
“Haha, Mai Phương, cậu nói gì vậy? Sao tự nhiên lại nói thế? Cậu kỳ lạ thật!”
Khương Nguyên cười và vẫy tay, “Không có gì đâu, đừng nghĩ ngợi quá.”
“…”
Mai Phương tiếp tục nhìn Khương Nguyên, rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô.
“Cậu không thể tin tưởng tớ một lần sao? Cậu thật đáng ghét.”
Sau khi bị vạch trần, giọng của Khương Nguyên dần trở nên nhỏ như tiếng muỗi.
“Hôm nay chúng ta vui vẻ biết bao… Đây là chuyện gia đình của tớ, tớ không muốn làm cậu buồn.”
“Đừng nói những lời xa cách như thế, chúng ta là bạn tốt, cậu có thể nói với tớ bất cứ điều gì.”
Khương Nguyên dụi mắt, “Đợi đến ngày mai ở trường, tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
“Mà này, đừng có uống nước linh tinh… ừm, ý tớ là, cậu phải tự rót nước của mình, và cũng…”
Mai Phương đưa ra những chỉ dẫn kỳ lạ, kỳ lạ đến mức chính cậu cũng cảm thấy không biết nói gì. Cuối cùng, cậu giả vờ như đang đùa, kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi rời khỏi nhà Khương Nguyên, Mai Phương lang thang quanh khu phố một lúc lâu, suy ngẫm về kế hoạch tiếp theo.
Điều phải xảy ra thì sẽ xảy ra...
Mai Phương mơ hồ nhớ lại thảm kịch vào một mùa đông tuyết trắng.
Dựa vào tình hình hiện tại, khả năng sự việc ấy xảy đến sớm hơn là không cao.
Vì vậy, cậu phải giải quyết vấn đề này.
Càng sớm, càng tốt.