Vài ngày sau lễ tốt nghiệp, Mai Phương theo bố mẹ mình đến Giang Thành.
Sau khi nhận thưởng, Mai Phương miễn cưỡng cùng gia đình dành cả một tuần để nghỉ dưỡng ở đó. Họ đội nắng gay gắt, tham quan nhiều nơi, có cả Công viên Nước Maya mà Mai Lập Quân nói Mai Phương đã từng “si mê”.
Mai Lập Quân và Trương Tiểu Hạ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Hai người trượt máng, đấu nước, như thể vừa tìm lại được cảm hứng yêu. Nhưng Mai Phương cảm thấy vô cùng khổ sở. Cậu không hiểu tại sao, họ lại đội nắng mưa để đến lò lửa này.
Bố mẹ cậu kết hôn khi còn rất trẻ, và giờ hai ngươi chỉ mới cuối tuổi hai mươi, không hơn Mai Phương kiếp trước là bao.
Mai Lập Quân, ở độ tuổi của Mai Phương, đã có một sự nghiệp thành công, một gia đình hạnh phúc, thậm chí còn có một cậu con trai thiên tài đã ngược dòng thời gian.
Ông thật sự là một hình mẫu trong cuộc sống.
Mai Phương, ở độ tuổi cuối hai mươi, chỉ có đi làm, làm và làm thêm ca sau bao năm lạc lõng.
Có thể Mai Phương làm việc cần cù hơn bố mình; ông thường đi muộn về sớm, nhưng Mai Lập Quân là công chức, nên không ai phàn nàn gì ông.
Ở kiếp trước, bố cậu luôn gọi điện, thúc giục cậu nên tìm bạn đời sớm hơn. Ông luôn bảo: "Này nhá, hồi bố bằng tuổi mày, thì mày đã năm sáu tuổi rồi."
Con không bị lừa dễ vậy đâu.
Càng nghĩ về những đổi thay qua từng giai đoạn, ta lại không khỏi bàng hoàng.
Mỗi thế hệ đều mang trong mình một sứ mệnh riêng.
Sau khi trở về từ Giang Thành, Mai Phương ngay lập tức vọc vạch máy tính.
Kiếp trước, cậu chỉ đơn giản quan sát quá trình làm game, nhưng bây giờ, cậu còn rất nhiều thời gian để học lập trình, cũng như học mỹ thuật. Cậu ước mơ trở thành một ‘indie game developer’, [note60042] có thể độc lập thực hiện mọi tác vụ.
Hiện giờ, vẫn chưa có thông tin hay tài liệu hướng dẫn về UNITY trên internet; nhưng C#, ngôn ngữ cần thiết cho Unity3D đã dần được định hình. Nếu cậu muốn dùng Unity3D để làm game, thì C# là điều tiên quyết.
Mặt khác, trong thời đại mà smartphone chưa phát triển, Java vẫn là mã lập trình chủ đạo, khó bị thay thế, kể cả hiện tại hay tương lai. Mai Phương cũng không thể bỏ lơ việc học Java.
Tài liệu khái quát cho hai ngôn ngữ lập trình này trên mạng vẫn còn khá hạn chế, nên cậu sẽ phải đến hiệu sách để tìm hiểu thêm.
Nhìn vào màn hình dày đặc chữ, Mai Phương chỉ học được một vài thứ căn bản, nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ.
Có lẽ vì cậu còn quá nhỏ... Dù sao thì não của Mai Phương cũng chưa phát triển hoàn toàn.
Trẻ mẫu giáo thì không nên đặt nặng áp lực như vậy.
Mai Phương quyết định nghỉ ngơi, theo cách của cậu.
Cậu mở trò chơi trực tuyến đã cài đặt trước đó.
Phiên bản năm 2002 của ‘The legend of Mir 2’, do Shengda Network sản xuất. Game còn đang phát triển tính năng thanh toán thẻ, nên không có phí phát sinh cho bất kì vũ khí hay vật phẩm nào. Hoàn toàn công bằng và minh bạch.
Mai Lập Quân đã để ý trò chơi này từ lâu. Điều đầu tiên ông làm sau khi cài máy tính, là mua một thẻ game. Ông nói rằng mình muốn chơi cùng con trai, nhưng thực tế ông chỉ mê chơi thôi. Mai Lập Quân không thể ngờ rằng, đứa con trai 6 tuổi của mình, là ‘vua trò chơi’.
Nhược điểm hiện tại của trò chơi này, chính là trải nghiệm game. Phiên bản hiện tại của Legend là 1.28, tỷ lệ rơi đồ không cao, và một hit không thể gây được 999 DMG. Lớp nhân vật Đạo sĩ không có tới 15 con chó, nên rất khó chơi. Tuy nhiên, việc giết chóc, cướp bóc, chiến đấu cùng anh em trong Legend là một thú vui lạ kì, điều mà những trò chơi sau này không thể tái hiện được.
Mai Phương tạm thời đắm mình vào trò chơi cũ này. Bất ngờ, cửa phòng mở toang, Lâm Hữu Hi đột nhiên xuất hiện, khiến Mai Phương hoảng hồn. Cậu theo phản xạ tắt màn hình máy tính.
“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại bí mật thế?” Lâm Hữu Hi tò mò nghiêng đầu.
“Không có gì... Cậu vào đây làm gì?” Mai Phương nhíu mày hỏi, “Mà sao cậu không gõ cửa vào?”
“Tớ đến chơi với cậu. Đúng lúc mẹ cậu sắp ra ngoài.”
Lâm Hữu Hi kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh Mai Phương. “Sao cậu tắt máy tính? Bật lên đi, tớ muốn xem cậu học.”
“Tại sao tớ phải bật? Bật lên là cậu lại nghịch nữa cho xem.”
“Tớ thấy vui mà, nhỉ!”
Lâm Hữu Hi bĩu môi nói, “Cậu và Khương Nguyên mấy ngày nay không có ở nhà. Tớ phải xem anime một mình. Chán lắm...”
À, Khương Nguyên về quê nghỉ hè rồi...
“Được rồi, tớ sẽ bật máy tính cho cậu xem, nhưng cậu không được nói bố mẹ tớ đấy.”
“Được thôi! Tớ sẽ không nói đâu.”
Lâm Hữu Hi đung đưa chân, háo hức chờ đợi Mai Phương bật máy tính và cho cô xem màn hình trò chơi “Legend”.
“Đây là gì vậy? Trông giống như Ngưu Ma Vương vậy.”
“Đây là quái vật. Tớ đang điều khiển nhân vật này để đánh quái vật. Nhìn ở đây, và ở đây.”
“Trông vui quá!”
Đôi mắt của Lâm Hữu Hi lập tức bị hút vào đồ họa của “Legend”.
Các cô bé thường sẽ thích các trò chơi trang điểm hơn. Nhưng Lâm Hữu Hi, thường chỉ chơi đồ hàng với Khương Nguyên, không những không sợ những con quái vật trong Legend, mà còn háo hức hỏi Mai Phương về các nút trên giao diện.
Ban đầu, Mai Phương có chút mệt, nhưng không thể cưỡng lại lời nài nỉ của Lâm Hữu Hi, cậu bắt đầu giải thích từng chức năng và cách điều khiển trò chơi cho cô.
“Tớ đã hiểu cách chơi rồi… Cho tớ thử được không?”
“Được rồi, đến lượt cậu.”
Mai Phương vừa định đứng dậy khỏi ghế, thì Lâm Hữu Hi đã chen vào, ngồi nửa người lên đùi của Mai Phương. Đôi mắt cô dán chặt vào màn hình trò chơi, lâu lâu quay sang hỏi Mai Phương một vài câu.
Khi ta còn nhỏ thì chơi game vui đến thế à?
Lối chơi càng phong phú, cơ hội cạnh trạnh càng lớn. Trong thời kì của những tựa game gacha đổi skin, thì điều này vẫn không thay đổi.
Nhưng khi còn nhỏ, dù có chơi một mình đi nữa, lúc nào cũng có bạn bè ngồi cạnh, giải đố, phiêu lưu và trải nghiệm câu chuyện cùng nhau.
...
Nhưng, nếu Mai Phương tiếp tục ảnh hưởng đến Lâm Hữu Hi như vậy, liệu cô có mất đi cơ hội trở thành học sinh giỏi vì cậu không? Mai Phương không muốn làm hại cô.
“Chỉ chơi một chút thôi. Chúng ta còn nhỏ, không nên nghiện game này.”
“Được rồi… Tớ biết rồi, chỉ thêm một phút nữa thôi.” Lâm Hữu Hi nhìn chăm chú vào màn hình.
Đây rồi, câu nói quen thuộc của những người nghiện game, “Thêm một ván nữa rồi nghỉ!” Dịch nôm na là chơi thêm ba, bốn trận nữa!
Mình phải dùng kinh nghiệm dày dặn kiếp trước để dạy dỗ cô ấy đàng hoàng mới được.
"Ừm… Tớ nói là…”
“Tớ chơi xong rồi.”
Lâm Hữu Hi rút tay khỏi chuột và ngoan ngoãn nhìn Mai Phương, “Cậu có thể tắt trò chơi được rồi.”
Quá đỉnh cao.
Còn nhỏ mà đã tự chủ ấn tượng như vậy rồi, không hổ là thủ khoa tương lai .
“Giờ tớ sẽ học lập trình, cậu muốn xem TV không?”
“Thế thì khác gì ở nhà chứ?”
Lâm Hữu Hi quỳ trên ghế, lắc vai Mai Phương qua lại, “Chơi với tớ đi.”
“Chơi cũng được....Nhưng mà chơi gì bây giờ? Tớ không muốn chơi đồ hàng nữa đâu.”
“Tớ vừa nghĩ ra một trò chơi mới! Đi với tớ.”
Lâm Hữu Hi kéo Mai Phương ra phòng khách, tìm hai cái cốc cùng cỡ và một ấm nước đầy.
“Chúng ta làm gì vậy?”
“Thi uống nước!” Lâm Hữu Hi cười tươi, “Chúng ta sẽ thi xem ai uống được nhiều nước hơn!”
“Cậu lấy đâu ra cái kiểu【Trợ lý nhắc uống nước】[note60043] này vậy?” Mai Phương nhíu mày, “Cậu học từ đâu ra thế?”
Lâm Hữu Hi ngồi trên ghế, lắc qua lắc lại, “Người lớn hay chơi trò uống nước trên TV, tớ thấy vui nên muốn thử.”
“Cậu nên nghiêm túc học và xem ít TV hơn đi!”
“Vậy cậu chơi với tớ một lần thôi? Tớ đã đợi cậu về để chơi trò này với tớ.”
“Ừm… Vậy làm sao để biết ai thắng?”
"Thì… Ai uống hết 10 cốc trước sẽ thắng!”
“Được rồi, thi luôn.”
“3, 2, 1, bắt đầu!”
Lâm Hữu Hi nhanh chóng rót cho mình một cốc nước từ ấm và uống hết trong một ngụm.
Thấy Mai Phương chậm rãi di chuyển, cô nhanh chóng rót thêm một cốc nữa, uống tiếp.
“Uống chậm thôi, sặc bây giờ.”
Mai Phương chơi đùa cùng Lâm Hữu Hi như một đứa trẻ, song cũng lo lắng rằng cô có thể quá giới hạn.
“Haha, cậu sắp thua rồi, Mai Phương!” Lâm Hữu Hi lau miệng. Cô đã uống hết 7 cốc, còn Mai Phương mới bắt đầu cốc thứ ba.
“Hehe, cậu sắp thua trò này rồi, Tiểu Phương! Hehe.”
Thấy vẻ kiêu ngạo của Lâm Hữu Hi, tính cạnh tranh của Mai Phương trỗi dậy.
“Tớ không muốn chơi hết sức, nhưng cậu ép tớ rồi.”
Mai Phương rót nước vào cốc, rồi uống hết trong một ngụm. Không thèm lau miệng, cậu rót đầy cốc khác và uống tiếp. Lâm Hữu Hi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đến cốc thứ 8, mặt cô đỏ bừng, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Mai Phương liếc nhìn Lâm Hữu Hi và cười thầm trong lòng.
Thi uống nước mà không đi tè trước, không biết cô bé này đang nghĩ gì nữa...
“Nếu không chịu nổi thì đi nhanh đi. Nhưng tớ sẽ thắng trò này.”
Mai Phương đã bắt kịp cô, bây giờ đã uống đến cốc thứ 6.
Không... Mình không thể thua Mai Phương!
Khi Lâm Hữu Hi thấy Mai Phương chuẩn bị uống cốc thứ 7, cô giật lấy cốc của cậu và nhanh chóng uống cốc thứ 9. Được đà lấn tới, cô nhanh nhảu uống hết cốc cuối cùng, khiến nước đổ ra, làm ướt quần áo.
“Tớ thắng rồi!”
“Chơi hết mình thật đấy…”
Mai Phương vừa định mở miệng nói thêm, Lâm Hữu Hi đẩy cậu ra và lao vào phòng tắm, tay giữ quần.
“Nguy hiểm quá, suýt nữa là tớ thành ‘vua tè dầm’ giống Mai Phương rồi.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Hữu Hi lau tay, tự hào nói, “Nhưng bây giờ, Mai Phương, cậu là kẻ thua cuộc. Lần sau, tớ sẽ thách đấu với Khương Nguyên, trở thành vua uống nước mạnh nhất!”
“Lần sau chơi trò nào bình thường hơn được không? Tớ thấy hơi chóng mặt rồi.”