[ Thầy cô ơi, thầy cô hiền từ thế ]
[ Chăm sóc những mầm non ]
[ Dạy em vẽ và chơi trò chơi ]
[ Dạy em hát và nhảy múa ]
[ Hôm nay chúng em tốt nghiệp rồi ]
[ Ngày mai chúng em sẽ vào trường ]
[ Với chiếc khăn quàng đỏ trên vai]
[ Em sẽ báo hiếu thầy cô ]
[ Thầy cô ơi, thầy cô ơi, tạm biệt ]
[ Thầy cô ơi, thầy cô ơi, hẹn gặp lại ] [note60029]
Mai Phương, mặc đồng phục mẫu giáo, đang nắm tay Lâm Hữu Hi; cùng với các bạn lớp số 2, chúng lắc lư theo nhạc, ngân nga ca khúc "Tạm biệt, Thầy cô".
Một bài hát phổ biến trong những lễ tốt nghiệp; giai điệu vui vẻ, ca từ đơn giản, nhưng thể hiện được cảm xúc của bọn trẻ đến các thầy cô. Nhiều giáo viên ngồi trên khán đài đã không kìm được nước mắt.
Bầu không khí ấm áp ấy cũng được lan tỏa đến một số trẻ trong lớp. Sau lễ tốt nghiệp, các bé gái lấy ra những món quà đã chuẩn bị từ lâu, miễn cưỡng nói lời chia xa.
Khương Nguyên còn đóng một ba lô đầy quà để tặng bạn bè, trong đó có cả những món quà dành cho Mai Phương.
Món quà Mai Phương nhận được là một chú hổ nhỏ, màu cam được thêu từ vải. Trên con hổ còn được đính rất nhiều kim tuyến. Họa tiết thì hệt như tự vẽ, chứng tỏ cô bé đã dành ra rất nhiều tâm huyết.
"Mai Phương, chúc mừng cậu đã tốt nghiệp!"
"Ừ, chúc mừng cậu nữa."
Mai Phương xoa nhẹ đầu Khương Nguyên, Khương Nguyên khẽ nhăn mày, trông hơi bực bội. "Chúng ta đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi mà, sao cậu cứ coi tớ như con nít và xoa đầu tớ vậy?"
"Cậu cứ suy nghĩ quá lên thôi."
Vừa cười, Mai Phương vừa xoa đầu Khương Nguyên. Khương Nguyên ngước lên, tỏ vẻ bị tổn thương, rồi né tránh cậu.
Đột nhiên, có ai đó đánh mạnh vào gáy Mai Phương.
Cú này đau đấy. Mai Phương ôm đầu đau đớn, thầm nghĩ thủ phạm rõ là Lâm Hữu Hi.
Kể từ lúc Mai Phương đưa Lâm Hữu Hi về nhà, bố của Lâm Hữu Hi và cha mẹ Mai Phương đã trở thành người quen.
Sau khi mẹ cô mất, bố của Lâm Hữu Hi dành hầu hết thời gian chăm sóc cô; nhưng do công trường có nhiều việc, nên Lâm Hữu Hi thường phải ở nhà một mình.
Thấy tình cảnh đáng thương của cô bé, Hương Tiểu Hạ đã nhờ Mai Lập Quân giúp đỡ đưa đón Lâm Hữu Hi.
Hóa ra, nhà cô bé khá gần nhà Mai Phương, chỉ cách vài con phố, tính ra không đến 500 mét. Lâm Hữu Hi đến nhà cậu thường xuyên hơn, cô và Mai Phương cũng trở nên thân thiết hơn trước.
Lâm Hữu Hi đứng, hai tay chống hông, giận dữ mắng Mai Phương.
"Đừng bắt nạt Khương Nguyên nữa, không thì tớ bắt nạt cậu đấy."
"Lâm Hữu Hi, cậu là tuyệt nhất!"
Khương Nguyên nắm tay Lâm Hữu Hi và ôm cô bé. "Lâm Hữu Hi, chiều nay cậu đến nhà tớ chơi được không? Lần trước tớ có bảo cậu rồi..."
Lâm Hữu Hi lập tức nhăn mày, mắt liếc về phía bố mình, người đang nói chuyện nhiệt tình với Mai Lập Quân ở phía xa. "Tớ sẽ đi hỏi bố."
"Tuyệt vời, tuyệt vời!"
Mai Phương thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn cậu sẽ lại bị Lâm Hữu Hi làm phiền.
Khi ở nhà Mai Phương, Lâm Hữu Hi rất thích xem Mai Phương vọc máy tính, bản thân cô thì ngồi nghịch đủ thứ.
Ví dụ, khi Mai Phương đang đọc tài liệu, cô bé sẽ lén bấm bàn phím, di chuyển chuột làm Mai Phương phát điên. Lâm Hữu Hi sau đó sẽ cười nắc nẻ.
"Mai Phương cũng đến nhé?"
"Tớ không đi đâu. Con gái tụ tập thì có gì vui?". Chắc họ cũng chỉ chơi đồ hàng thôi, Mai Phương đã chán ngán lắm rồi.
"Không chỉ có con gái đâu, còn có nhiều bạn khác nữa mà."
Khương Nguyên lưỡng lự, xoay ngón tay. "Hôm nay là sinh nhật của tớ, tớ mong Mai Phương có thể đến chung vui với tớ."
"Oh, hôm nay là sinh nhật của cậu à? Sao cậu không nói sớm hơn vậy."
Mai Phương trêu, "Tớ cứ nghĩ là, cậu sẽ bêu hêu đi khoe với đám bạn trước tận mấy ngày cơ."
"Tớ không có thái quá như vậy! Chỉ là sinh nhật tớ trùng với lễ tốt nghiệp... lễ tốt nghiệp chắc chắn quan trọng hơn, mọi người còn bận chuẩn bị nhiều tiết mục, nên tớ không nhắc đến."
Khương Nguyên im lặng, nhăn mặt, "Thực ra, ban đầu tớ định mời Lâm Hữu Hi thôi."
"Thế à? Tớ mà không được mời á? Xấu quá đi."
"Tại, vì... vì..."
Khương Nguyên lẩm bẩm, nói thật:
"Cậu nói là không muốn có bé ‘mao mao’ với tớ mà, cậu còn chưa xin lỗi nữa. Tớ còn định nghỉ chơi với cậu cơ."
"Oh, cậu thù dai thế à!"
"Đúng!" Khương Nguyên gật đầu, rồi tiếp tục nói, "Nhưng mà tớ nhận ra, bạn thân không cần phải có em bé thì mới là bạn tốt. Tớ với Lâm Hữu Hi không thể có em bé được, nhưng vẫn có thể là bạn thân suốt đời."
"Ừ... may mà cậu nhận ra. Mà đừng có nghĩ về em bé nữa."
Khương Nguyên dường như không nghe Mai Phương nói, ngẩng đầu hỏi, "Vậy chiều nay cậu sẽ đến chứ? Tuần sau tớ về nhà bà nội ở quê để nghỉ hè rồi, nên chúng ta còn lâu mới gặp nhau đấy."
"Vậy tớ sẽ đến chơi sinh nhật của cậu một chút." Mai Phương suy nghĩ một lúc, "Nhưng tớ chưa chuẩn bị quà sinh nhật, đi trống không vậy có hơi....."
"Không sao, cậu đến là tuyệt lắm rồi!"
Lâm Hữu Hi, từ phía bố mình chạy đến, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
"Bố tớ đồng ý cho tớ đến nhà cậu chơi, nhưng tớ phải về trước 8 giờ."
"Được rồi! Bây giờ chúng ta cùng đi xe bố tớ về đi!"
Bố của Khương Nguyên có vẻ rất bận bịu, nên Mai Phương hiếm khi gặp ông ấy. Cậu chỉ nghe nói ông ấy làm chủ một nhà hàng, nổi tiếng là một doanh nhân thành đạt trong huyện.
Ông là điển hình của một người thành đạt, luôn mặc đồ vest lịch sự, nói chuyện tương đối dịu dàng, không hề có thái độ kiêu căng. Khương Nguyên chưa bao giờ phải dè chừng khi xin ông mua đồ.
"Nguyên Nguyên, sao con không mời thêm bạn bè đến tiệc sinh nhật? Ở mẫu giáo con có nhiều bạn mà đúng không?"
“Nhưng... nếu con làm vậy, nhiều người sẽ đến lắm.”
Khương Nguyên khổ sở nói. “Bạn nữ nào trong lớp con cũng thân, nhưng mà mời mỗi các bạn ấy thì không tốt. Con cũng lo sẽ bỏ sót ai đấy. Với lại, mời nhiều quá thì mẹ làm đồ ăn khổ lắm. Nên con chỉ mời những bạn thân nhất thôi!”
Ngay cả những đứa trẻ như Khương Nguyên còn lo về những mối quan hệ của mình. Cô bé có rất nhiều bạn bè, trái ngược hoàn toàn với Lâm Hữu Hi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hữu Hi đến nhà Khương Nguyên, và cũng là lần đầu tiên cô lên xe bố của Khương Nguyên. Ngồi giữa xe, cô bé cảm thấy rất bất tiện và lo lắng.
“Bạn nhỏ này, tên là Lâm Hữu Hi phải không? Nguyên Nguyên thường kể về con.”
“Vâng…”
“Con là bạn thân của Nguyên Nguyên. Kể cả có tốt nghiệp rồi thì con vẫn cứ đến nhà chú chơi nhé.”
“Vâng.”
Lâm Hữu Hi gật đầu nhẹ, tay cô loạn xạ chạm vào eo của Mai Phương. Lo lắng, cô bé vô thức véo mạnh.
Mai Phương nhíu mày, thiếu điều thét lên vì đau. Giận cá chém thớt, cậu giận giữ nói với bố Khương Nguyên.
“Chú Khương, coi chừng phía trước đi ạ! Cảnh sát bảo rằng, trên đường có rất nhiều luật, và an toàn là trên hết. Nếu không tuân thủ quy tắc, thì sẽ có người phải khóc đấy ạ.”
“Ừ... chú lái xe giỏi lắm, cứ tin chú, nhé.”
“Bố ơi! Mai Phương nói đúng đấy! Cô giáo cũng thường nói rằng khi đã lái xe thì phải tập trung, không là vi phạm luật giao thông đấy! Con không muốn bố bị bắt vào tù đâu, trong đó có nhiều người xấu lắm.”
"...Được rồi, được rồi."
Bố của Khương Nguyên trông như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, ông nở một nụ cười ngượng nghịu, nhưng cũng thật lịch sự.
__________________________________________________________________________________________________
.
.
.
.
.
.
.
Trans/Edit: Nay tôi ráng nốt cho xong phần mẫu giáo, chương sau là qua phần tiểu học rồi nhé
٩(^◡^)۶