Tám người lần lượt thức dậy.
Hoàng San San đã bắt tay vào làm bữa sáng.
Giang Sách Lãng và Trương Tuấn Phàm đến nhà ăn trước, Mạnh Lan canh chừng Trình Sảng tắm rửa. Nhiệt độ nước tắm nóng đến mức khiến làn da trắng tựa tuyết của cô ấy chuyển sang màu hồng, trông như đang bị dị ứng. Vốn dĩ Mạnh Lan cũng ngại nhìn cơ thể người ta, nhưng vì Trình Sảng yêu cầu mãnh liệt quá, cô chỉ đành vô cảm hướng thẳng tầm mắt vào da thịt người khác.
Mạnh Lan: …
- Tôi cực kỳ bình tĩnh.
- Tôi cũng không bình tĩnh như bề ngoài đâu.
Tắm rửa xong, Hoàng San San cũng hoàn thành bữa sáng.
Cứ như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, không có người chết như Mạnh Lan suy đoán.
Không ai mất mạng cũng không hẳn là chuyện tốt, đôi khi còn đáng sợ hơn cả việc chưa xảy ra.
Sau khi tắm xong, rõ ràng Trình Sảng đã thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn. Hai người thay quần áo, bước vào nhà ăn. Nhà ăn thông với nhà bếp, Hoàng San San tất bật vội vàng bên trong. Ở nhà bếp truyền đến tiếng hàn huyên, Mạnh Lan qua xem, thấy được cảnh Lưu Hiểu Hiểu và Hoàng San San vừa nói vừa cười, giống hệt một đôi mẹ con.
Mạnh Lan nghi ngờ nhìn vài lần, hỏi: “Chị Lưu, chị không sao chứ?”
“Không sao, tôi có chuyện gì được chứ!” Lưu Hiểu Hiểu cười: “San San, con bé thật đáng thương, các người cũng không giúp nó gì hết. Hôm nay tôi nhịn không được, bèn giúp cô bé nấu cơm.”
Mạnh Lan nhíu mày, hành động thế này không giống việc Lưu Hiểu Hiểu sẽ làm.
Bấy giờ, Trì Lân và Dương Khải cũng ra khỏi phòng, tối qua Dương Khải cũng ngủ không sâu, nhưng có vẻ giấc ngủ của Trì Lân không tệ. Dương Khải ngồi xuống ghế nhựa, đêm qua gã đã nằm mơ, thấy mình mải mê viết điều gì đó rất kỳ lạ, nét chữ rồng bay phượng múa, cầm bút hí hoáy từ tối đến sáng, khiến gã kiệt quệ sức lực.
Vừa sáng sớm, khi thấy khuôn mặt trắng trẻo kia của Trì Lân, gã đã khó chịu, như thể chỉ cần xé đôi anh ta ra mới hả giận!
Trì Lân hỏi Giang Sách Lãng: “Hôm qua anh ngủ được không?”
“Bình thường.” Giang Sách Lãng đáp: “Chỗ quỷ quái này ai mà ngủ ngon được chứ?”
Trương Tuấn Phàm ngồi một bên thở ngắn thở dài, nhắc về chuyện mình gặp ác mộng: “Em thực sự không chịu nổi, quá đáng sợ! Mọi người không mơ thấy nên chẳng thể cảm nhận được nỗi khổ của tụi em! À đúng rồi, tối qua em còn khó chịu nữa, đau dạ dày, thậm chí em còn nghĩ liệu cơm tối có vấn đề hay không!”
“Gì mà có vấn đề chứ!” Tai Lưu Hiểu Hiểu thính, nghe thấy cuộc tán gẫu trong nhà ăn: “Hôm nay tôi giúp San San nấu cơm, đảm bảo không sao hết! Chẳng lẽ cô bé bỏ thuốc vào thức ăn lừa tiền cậu sao!”
Dương Khải đập bàn: “Mày nói gì vậy?!”
Bách Liễn ngồi một bên bình tĩnh lên tiếng: “Đừng cãi nhau.”
“Chị này, chị có phát hiện gì không?” Trì Lân hỏi Bách Liễn.
Bách Liễn cũng không muốn nhiều lời, gương mặt trắng bệch, lạnh lùng trả lời: “Không có.” Có thêm Lưu Hiểu Hiểu hỗ trợ, nên bữa sáng hôm nay đặc biệt phong phú, cô ta đặt một dĩa bánh trứng bí ngòi ngay giữa bàn tròn: “Ấy, vừa rồi San San bảo tôi bố con bé thích ăn món này lắm, muốn tôi làm, nói bản thân đã lâu chưa ăn. Đúng lúc đây là món sở trường của tôi, mọi người nếm thử nhé. À, tôi còn nấu cháo bí đỏ mà tôi thích nữa, nào nào, mỗi người một bát, mỗi người một bát!”
Lưu Hiểu Hiểu ngồi xuống cạnh Bách Liễn, mỉm cười, như thể cô ta chẳng hề trải qua chuyện gì đáng sợ vào đêm qua.
“Chị Hiểu Hiểu, em muốn xin lỗi chị về việc tối qua.” Trình Sảng hối hận cả đêm, cuối cùng bèn nhận sai: “Tối qua, em không nên để chị bên ngoài, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé chị, thật sự xin lỗi chị.”
Lưu Hiểu Hiểu sững sờ, hình như đang nhớ đến chuyện đã xảy ra vào đêm qua. Mạnh Lan quan sát biểu cảm của cô ta, trên mặt Lưu Hiểu Hiểu không có sợ hãi hay lo lắng, ngược lại chỉ nhẹ nhàng và vui sướng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Người bình thường không nên có biểu hiện thế này sau khi nếm trải sự cố kinh hoàng.
Chẳng lẽ Lưu Hiểu Hiểu hiện tại không còn là cô ta của tối qua?
Chẳng lẽ Lưu Hiểu Hiểu đã chết?
Trên môi Lưu Hiểu Hiểu nở nụ cười, cô ta lắc đầu, ánh mắt hiền hòa thân thiết đáp: “Tôi bị mộng du, bác sĩ bảo do áp lực sau sinh quá lớn, đêm qua mộng du bước tới hành lang, tôi đột nhiên tỉnh lại nên hoảng loạn, không sao hết. Xin lỗi, đã khiến mọi người bối rối rồi.”
Cô ta vừa nói vừa ăn cháo bí đỏ, mời những người khác cùng thưởng thức: “Mọi người dùng thử cháo bí đỏ đi, tôi thích món này lắm.”
Trình Sảng nhìn cháo bí đỏ, khoang miệng bắt đầu tiết ra nước bọt, cháo bí đỏ thực sự rất thơm, bí đỏ thơm ngọt màu cam vàng hòa với mật ong và đường nâu, cô ấy phải gọi món này khi đến nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn mới được! Cô ấy bưng bát muốn ăn một miếng, nhưng Mạnh Lan bình tĩnh kéo ống tay áo cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô chỉ vào món rau trộn dưa leo trước mặt.
Trình Sảng thất vọng ủ rũ, cảm thấy Mạnh Lan cẩn thận quá mức.
Bữa sáng không hề có vấn đề, đã được kiểm chứng rồi mà!
Nhưng cô ấy vẫn nghe lời, cố gắng hết sức không nhìn bát cháo kia, đành quay sang bánh trứng bí ngòi. Lưu Hiểu Hiểu nuốt mấy mẩu bánh trứng, rồi ăn muỗng cháo, vẫn bình an vô sự. Nhưng mọi người quyết định tránh xa hai món này, trên bàn không có món nào ngon hơn, chỉ còn canh trứng, dưa muối, trứng luộc và bánh nướng lớn.
Dương Khải nhìn Trì Lân: “Sao không ăn bánh, nếu chẳng có chuyện gì hết thì sao mày không ăn?”
Trì Lân rụt rè ngó Dương Khải, chắc hẳn anh ta đã bị người này khống chế rồi. Anh ta vươn tay xé một miếng bánh trứng bí ngòi, bỏ vào miệng nhai, hai mắt sáng lên: "Ồ, rất ngon! Bánh này ngon quá!"
Dương Khải cầm đũa, thấy Trì Lân không sao, cũng bắt đầu ăn.
Giang Sách Lãng chỉ đụng đến bánh cuộn dưa muối, nhưng có vẻ anh ăn rất ngon. Trình Sảng thấy mọi người đều dùng bữa, cũng muốn nếm bánh trứng bí ngòi vàng tươi: “Đúng là rất ngon, chị Mạnh Lan, chị không ăn thử sao?”
Mạnh Lan xua tay: “Tôi dị ứng với bí ngòi.”
“Vậy à… Thật đáng tiếc.”
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nhìn nhau, im lặng không nói, tiếp tục ăn cơm.
Trong nhóm người, Trương Tuấn Phàm ăn vui vẻ nhất, đêm qua anh ta tiêu hao quá nhiều năng lượng, mà bữa cơm hôm nay lại rất hợp khẩu vị anh ta. Vốn tưởng rằng đêm qua sẽ xảy ra chuyện bất trắc, nhưng ai nấy đều an toàn ngồi ở đây, khiến anh ta thả lỏng hơn đôi chút.
Trương Tuấn Phàm không nhịn được, phải khen Lưu Hiểu Hiểu: “Chị nấu cơm ngon quá chừng, em sắp đói chết rồi! Bánh này đỉnh thật, lúc trước bà nội có làm cho em, mà thôi, không nhắc nữa, em sẽ nhớ bà mất.”
Trình Sảng ăn bánh, ánh mắt cũng lấy lại vài phần tinh thần, cô ấy hỏi: “Chị Hiểu Hiểu, chị vừa nói ‘sau sinh’, vậy con chị mấy tuổi rồi? Vào nhà trẻ chưa?”
Lưu Hiểu Hiểu đáp: “Tôi có hai đứa con gái, đều đã lên cấp 2, nhìn rất giống bố tụi nó, vô cùng đáng yêu.”
“Nhìn chị trẻ như vậy, em còn tưởng con chị mới ba bốn tuổi chứ.” Trình Sảng đánh giá Lưu Hiểu Hiểu, người phụ nữ này trông 37, 38 hoặc đầu 40, nếu con cái học tiểu học thì cũng ít nhất đã mười tuổi.
Tuy nhiên, cũng có khả năng chị ta sinh con sớm, hoặc dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp.
Lưu Hiểu Hiểu ăn ba bát cháo, sau đó quan tâm hỏi han Hoàng San San đã no chưa, có muốn ăn cùng mọi người không.
Dù Dương Khải không vui, nhưng gã không muốn xảy ra hiềm khích với Hoàng San San, bèn nhường chỗ.
Hoàng San San cũng không thấy Dương Khải đáng sợ, sau khi được mời, cô bé ngồi giữa Dương Khải và Lưu Hiểu Hiểu, cười hì hì cảm ơn, bưng chén dùng bữa thoải mái, trên miệng dính một miếng bí đỏ: “Tốt quá, đã lâu rồi em không ăn cơm cùng nhiều người như vậy!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Mạnh Lan bắt được trọng điểm, hỏi: “Bố mẹ không ăn cơm chung với em sao?”
Hoàng San San đáng thương lắc đầu: “Dạo này bố mẹ cứ cãi nhau, nên chẳng ăn cơm chung, chỉ còn em và chị thôi. Cũng không ai nấu cháo bí đỏ cho em, lâu lắm rồi em chưa được ăn cháo bí đỏ. Dì nấu rất ngon, giống mẹ em làm lắm.”
“Con thích thì tốt.” Lưu Hiểu Hiểu vuốt tóc cô bé: “Ngày mai cũng làm cho con ăn, buổi trưa con muốn ăn gì thì dì sẽ nấu hết. Nhìn con tội nghiệp, dì cũng không đành lòng.”
Mạnh Lan không hề thấy cảnh này ấm áp, chỉ cảm giác kinh dị hết sức.
Lưu Hiểu Hiểu là người sẽ hạn chế tối đa các yếu tố rủi ro, cô ta sẽ không tiếp xúc gần gũi với Hoàng San San như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào tối qua, mới khiến một người thay đổi nhiều đến vậy.
“Chị Hiểu Hiểu.”
“Chị Hiểu Hiểu.”
“Lưu Hiểu Hiểu.”
Mạnh Lan gọi vài lần.
Dương Khải chọc chọc cô ta: “Ê, kêu mày đó!”
“Hả? A, ngại quá, tôi hơi lảng tai, chắc do hiệu quả của thuốc ngủ hôm qua còn ảnh hưởng.” Lưu Hiểu Hiểu ngại ngùng cười cười: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Mạnh Lan đã xác nhận suy đoán của mình.
Lưu Hiểu Hiểu ăn xong đầu tiên, cầm bát đũa đi rửa. Đằng sau bầu không khí hài hòa trên bàn là một vẻ quỷ dị khó tả, Mạnh Lan nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, khóe mắt lướt qua bóng dáng Lưu Hiểu Hiểu đang rửa chén.
Trình Sảng cảm thán: “May mà đêm qua không xảy ra chuyện gì, bằng không em sẽ áy náy tới chết. Tinh thần của chị Hiểu Hiểu tốt thật, nếu em cũng có tinh thần như vậy thì tối qua đã không gặp ác mộng rồi!”
Bách Liễn dùng bữa xong, thu dọn bát đũa rồi về phòng ngay.
Thức ăn trên bàn nhanh chóng vơi dần. Trình Sảng vẫn thèm cháo bí đỏ, nhưng cô ấy không dám mặc kệ kiến nghị của Mạnh Lan, mỗi lần cháo bí đỏ lọt vào tầm mắt, cô ấy sẽ thấy khó mà nhịn được, đành phải tự véo tay mình để giữ cho bản thân tỉnh táo. Cô ấy nhỏ tiếng hỏi Mạnh Lan lạnh lùng bên cạnh: “Chị không muốn ăn cháo bí đỏ sao?”
“Không muốn.” Mạnh Lan đáp.
“Thật sao? Hay vì sức chịu đựng của chị tốt hơn người khác?”
“Thật.”
Mạnh Lan không hề hứng thú với món cháo bí đỏ, huống chi còn cảm thấy cháo này không ngon bằng đồ ăn Hạ Vãn Vãn làm. Cô không rõ tại sao Trình Sảng lại muốn ăn cháo, nếu việc khác thường xuất hiện ắt có điều kỳ lạ.
Điều bất thường này, hoặc nằm ở Trình Sảng, hoặc nằm ở bát cháo kia.
“Em nghe theo chị.” Trình Sảng ủ rũ cúi đầu.
Trong không khí phảng phất mùi hương dầu đậu phộng.
Ào ạt ào ạt.
Ào ạt ào ạt.
Tiếng nước trong bếp không biết đã ngừng từ lúc nào, thay vào đó là tiếng dầu ăn được đổ ra ngoài.
Đang làm gì vậy?
“Lưu Hiểu Hiểu?”
“Lưu Hiểu Hiểu!”
Trong bếp không một ai trả lời, nhận ra có chuyện gì đó không đúng, mọi người vội vàng chạy đến cửa nhà bếp.
Lưu Hiểu Hiểu đứng yên ở cuối gian, tay cô ta cầm bình dầu ăn trút lên người. Ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, dầu đậu phộng chảy đầy người cô ta, từng giọt lăn trên quần áo, dưới chân cũng đọng lại một vũng.
Dương Khải quát to: “Lưu Hiểu Hiểu mày đang làm gì thế!”
Vẻ xán lạn vừa rồi trong đôi mắt của Lưu Hiểu Hiểu đã hoàn toàn biến mất.
Giống hệt một thi thể đã lụi tàn.
“Tôi không muốn sống nữa, quá đau đớn, sinh con thật sự quá khổ sở. Buổi tối ngủ không yên, thân hình thay đổi, chồng cũng hết yêu tôi. Con bé vẫn luôn ồn ào, hết sức phiền phức, tại sao nó không thể chết cùng tôi, tại sao chứ?!” Gương mặt Lưu Hiểu Hiểu vặn vẹo, trông vô cùng bi thương.