Năm phút trước, lúc Lưu Hiểu Hiểu đang trốn, trong phòng của Giang Sách Lãng vang lên tiếng r3n rỉ đau khổ.
Một tay Giang Sách Lãng nắm chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trương Tuấn Phàm ở giường đối diện đè dạ dày, đau đớn quằn quại khắp giường.
Hai người đàn ông trưởng thành.
Âm thanh kỳ lạ.
Có phần quỷ dị.
Trương Tuấn Phàm cảm giác có thứ gì đó từ cổ họng đã lọt xuống dạ dày, dạ dày đau nóng, cứ như đang nuốt sống một cân ớt cay ma quỷ. Đôi tay anh ta ôm bụng cuộn tròn trên giường: “Đau… Đau chết mất… Anh Sách Lãng, anh có đau không?”
Mức độ chịu đau của Giang Sách Lãng cao hơn người bình thường, anh đã uống nước ấm trong bình giữ nhiệt, nhưng mồ hôi lạnh trên trán đã bán đứng anh: “Có thể do ăn uống không đàng hoàng.”
“Không, không thể nào! Em ít khi nào đau bụng lắm, ngay cả ăn mấy món lề đường vẫn ổn mà! Mẹ nó, khó chịu quá!” Trương Tuấn Phàm cảm thấy bản thân gần như thở không ra hơi, toàn thân anh ta run rẩy, ngón tay co giật, môi cũng dần trắng bệch, chằng khác nào đã trúng độc.
“Anh Sách Lãng, em sẽ không chết chứ! Em rất khó chịu!” Trương Tuấn Phàm nhăn nhó, lục phủ ngũ tạng quặn thắt không chịu nổi: “Anh Sách Lãng, anh không đau sao?”
“Đau chứ.” Giang Sách Lãng rót một ly nước cho Trương Tuấn Phàm, ngón tay khẽ run.
Chưa bao giờ đau thốn như vậy.
“Anh, em sẽ chết sao?” Trương Tuấn Phàm cứ toát ra mồ hôi lạnh, tuyệt vọng hỏi.
“Hiện tại thì không đâu.” Giang Sách Lãng còn chưa gặp được cách chết thong thả như vậy trong nhiệm vụ, anh sờ trán đo nhiệt độ của Trương Tuấn Phàm, thấy cậu ta cũng lạnh giống mình, tạm thời không phân biệt được nhiệt độ ai thấp hơn.
Anh hy vọng lúc này Mạnh Lan đừng xảy ra chuyện, hiện tại cô chính là “nhiệt độ cơ thể tiêu chuẩn”, y như chiếc nhiệt kế vậy.
Sau khi uống nước xong, Trương Tuấn Phàm thấy khỏe hơn nhiều, dạ dày cũng trở nên thoải mái. Qua nửa tiếng sau, cảm giác khó chịu từ từ biến mất, anh ta đầm đìa mồ hôi nằm trên giường, nhức mỏi khắp người, muốn đi tắm nước ấm để giảm bớt cơn rã rời.
Trương Tuấn Phàm chậm chạp tiến về hướng nhà vệ sinh, anh ta dừng chân trước cửa, nhìn về phía cửa phòng.
“Sao vậy?” Giang Sách Lãng hỏi.
Trương Tuấn Phàm hoang mang, nghiêng đầu bảo: “Hình như em nghe thấy… âm thanh gì đó…”
“Âm thanh?”
Giang Sách Lãng lấy lại bình tĩnh, anh cũng nghe thấy. Tiếng khóc nức nở của phụ nữ đứt quãng truyền vào phòng từ khe cửa, khiến người khác phải rùng mình. Âm thanh này lọt vào tai họ, mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như trong vô thức đã nghe qua cả ngàn lần vậy.
Nhưng sao có thể chứ! Cả hai chưa từng nghe tiếng khóc này bao giờ.
Truyền theo vào trong cùng tiếng khóc là âm thanh mở từng cánh cửa, dọa Trương Tuấn Phàm tỉnh táo lại.
“Có người! Là ai đang khóc ở đấy!” Trương Tuấn Phàm dán tai lên cửa, tâm trạng sốt sắng: “Chẳng lẽ có người trong chúng ta đã xảy ra chuyện? Chúng ta đến hỗ trợ họ đi!”
“Không có chuyện gì đâu.” Giang Sách Lãng giữ bình tĩnh tốt hơn anh ta, nhưng anh không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc vừa rồi, mình đã muốn lao khỏi phòng để tìm nơi phát ra tiếng khóc.
Thông thường bọn chúng sẽ hóa thành mỹ nữ cám dỗ khách trọ, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu của một phụ nữ trung niên, sao tim họ vẫn rung động? Điều này quá khó tin.
Âm thanh nức nở kéo dài tầm mười lăm phút.
Trương Tuấn Phàm bị Giang Sách Lãng mạnh bạo đẩy vào nhà vệ sinh, phòng ngừa anh ta đột nhiên mở cửa phóng ra ngoài. Đêm không hề yên tĩnh.
Trong một căn phòng khác, Dương Khải cũng hơi khó chịu không ngủ được, gã nhìn Trì Lân ở giường bên cạnh. Thanh niên này có vẻ rất ngon giấc, làm sao ngủ được vậy?
Gã đang quan sát thì Trì Lân khẽ giật mình, quay đầu lại, ánh mắt u ám hướng thẳng vào Dương Khải rồi bật cười, bỗng dưng hỏi: “Đại ca, anh sẽ bảo vệ em, không để em bị thương đúng không?”
Tim Dương Khải lập tức thắt lại.
Cái quái gì vậy?
“Anh sẽ gạt em sao, đại ca?” Trì Lân cười hỏi.
Thế nhưng.
Không đợi Dương Khải trả lời, Trì Lân đã ngã đầu xuống và ngủ tiếp. Có lẽ anh ta không hề tỉnh lại, chỉ mộng du mà thôi.
Cách vách.
Mạnh Lan dựa vào bên cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh trên hành lang.
Tiếng giày da của Hoàng San San lộc cộc vang lên quanh quẩn cả hai tầng.
Đã trễ thế này, cô bé còn ra ngoài làm gì?
Tại sao Hoàng San San dặn rằng đừng ra ngoài vào buổi tối?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Không thể tin được lời nói của nhân vật trong nhiệm vụ, cô đã nhận ra điều này từ ông trưởng làng Trường Thọ. Để họ không bị dân làng muốn đoạt xác bắt giam, cũng vì che giấu bí mật của làng, ông ta đã cấm họ ra ngoài vào buổi tối.
Vậy Hoàng San San cũng đang cố gắng giấu giếm bí mật à?
Buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cô dựa vào mép cửa, bốn bề đều vắng lặng.
Mãi đến nửa đêm, Mạnh Lan tựa lên cửa đã chìm vào giấc ngủ.
Trình Sảng nửa tỉnh nửa mơ xuống giường đắp chăn cho Mạnh Lan, lót thêm chiếc gối dưới eo cô. Cô ấy bắt đầu lo lắng, không biết Lưu Hiểu Hiểu có phải đã gặp chuyện hay không, tại sao chẳng nghe thấy động tĩnh gì của người phụ nữ kia, nếu vừa rồi mình để Mạnh Lan kéo cô ta vào trong thì tốt hơn nhỉ?
Nội tâm cô ấy thấy áy náy và khó chịu, như thể bản thân tự tay giết người vậy, trong lòng cầu nguyện Lưu Hiểu Hiểu nhất định đừng xảy ra chuyện gì. Ngày mai cô ấy sẽ xin lỗi người phụ nữ này, rồi đêm mai ba người ngủ cùng nhau, tất nhiên không gặp nguy hiểm nữa đâu!
Mạnh Lan ngủ một giấc đến khi trời sáng, sau bốn tiếng nghỉ ngơi đầy đủ, cô thức dậy đúng bảy rưỡi sáng. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ngày mới còn chưa bắt đầu, tinh thần người ta đã mệt mỏi rồi. Cô gấp chiếc chăn Trình Sảng đắp cho mình và đặt trên giường, sau đó đứng dậy bước vào toilet rửa mặt.
Phía bên Giang Sách Lãnh cũng mở cửa, anh ra ngoài gõ cửa phòng Mạnh Lan.
Mạnh Lan ngậm bàn chải đánh răng mở cửa, trong áo blouse trắng, trông cô giống bác sĩ thật sự.
“Còn sống à?” Mạnh Lan nhướng mày.
“Nhờ phúc của em, vẫn còn thở.” Giang Sách Lãng cười đáp, nhưng chắc chắn anh không hề ngủ đủ giấc, quầng thâm mắt hiện rõ, trái lại đã mang đến cảm giác bệnh kiều tiều tụy.
“Sao vậy? Ngủ không được?”
“Đau bụng.” Giang Sách Lãng trả lời: “Cả tôi lẫn Trương Tuấn Phàm đều đau.”
“Em không bị.” Mạnh Lan lắc đầu, cô suy nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Đau bụng ở phần nào?”
“Phần này nè.” Giang Sách Lãng chỉ chỉ: “Đương nhiên dạ dày cũng thốn lắm.”
“Hẳn là co thắt ruột, vị trí thầy chỉ hơi kỳ lạ nha, thầy không bị Hoàng Ái Ái ảnh hưởng chứ?” Mạnh Lan hỏi: “Hoàng Ái Ái là một cô bé.”
“Nên?” Giang Sách Lãng hỏi ngược lại.
“Nên đau bụng ấy…” Mạnh Lan ngại ngùng cười cười, cô cọ bàn tay sũng nước lên người, rồi đặt trên trán người đàn ông trước mặt: “Em sờ thử xem, cúi đầu.”
Giang Sách Lãng ngoan ngoãn nghe theo.
“Sao nào?” Giang Sách Lãng hỏi.
Mạnh Lan lắc đầu: “Có vẻ không phải bị cảm, nhiệt độ cơ thể quá thấp. Em nghi ngờ, nếu thầy vẫn hạ nhiệt độ thì sẽ biến thành một xác chết mất, thế không ổn lắm, không ấy thầy ra phơi nắng một lát nhé.”
“Thế mà em cũng nghĩ được, chúng ta đang bị nhốt ở bệnh viện tâm thần đó.” Giang Sách Lãng bật cười.
“Hiện giờ tôi vẫn còn hoạt động được, không khó chịu chỗ nào cả.”
“Vậy thì tốt.”
Trình Sảng bị tiếng ồn đánh thức, rụt rè ló đầu ra hỏi: “Hai người đều ở đây à, xảy ra chuyện gì sao?” Cô ấy rất lạnh, bọc chăn kín kẽ, lúc này cơ thể khó chịu như rơi vào động băng, môi cũng hơi tím.
Mạnh Lan ngồi bên mép giường: “Cô lạnh như vậy, hay vào tắm nước ấm thử.”
“Vâng, chỉ đành làm vậy thôi. À, chị Mạnh Lan ơi, chốc nữa… chị đi nhà vệ sinh chung với em không?” Tuy sắc mặt Trình Sảng trắng bệch, nhưng lúc nói câu này, vẫn có thể cảm giác được cô ấy đang ngại ngùng. Trong nhà vệ sinh không có bất kỳ vật dụng nào để che lại, cô ấy là một người trưởng thành, nếu có một người cùng giới nhìn mình tắm rửa thì cũng rất ngại.
“Ừ.” Mạnh Lan đồng ý, so với vẻ ngoài lạnh lùng, cô dễ nói chuyện hơn một chút, cũng không phải không thấu tình đạt lý. Cô hỏi tiếp: “Sao bỗng nhiên kêu tôi đi cùng?”
“À thì, bởi vì tối hôm qua em mơ thấy ác mộng.” Trình Sảng ôm Mạnh Lan khóc: “Thuở bé em thường xuyên gặp ác mộng, không ngờ mình đã rơi vào hoàn cảnh kh ủng bố thế này, lại còn gặp ác mộng đáng sợ hơn! Mẹ em bảo đứng thẳng thì không sợ bóng nghiêng (*), làm người tốt ắt sẽ được thần linh phù hộ. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng gây ra chuyện xấu gì, tại sao nhắm vào em cơ chứ…”
(*) 身正不怕影子歪 - Đứng thẳng thì không sợ bóng nghiêng: một câu thành ngữ của người Trung Quốc, chỉ khi một người đứng thẳng thì bóng của người đó mới không bị nghiêng, cũng mang nghĩa ẩn dụ rằng, miễn là bạn làm mọi việc đúng đắn và cư xử phù hợp thì không có gì phải sợ hãi.
Mạnh Lan hơi luống cuống vỗ lưng cô ấy, dùng phương pháp an ủi Hạ Vãn Vãn không chân thành chút nào kia áp dụng lên người Trình Sảng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trương Tuấn Phàm nghe tiếng cũng bước tới, thấy Trình Sảng đang kể việc mình gặp ác mộng, anh ta kinh ngạc hỏi: “Cô cũng gặp ác mộng?”
“Cậu cũng vậy?” Trình Sảng như bắt được tia hy vọng.
Trương Tuấn Phàm gật đầu, anh ta không hay nằm mơ, bạn cùng phòng thường khen chất lượng giấc ngủ của anh ta rất tốt, nằm xuống đã ngủ ngay, ai làm gì cũng không ảnh hưởng đến anh ta! Nào ngờ tối qua đã gặp cơn ác mộng đầu tiên trong cuộc đời, thậm chí, thậm chí anh ta còn mơ thấy mình giết người!
Trình Sảng chui ra khỏi chăn hỏi: “Cậu mơ thấy gì?”
Trương Tuấn Phàm hồi tưởng về giấc mơ hôm qua, lập tức thấy đau đầu, anh ta ngồi trên giường Mạnh Lan, trả lời: “Tối lắm, hình như ở bệnh viện này. Trong phòng bệnh có thứ gì đó, có thể là bệnh nhân, có thể là xác chết. Tôi đẩy xe cáng tiến đến nơi sâu nhất, bệnh nhân nhìn tôi mãi, họ không ngừng kêu la, ‘Cứu tôi, bác sĩ, tôi biết ngài có thể cứu tôi mà!’ Ai cũng gầy trơ xương, khuôn mặt quắt queo, đôi mắt giống hệt mắt cá chết. Bấy giờ trong lòng tôi cứ vang lên một câu, mau chạy đi, mau chạy đi, đẩy người đến phòng chẩn đoán đi!”
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ cũng không ngăn cản tôi, tôi mở cửa phòng khám ra, có một người phụ nữ đứng bên trong. Người phụ nữ đó gần như rụng hết tóc, thoạt nhìn đã thiếu dinh dưỡng từ rất lâu rồi, cơ thể sưng phù, ánh mắt ngây dại. Cô ta cuộn người chui xuống dưới bàn làm việc, y hệt một mớ thịt màu trắng. Tôi bị cô ta dọa sợ, nhưng cô ta không hề tấn công tôi.” Khi nhớ lại, Trường Tuấn Phàm nắm chặt ga giường, chỉ khi làm vậy mới có thể an ủi được anh ta.
Mạnh Lan nghi vấn: “Người phụ nữ?”
“Đúng vậy, cô ta khiến tôi thấy quen thuộc lắm.” Trương Tuấn Phàm gật đầu: “Tôi biết cô ta sẽ không làm tôi bị thương, trong tiềm thức tôi đã nghĩ như vậy. Tôi tìm cách để cô ta chui ra ngoài, nhưng cô ta ngồi xổm phía dưới bàn, cứ nhếch môi cười khanh khách với tôi, nói bản thân không muốn sống nữa, nói nguyên nhân gây nên mọi chuyện đều tại tôi, đều tại Hoàng Ái Ái!”
Giọng điệu của anh ta trở nên dồn dập: “Đúng vậy, Hoàng Ái Ái! Cô ta nhắc tới Hoàng Ái Ái, nguyên văn câu nói thế này, ‘Hoàng Ái Ái đáng chết, Hoàng San San đáng chết, chẳng ai xứng để tồn tại cả!’ Sau đó, sau đó tôi bắt đầu lùi bước, tôi muốn chạy trốn, đúng lúc va trúng xe cáng của mình, tấm vải trên xe rơi xuống!”
“Là một người chết?” Mạnh Lan hỏi. . Ngôn Tình Hài
“Đúng vậy! Làm sao chị biết! Là một người chết, là một người vừa mới chết! Tuy tôi không hề chạm vào cô ta, nhưng tôi chắc chắn cô ta đã chết hẳn! Là một người phụ nữ, mặc áo bệnh nhân xanh trắng xen kẽ, trạng thái cơ thể chắc tốt hơn người phụ nữ đầu trọc một chút. Hốc mắt cô ta màu đen, có vẻ đã trúng độc, miệng cũng tím tái.” Anh ta chăm chú nhìn Trình Sảng, đột nhiên há to miệng nói: “Giống, giống như cô bây giờ vậy!”
“Cút!” Trình Sảng tức giận hét: “Cậu mới giống người chết! Không ai dạy cậu cách ăn nói sao!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Từ trước đến giờ, Trường Tuấn Phàm luôn nói chuyện thiếu suy nghĩ.
Trình Sảng chấp nhận lời xin lỗi, giờ cô ấy không muốn nổi giận với bất kỳ ai cả. Trình Sảng trừng mắt nhìn Trương Tuấn Phàm, giận dữ bảo: “Cậu mà nói hươu nói vượn nữa, sau này, sau này sẽ gặp báo ứng đó!”
“Tôi sai rồi, sai rồi!” Lúc này Trương Tuấn Phàm hết sức mê tín, anh ta không muốn bị ác giả ác báo, anh ta muốn tiếp tục sống sót. Anh ta tự tát bản thân hai lần, suýt nữa dọa tới Trình Sảng.
Giang Sách Lãng hòa giải: “Cậu ta cũng không cố ý. Cậu còn mơ thấy gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Chỉ có vậy đã hết rồi?”
“Đúng vậy, tôi tỉnh dậy ngay.”
Trình Sảng dựa vào người Mạnh Lan, kể: “Cơn ác mộng của tôi khác cậu. Cứ như, cứ như tôi vẫn luôn chơi trốn tìm trong bệnh viện vậy. Tôi muốn chạy thoát, nhưng chẳng mở được cánh cửa nào cả, tôi không thể rời khỏi nơi này.”
“Có vẻ giống một dạng phản ứng với thế giới nội tâm của cô hơn đấy.” Mạnh Lan bảo.
“Không, không phải! Em cảm giác được có người đang quan sát em! Bất kể em chạy đến đâu cũng vẫn thế! Em trốn trong một góc ban công, em cho rằng kẻ theo dõi em sẽ không tìm được đâu, kết quả em đã thấy mắt kính của gã phản quang trên bề mặt thủy tinh!”
Mạnh Lan trầm tư.
Cảnh tượng này, cô thấy rất quen nha.
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Không phải thầy sắp biến thành phụ nữ rồi chứ?
Giang Sách Lãng: … (Không, tôi không đau bụng, chỗ nào cũng không đau, tôi cũng không uống nước ấm!)