Từ thái độ và lời dặn của Triển Nhung, cùng với tín vật của Tiêu gia, lại nghe thấy Chung Yến Sanh nhắc đến ba chữ “bệnh đau đầu”, mọi người trong trướng chính lập tức dao động: “Ngài…”
Chung Yến Sanh hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng kiên định: “Tin ta.”
Tiêu Lộng đang ở ngoài đó chờ cậu.
Chỉ có cậu mới có thể đưa Tiêu Lộng trở về.
Mọi người nhìn nhau, không còn do dự nữa: “Vậy xin giao lại cho ngài, bọn thuộc hạ cảm kích khôn cùng, nguyện lấy cái chết để đền đáp!”
Một đám tướng lĩnh cao lớn đồng loạt quỳ xuống làm Chung Yến Sanh sợ hết hồn, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi: “Các vị quá lời rồi, chuẩn bị ngựa cho ta đi.”
Gió phương Bắc lạnh thấu xương, rít lên từng hồi, thổi qua mặt như lưỡi đao sắc bén, khiến da thịt đau đến tê dại.
Trên đường tới đây, Chung Yến Sanh luôn ngồi trong xe ngựa. Nhưng bây giờ khi tự mình cưỡi ngựa, cậu mới nhận ra gió tuyết khắc nghiệt đến nhường nào, gió táp vào mặt khiến cậu gần như không thể thở nổi.
Cậu rất sợ lạnh, đã bọc kín người nhưng vẫn lộ ra dáng người gầy gò, tựa như chỉ cần gió thổi mạnh hơn một chút là sẽ bị cuốn bay, khiến người khác không khỏi lo lắng.
Hoắc Song cưỡi ngựa đi bên cạnh, nhìn trạng thái của cậu mà nhíu mày, lo lắng không thôi: “Tiểu Điện hạ, ngài có chịu được không? Hay để chúng ta đi…”
Chung Yến Sanh lắc đầu, cúi thấp người xuống, giật dây cương: “Đây là việc chỉ có ta mới làm được —— Đi!”
Con ngựa dưới thân chạy như bay, Hắc Giáp Vệ và cận vệ theo sát hai bên, bảo vệ Chung Yến Sanh lao ra khỏi doanh trại, men theo lộ tuyến tuần tra trước đó mà đi.
Tuyết trắng mênh mông, nghìn dặm băng phủ, sương mù dày đặc, phủ kín những cành cây khô bên đường như trong mộng cảnh.
Chung Yến Sanh đội mũ trùm đầu, kéo khăn lên che kín mũi miệng, hít thở chậm lại. Dù vậy thì khi cưỡi ngựa một đoạn đường, cậu vẫn nghe thấy tiếng thở của mình ngày càng nặng nề hơn.
Dọc theo con đường tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm thấy bóng dáng Tiêu Lộng và Triển Nhung. Cánh đồng tuyết rộng lớn như thể một con quái thú khổng lồ có thể nuốt chửng tất cả, cảm giác nhỏ bé và hoảng hốt liên tục dâng lên trong lòng.
Thế giới này rộng lớn như vậy, liệu cậu thật sự… có thể tìm thấy Tiêu Lộng không?
Ngay lúc đó, một cái bóng xám trắng bất ngờ phóng ra từ ven đường. Hoắc Song và Hắc Giáp Vệ ở hai bên lập tức theo phản xạ rút kiếm ra, Chung Yến Sanh lại nhận ra đó là gì, cậu vội ghì cương ngựa lại, suýt chút nữa bay ra khỏi yên, tay bị dây cương siết đến đau rát.
Chung Yến Sanh không bận tâm đến điều đó, cậu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cái bóng trắng đang chạy như bay đến kia, mừng rỡ kêu lên: “Đạp Tuyết!”
Cái bóng lao tới kia hóa ra chính là Đạp Tuyết!
Đạp Tuyết vốn là mãnh thú sinh ra từ vùng tuyết, dù trong phủ Định Vương có rộng lớn cỡ nào thì cũng quá chật hẹp với con mèo lớn thích chạy khắp nơi này. Vì vậy khi tới Mạc Bắc, Tiêu Lộng đã mang nó theo.
Thấy đó là Đạp Tuyết, Hắc Giáp Vệ và Hoắc Song đang cảnh giác cũng hơi ngẩn ra, thu vũ khí lại.
Con mèo lớn do Định Vương Điện hạ nuôi này vốn rất lạnh nhạt với người khác, ngay cả khi được cho ăn nó cũng khinh thường, điều này ai trong quân doanh cũng biết.
Đạp Tuyết trông rất sốt ruột, nó ngậm cái đuôi quay vòng vòng trước mặt Chung Yến Sanh, miệng phát ra tiếng gầm gừ.
Chung Yến Sanh bỗng dưng hiểu được ý nó: “Ngươi biết ca ca ở đâu à? Tốt lắm Đạp Tuyết, mau dẫn chúng ta đi!”
Đạp Tuyết kêu thêm một tiếng nữa, rồi quay người vọt đi.
Chung Yến Sanh vội giục ngựa đuổi theo.
Tuyết trên mặt đất rất dày, dù là ngựa cũng khó mà chạy nhanh. Nhưng Đạp Tuyết lại không bị ảnh hưởng, nó di chuyển nhanh nhẹn, không phát ra tiếng động, cứ chạy được vài bước lại quay đầu nhìn xem Chung Yến Sanh có theo kịp không, khác hẳn dáng vẻ ngày thường không chịu để ý đến ai trong quân doanh.
Thấy con mèo lớn này hiểu tính người như vậy, Hoắc Song không khỏi thầm nghĩ: Nếu là con mèo lớn này, nói không chừng biết lộn mèo thật…
Mọi người theo sau Đạp Tuyết, dần dần lệch khỏi lộ tuyến tuần tra, càng đi càng xa, cho đến khi vài căn nhà đổ nát hiện ra trước mắt.
Mười năm trước khi Mạc Bắc thất thủ, các thị trấn ở biên cương đều bị tàn sát, chịu cảnh cướp bóc, đốt phá bởi người Man di. Dân chúng kẻ chết, người bỏ trốn, những ai ra đi thì cũng chẳng để lại gì. Dù sau đó Tiêu Lộng đã thu phục Mạc Bắc, nhưng cũng không thể nào khiến Mạc Bắc trở lại như xưa.
Mấy căn nhà gần như sắp sụp đổ trong gió tuyết này chính là di tích còn sót lại năm đó.
Thấy Đạp Tuyết chạy về phía đó, Chung Yến Sanh cũng vội vàng đuổi theo sau. Vài bóng người xuất hiện từ phía sau bức tường đổ nát, cảnh giác giơ kiếm nhìn sang. Ngay khi thấy Chung Yến Sanh, những người này lập tức hạ kiếm xuống, ngỡ ngàng nói: “Tiểu, tiểu công tử?”
Là ám vệ bên cạnh Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh xoay người xuống ngựa, loạng choạng một chút, rồi vội vàng chạy tới: “Ca ca có ở bên trong không? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có!” Nhìn thấy Hắp Giáp Vệ theo sau Chung Yến Sanh, mấy ám vệ không giấu nổi sự kích động, giọng run rẩy đáp: “Trên đường trở về, bọn thuộc hạ gặp phải một đội kỵ binh của Man di, chủ tử đột nhiên… Triển Phó tướng đã dẫn người đi đánh lạc hướng Man di, bọn thuộc hạ không còn cách nào, đành phải ẩn náu ở đây trước.”
Lúc này Chung Yến Sanh chỉ toàn thở ra khí lạnh, nghĩ đến nội dung trong bức thư của Lâu Thanh Đường, đầu cậu vang lên tiếng ong ong, giọng nói cũng trở nên khàn đi: “Đưa ta đi gặp anh ấy.”
Tiêu Lộng được giấu trong một căn phòng.
Chung Yến Sanh vừa bước vào thì nhìn thấy bóng người quen thuộc, cao lớn và đầy uy nghi, giờ đây nằm yếu ớt trên chiếc giường đất. Khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh, đôi mày nhíu chặt, gân xanh nổi lên rõ rệt, nằm im không nhúc nhích.
Mắt Chung Yến Sanh thoáng chốc đỏ hoe, muốn chạy đến nhưng bị ám vệ giữ lại: “Tiểu công tử, ngài hãy cẩn thận, chủ tử hiện tại… không dễ tiếp cận.”
Chung Yến Sanh đỏ mắt lắc đầu, cổ họng nghẹn lại: “Các ngươi ra ngoài canh gác đi.”
Khi Tiêu Lộng không thể ra lệnh, lời của Chung Yến Sanh chính là mệnh lệnh cao nhất.
Ám vệ do dự hồi lâu rồi lui xuống.
Trời đã tối, vài Hắc Giáp Vệ đã quay lại doanh trại tìm tiếp viện, số còn lại cảnh giác tuần tra xung quanh, bốn bề tĩnh lặng như chết.
Khi đến gần Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh thậm chí không nghe thấy tiếng thở của hắn.
Hắn lẳng lặng nằm đó, trên người vẫn mặc bộ giáp đen sẫm, mùi hương quen thuộc pha lẫn với mùi máu tanh, có lẽ thời gian qua đã chịu khá nhiều thương tổn.
Xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ, Chung Yến Sanh cưỡi ngựa một quãng đường dài, cơ thể cũng dần trở nên tê cứng. Cậu từ từ trèo lên giường đất, cẩn thận nằm lên người Tiêu Lộng, rồi cởi áo lông cáo ra, giống như một chú chim nhỏ đang cố sưởi ấm cho bạn đồng hành, cuộn mình và Tiêu Lộng lại với nhau.
Đạp Tuyết cũng nhảy lên giường nằm kế bên, cái đuôi lớn của nó phủ lên áo lông cáo của Chung Yến Sanh, lông trên người nó dày và ấm áp, áp sát vào bên cạnh rất dễ chịu.
Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy tay chân mình cứng đờ. Cậu áp mặt vào khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Lộng, trong căn phòng mờ tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn đáng giận ấy, nghẹn ngào hồi lâu mới nức nở nhỏ giọng mắng hắn: “Đồ chó… tên lừa đảo.”
Bệnh đau đầu phát tác đến mức này, chắc chắn là trước đó đã bắt đầu đau.Những bức thư gửi về Kinh thành lại nói rằng mọi thứ đều ổn.
Hai mắt cậu nóng ran, vừa giận vừa buồn, tim đau nhói. Cậu cảm thấy Tiêu Lộng là một tên khốn không thể nào khốn hơn, nhưng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt. Suốt từ quân doanh đến đây, cậu đã cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Cậu rúc đầu vào hõm cổ của hắn, trong khoảng không gian nhỏ bé ấm áp do lớp áo lông cáo tạo ra, nước mắt cứ thế mà rơi lã chã.
Không biết là do bị nước mắt nóng hổi làm cho tỉnh, hay là cảm nhận được mùi hương quen thuộc, mà đôi mày của Tiêu Lộng dường như giãn ra một chút, hơi thở yếu ớt cũng trở nên rõ ràng hơn, cơ thể cũng hơi động đậy.
Chung Yến Sanh vui mừng ngẩng đầu lên, nghĩ rằng hắn đã tỉnh, nhưng Tiêu Lộng vẫn im lặng nhắm chặt mắt.
Ngày thường khi ở bên cậu, Tiêu Lộng chẳng bao giờ đứng đắn, ba câu thì hết hai câu là chọc ghẹo, vừa lưu manh vừa đáng ghét. Hắn luôn thích bế cậu ngồi lên đùi mình, hôn đến khi cậu xấu hổ phải nhắm mắt lại, rồi mới cười mân mê lọn tóc của cậu, vuốt ve từ sau gáy xuống lưng, giọng trầm thấp gọi Điều Điều.
Đôi mắt xanh ấy nhìn cậu, sâu như mặt biển, mang theo sự bao dung của người trưởng thành, nhưng bên dưới lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.
Chung Yến Sanh rất muốn hắn xoa đầu cậu.
Đợi khi Tiêu Lộng tỉnh dậy, cậu sẽ để hắn xoa đầu cậu một cái trước.
Đây là căn phòng còn nguyên vẹn nhất mà ám vệ tìm được, nhưng bốn bề vẫn lọt gió, gió Bắc rít qua từng lỗ hỏng lạnh đến thấu xương.
Ngón tay Chung Yến Sanh đã bắt đầu sưng đỏ, cậu xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, kéo áo lông cáo lên người Tiêu Lộng, mong rằng có thể sưởi ấm cho hắn thêm một chút.
Trùng mẹ trong người cậu có thể xoa dịu trùng con trong cơ thể Tiêu Lộng, dựa càng gần càng tốt.
Nằm một hồi, cậu bị chiếc áo giáp lạnh cứng của Tiêu Lộng làm đau, lại sợ đè nặng lên hắn nên nhích qua một bên, định nằm xuống bên cạnh Tiêu Lộng.
Còn chưa kịp bò xuống thì eo đã bị siết chặt, Chung Yến Sanh ngẩn người bị kéo về, trước đó còn lo cho vết thương trên người Tiêu Lộng mới không dám nằm đè hẳn lên người hắn, giờ bị kéo lại dính sát vào người Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh giật mình: “Ca ca?”
Tiêu Lộng vẫn không lên tiếng, chỉ có cánh tay quấn quanh eo cậu lại siết chặt hơn, dù trong cơn mê man cũng ngang bướng không cho phép Chung Yến Sanh rời khỏi hắn.
Chung Yến Sanh bị ép dính chặt vào người hắn, thở cũng không dám thở mạnh. Vì quá gần, cậu có thể ngửi rõ mùi giáp sắt trên người Tiêu Lộng và cả mùi máu ngày càng nồng.
Thật sự là bị cậu đè lên vết thương.
Chung Yến Sanh hoảng hốt muốn đứng dậy, nhưng hoàn toàn không địch nổi một cánh tay của Tiêu Lộng lúc hôn mê.
Sức lực của cả hai quá khác biệt, thường ngày Tiêu Lộng chỉ cần một tay là có thể bế bổng cậu lên.
Chung Yến Sanh lo lắng đến suýt khóc, nhưng không dám gọi ám vệ bên ngoài vào giúp kéo mình ra khỏi người Tiêu Lộng.
Cậu không biết phải giải thích làm sao mà cậu lại trèo lên người hắn.
Chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ kỳ quặc.
Cậu giãy giụa mạnh hơn, nhưng không những không thoát được, mà bởi vì những lần cọ xát lại khiến Tiêu Lộng bắt đầu cứng lên.
Chung Yến Sanh ngay lập tức cứng đờ cả người, không dám động đậy thêm, thật sự là xấu hổ muốn chết.
Cái tên… lưu manh này!
Không đúng lúc chút nào!
Chung Yến Sanh không dám lộn xộn nữa, nhưng điều đó dường như lại khiến Tiêu Lộng không hài lòng. Rõ ràng là đang hôn mê, hắn vẫn đưa tay lên, vỗ nhẹ vào mông cậu.
Lực không thể nói là mạnh nhưng đủ đau để khiến Chung Yến Sanh đờ đẫn, cả người cậu run rẩy một cái, lập tức đỏ bừng từ tai đến cổ, vẻ mặt không thể tin: “Tiêu… Hàm Nguy!”
Đạp Tuyết lại dúi đầu tới, kêu lên một tiếng, không biết là để gây thêm rắc rối hay chỉ muốn góp vui.
Đúng là chủ nào tớ nấy, Chung Yến Sanh luống cuống đẩy đầu Đạp Tuyết ra.
Mông vẫn còn đau, cậu hoàn toàn không ngờ Tiêu Lộng đã hôn mê mà còn có thể làm ra chuyện này, cảm giác như người đang ngất xỉu không phải Tiêu Lộng mà là cậu vậy.
Cứng đờ nằm đó một hồi, Tiêu Lộng như đột nhiên đàng hoàng trở lại. Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy phải mau đánh thức hắn dậy. Cậu cúi mắt, do dự một lát rồi tiến tới, đặt môi lên đôi môi lạnh lẽo của Tiêu Lộng.
Môi của Tiêu Lộng mỏng, trông có vẻ sắc bén và vô tình. Mỗi khi hắn cười luôn mang theo vẻ không chân thành, nửa cười nửa không, khiến các đại thần trong triều mỗi khi thấy hắn cười là rùng mình sợ hãi.
Nhưng Chung Yến Sanh biết rõ, Tiêu Lộng là người trọng tình nghĩa hơn ai hết.
Nếu không phải vì sự bao dung của hắn, Triển Nhung sẽ không có tính cách như vậy, Hắc Giáp Vệ cũng sẽ không tin tưởng tuyệt đối, giao phó tính mạng cho hắn.
Cậu không thành thạo lắm, chậm rãi liếm nhẹ đường kẻ môi của Tiêu Lộng, ướt át mà hôn hắn, hàng mi đen nhánh run rẩy, cầu mong bên ngoài không ai vào nhìn thấy cảnh này.
Nếu không, cảnh tượng này hoàn toàn không có cách nào để giải thích.
Giống như một chú mèo nhỏ, cậu không dám đưa lưỡi ra quá nhiều, chỉ hôn ướt át vài lần. Khi vừa lấy hết can đảm thăm dò bằng đầu lưỡi, miệng lưỡi bất ngờ bị chiếm đoạt một cách thô bạo, âm thanh ướt át bị tiếng gió nuốt chửng. Eo Chung Yến Sanh mềm nhũn, cậu bị khóa chặt trong lòng Tiêu Lộng, bị hôn đến mức thở không thể nổi, đầu lưỡi ê ẩm không thôi.
Vất vả lắm mới tách ra được, đôi môi cậu đã đỏ mọng, đầu mũi cũng hơi ửng đỏ. Cậu ngơ ngác nhìn Tiêu Lộng vẫn đang hôn mê, rốt cuộc mới ý thức được, dù Tiêu Lộng có ngủ say thế nào cũng có thể khiến cậu kêu không thành tiếng.
Nếu không vì nơi này thời tiết lạnh giá, cậu đã nghi ngờ Tiêu Lộng trong cơn mê mang còn có thể làm ra chuyện xấu xa kia rồi.
Vừa nãy ám vệ nhắc nhở cậu Tiêu Lộng khi hôn mê rất hung hăng, bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần, mất rất nhiều sức mới đưa được hắn đến đây.
Hóa ra là nói hung hăng ở phương diện này sao?
Tên lưu manh.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Chung Yến Sanh buồn bực xoa xoa hai má đang ê ẩm.
Lâu Thanh Đường đã nói tiếp xúc thân mật có thể giúp giảm bớt cơn đau đầu của Tiêu Lộng, nhưng chạm cũng chạm rồi, hôn cũng hôn rồi mà sao Tiêu Lộng vẫn chưa tỉnh lại?
Đừng nói là… cậu phải làm với Tiêu Lộng nha.
Làm với Tiêu Lộng cũng không phải là không thể, nhưng ở nơi này, cậu sẽ bị lạnh chết mất.
Chung Yến Sanh thấp thỏm không yên, quyết định chờ trở về doanh trại rồi tính. Vừa định gọi ám vệ bên ngoài chuẩn bị ngựa, thì một ám vệ đột nhiên xông vào. Ám vệ nhìn thấy tư thế nằm trên người Tiêu Lộng của Chung Yến Sanh thì sửng sốt một chút, rồi cúi đầu xuống, báo cáo thật nhanh: “Tiểu công tử, cách đây một dặm phát hiện dấu vết của kỵ binh Man di, hơn trăm người. Chúng ta thiếu nhân lực, Vương gia còn chưa tỉnh, tuyệt đối không thể đối đầu trực diện!”
Tim Chung Yến Sanh đập lệch một nhịp.
Tình trạng của Tiêu Lộng tuyệt đối không thể để người Man di phát hiện. Nếu khua chiêng gõ trống điều động người thì chắc chắn sẽ bị để ý, nên lúc đi cậu chỉ mang theo mười mấy người.
Hắc Giáp Vệ quả thật là những binh sĩ tinh nhuệ có thể lấy một địch mười, nhưng kỵ binh Man di cũng rất tàn nhẫn, không thể để số người ít ỏi như vậy đánh nhiều.
Huống chi người Man di nằm mơ cũng muốn giết Tiêu Lộng. Nếu phát hiện Tiêu Lộng lúc này đang hôn mê bất tỉnh, chắc chắn họ sẽ phát động một cuộc tấn công điên cuồng.
Chung Yến Sanh cắn răng, tư thế nằm trên người Tiêu Lộng không mấy đứng đắn, nghiêm túc ra lệnh: “Bảo Hoắc Song dẫn Hắc Giáp Vệ đi đường vòng thu hút họ, dẫn họ về phía chúng ta đã đi qua!”
Những người khác đã đi gọi viện binh từ doanh trại, dẫn đám kỵ binh Man di về hướng đó, nói không chừng sẽ gặp được viện binh ứng cứu.
Mặc dù việc để Hắc Giáp Vệ rời đi sẽ khiến nơi này trở nên nguy hiểm, nhưng đám kỵ binh của Man di chỉ còn cách hai dặm, cần phải lập tức đưa ra quyết định.
Ám vệ mắt nhìn thẳng: “Vâng!”
Hắc Giáp Vệ vừa đi, xung quanh càng thêm yên tĩnh đến chết chóc.
Trong lòng Chung Yến Sanh rối như tơ vò, sắc đỏ trên mặt đã chuyển thành tái nhợt. Cậu nhìn chăm chú khuôn mặt Tiêu Lộng một lúc, rồi lục lọi trong túi áo lấy ra con dao găm mà Tiêu Lộng tặng cho mình.
Trên cán dao có đính một viên ngọc bích, thâm thúy như đôi mắt Tiêu Lộng khi nhìn cậu.
Tiêu Lộng tặng cậu con dao găm này để phòng thân, nhưng cậu chưa bao giờ dùng nó để làm tổn thương người khác, luôn giữ gìn cẩn thận.
“… Chắc chắn anh không muốn em làm như vậy.” Chung Yến Sanh đặt nụ hôn mềm mềm hơi lạnh lên trán Tiêu Lộng, thì thào: “Đừng giận em, ca ca.”
Cậu sợ bóng tối, cũng sợ ma, nhưng cũng có những lúc can đảm vô cùng.
Đạp Tuyết đang nằm im bên cạnh giữ ấm cho họ đột nhiên nóng nảy kêu lên, dụi đầu muốn đẩy con dao găm lạnh lẽo chói mắt này ra khỏi tay Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh tốt tính đẩy đầu nó trở lại: “Đừng nghịch, Đạp Tuyết.”
Cậu kéo tay áo lên, để lộ cổ tay nhỏ gầy trắng như tuyết, có hơi sợ đau nhưng vẫn nhắm mắt lại, dùng dao găm ra sức rạch một đường lên cổ tay.
Con dao này cực kỳ sắc bén, mùi máu tanh lập tức tỏa ra.
Sắc mặt Chung Yến Sanh càng thêm nhợt nhạt, cậu đưa vết thương đến sát môi Tiêu Lộng. Mùi máu tanh hòa quyện với hương lan thoang thoảng, mờ ảo và ẩm ướt như sương. Yết hầu Tiêu Lộng khẽ nhấp nhô, rõ ràng khao khát dòng máu của cậu, nhưng dường như có chút chống cự, đôi lông mày nhíu chặt, không chịu mở miệng.
Khứu giác Đạp Tuyết nhạy bén, ngửi thấy mùi máu của cậu thì lông dựng đứng lên, nhảy xuống giường cuống quýt chạy vòng tròn.
Chung Yến Sanh đau đến mức mắt rớm nước, thấy Tiêu Lộng không chịu mở miệng, cậu lo lắng thúc giục: “Mau, mau uống đi, nếu anh không uống thì không phải em chịu đau vô ích sao!”
Những lời này dường như đã thuyết phục Tiêu Lộng. Một chốc sau, hắn hé môi, dòng máu của Chung Yến Sanh tràn ngập hương vị ấm áp ngọt ngào lăn xuống cổ họng.
Chung Yến Sanh vốn sợ nhìn thấy máu, đầu óc có hơi choáng váng. Cậu nằm trên người Tiêu Lộng, đặt cổ tay mình bên miệng hắn, không dám nhìn vào vết thương, cả người mệt mỏi rã rời.
Một lát sau, vết thương đau đớn bất ngờ được đầu lưỡi mát lạnh liếm láp cẩn thận.
Trong lúc choáng váng, Chung Yến Sanh còn tưởng rằng lượng máu đó chưa đủ, siết dao định rạch thêm một đường nữa. Ngay sau đó cổ tay cậu bị giữ lại, con dao rơi xuống đất, bị Đạp Tuyết dùng móng vuốt đẩy ra xa hơn.
Chẳng biết từ lúc nào Tiêu Lộng đã mở mắt. Trong bóng tối, hắn nắm chặt cánh tay bị thương của Chung Yến Sanh, cẩn thận liếm sạch vết thương và vết máu của cậu từng chút một. Đôi môi thấm máu của hắn trở nên đỏ tươi, toát ra vẻ u ám đầy ma mị, hệt như một con yêu tinh trong những câu chuyện dân gian.
Chung Yến Sanh mở to mắt: “Ca ca?”
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của cậu nghẹn lại.
Đôi mắt Tiêu Lộng lúc ngẩng lên rõ ràng là bị che phủ bởi một làn sương mờ, cách một làn sương, mơ màng u ám nhìn cậu.
Trái tim Chung Yến Sanh chợt lạnh lẽo, lời của Lâu Thanh Đường lại hiện lên trước mắt.
“Bệnh đau đầu của Tiêu Lộng đã trở nên nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến đầu óc. Nếu tái phát lần nữa, e rằng hắn sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.”
Chẳng lẽ cậu đã đến muộn?
Tiêu Lộng cẩn thận làm sạch vết thương, lại móc ra một bình thuốc mỡ chẳng biết từ đâu ra thoa cho cậu, ngoài việc không nói chuyện thì mọi hành động đều trông rất bình thường.
Nước mắt của Chung Yến Sanh sắp chảy ra ngoài, thấy hành động của hắn thì không khỏi sinh ra một chút hy vọng: “Ca ca, anh đã khỏi rồi sao?”
Thấy đôi mắt ngấn lệ của cậu, Tiêu Lộng lại tới gần hôn lên mắt cậu như một chú chó lớn phạm lỗi: “Chủ nhân, đừng khóc.”
Chung Yến Sanh đột nhiên muốn khóc hơn.
Ngốc thật rồi.
Cậu uể oải đẩy Tiêu Lộng ra, không để cho hắn hôn, lau đi đôi mắt đỏ hoe.
Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể đưa Tiêu Lộng trở về tìm cách khác.
Lâu Thanh Đường cũng đã đến Mạc Bắc, tìm được Lâu Thanh Đường nói chuyện biết đâu lại tìm ra cách.
Đương lúc mơ màng suy nghĩ, ám vệ bên ngoài lại lao vào, mang đến một tin tức xấu hơn: “Không ổn rồi tiểu công tử, vừa rồi đội kỵ binh Man di kia đã bị dẫn đi, bây giờ lại xuất hiện thêm một đội quân Man di khác, đang tiến về phía này!”
Khi họ đi đến đây, ngựa của Tiêu Lộng đã chạy tản ra khắp nơi. Mấy con ngựa mà Chung Yến Sanh cưỡi đến cũng bị Hoắc Song dẫn người mang đi để dẫn dụ đội kỵ binh.
Giữa cánh đồng tuyết mênh mông, ngoài mấy căn nhà sắp bị gió tuyết thổi sập, không còn chỗ nào khác để ẩn náu.
Không có ngựa, chạy không thoát, lại xuất hiện thêm một đội quân Man di.
Hoắc Song và những người khác không rõ tình hình, viện binh trong doanh trại còn chưa tới.
Bây giờ họ mà chạy ra ngoài thì chắc chắn còn dễ bị phát hiện hơn là trốn ở trong này.
Chung Yến Sanh bỗng thấy tuyệt vọng, ngồi dậy nắm chặt tay Tiêu Lộng, quyết định đánh cược một lần: “Cứ trốn ở đây, nếu Man di muốn lục soát… ta sẽ ra ngoài để thu hút họ.”
Cậu là người của hoàng tộc Đại Ung, sau khi chứng minh thân phận, có lẽ đối với người Man di mà nói cậu vẫn còn có chút tác dụng, họ có thể dùng cậu để đàm phán với Đại Ung.
Nhưng Tiêu Lộng tuyệt đối không thể bị lộ.
Man di hận Tiêu Lộng đến tận xương tủy, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết hắn.
Tiêu Lộng đang nắm tay cậu siết chặt hơn, nhìn Chung Yến Sanh bằng ánh mắt không đồng tình: “Ta, không đồng ý.”
Chung Yến Sanh nghiêm mặt: “Người ngốc không có quyền phản đối.”
Tiêu Lộng ngậm miệng.
Chung Yến Sanh vừa định nhảy xuống giường thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội từ xa, ngày càng tiến gần đến căn nhà đổ nát này.
Hơi thở của Chung Yến Sanh rối loạn, thầm cầu nguyện trong lòng.
Cha mẹ ơi… xin hãy bảo vệ con và Tiêu Lộng thêm một lần nữa.
Tiếng vó ngựa đột ngột dừng lại bên ngoài mấy căn nhà đổ nát, mục tiêu rất rõ ràng.
Trái tim Chung Yến Sanh chìm xuống.
Bên ngoài vang lên những giọng nói lạ lẫm, có vài câu tiếng Mông Cổ mà cậu không hiểu được. Sau đó, cậu bất ngờ nghe thấy vài tiếng Hán xen lẫn với tiếng Mông Cổ: “Yadagan, người ngài muốn tìm có phải ở trong này không?”
Chung Yến Sanh đã từng đọc vài quyển sách về người Man di trong cung.
Yadagan là cách gọi của bộ lạc Man di dành cho các pháp sư Shaman, chính là những người mà Lâu Thanh Đường đã nói với cậu. Những người này nắm giữ bí thuật vu cổ, có khả năng bói toán, cầu thần và chữa bệnh, được người Man di hết sức tôn kính.
Sau đó, cậu nghe thấy một giọng nữ: “Các ngươi lùi về sau.”
Lại có tiếng thì thào vang lên không ngớt, dường như những người khác đang lo lắng về sự an nguy của bà, nhưng vì nể trọng quyền phát ngôn của bà, tiếng vó ngựa lần lượt lùi lại phía sau.
Tiếng bước chân ngày càng gần, dừng lại bên ngoài căn nhà đổ nát. Qua kẽ hở trên tường, Chung Yến Sanh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ cao gầy.
Tiếng Hán của người phụ nữ rất chuẩn, thậm chí còn mang theo chút khẩu âm của người Kinh thành: “Tin tức từ Kinh thành đã đến bộ lạc, vài ngày trước ta đã xem bói, đoán rằng con sẽ đến.”
Trái tim Chung Yến Sanh ban đầu còn đang đập loạn, nghe thấy lời nói của người phụ nữ, cậu bối rối nhìn về phía ám vệ bên cạnh.
Có ý gì? Pháp sư Shaman này đang nói chuyện với ai?
“Chung Yến Sanh.”
Giọng nói của người phụ nữ không thể nói là dịu dàng, nhưng bà cố ý nói chậm lại, không có ác ý: “Ta và con giống nhau, đều nên mang họ Bùi.”
Bỗng dưng bị gọi tên, lại nghe thấy câu tiếp theo, Chung Yến Sanh hoàn toàn ngây ngẩn, một lúc lâu mới phản ứng lại, vô thức đáp lời: “Ngài là ai?”
Người phụ nữ trả lời: “Đã lâu rồi ta không dùng tên Hán của mình, trước đây tên ta là Bùi Nguyệt.”
Bùi Nguyệt.
Chung Yến Sanh từ từ nhớ ra, trước đây lão Hoàng đế có mấy vị Công chúa.
Trong đó có một vị Tam Công chúa, tên là Bùi Nguyệt, là bạn thân của Trang phi nương nương đã phát điên rồi bị lão Hoàng đế thiêu chết trong lãnh cung.
Tam Công chúa Bùi Nguyệt chỉ nhỏ hơn Thái tử Bùi Hi ba tuổi, nghe nói có mối quan hệ rất tốt với Thái tử, như anh em cùng một mẹ. Không lâu sau trận hỗn loạn ở Mạc Bắc, phò mã của bà đột nhiên qua đời. Chẳng bao lâu sau, bà bị gả đến Mạc Bắc để hòa thân, từ đó không có tin tức gì nữa.
Cánh cửa sắp rơi xuống kêu lên một tiếng rồi bị đẩy ra, người phụ nữ bên ngoài bước vào, không tỏ ra sợ hãi trước mũi kiếm của ám vệ trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Chung Yến Sanh.
Chỉ một lúc sau, Bùi Nguyệt mỉm cười.
“Con thật sự rất giống đại ca và đại tẩu.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn bà, một lúc lâu mới hiểu ra tình huống trước mắt. Đầu cậu mơ màng một trận, chậm chạp phân tích mối quan hệ giữa cậu và người phụ nữ trước mặt: “Ngài là… cô của con?”
Mấy ngày trước, cậu cũng lục lọi được khá nhiều thứ trong thư phòng lão Hoàng đế, có chân dung của cha mẹ cậu, cả chân dung của những người thân trong hoàng tộc khác, tất nhiên là có cả chân dung của Tam Công chúa Bùi Nguyệt đã được gả đến Mạc Bắc.
Chung Yến Sanh giỏi vẽ tranh, cũng giỏi nắm bắt nét riêng trên khuôn mặt mỗi người, dần dần nhận ra sự quen thuộc từ nét mặt của người phụ nữ này.
Dù đã khác với thời trẻ, nhưng người phụ nữ này thật sự là Tam Công chúa Bùi Nguyệt trong bức chân dung.
Trong khi Chung Yến Sanh lén quan sát bà, Bùi Nguyệt cũng đã nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt cậu, nghe thấy cách xưng hô của cậu, nét mặt bà càng thêm dịu dàng: “Ừ, từ khi nghe nói con của đại ca còn sống, cô đã muốn gặp con từ lâu rồi.”
Chung Yến Sanh có trực giác phân biệt được thiện ý và ác ý của người khác, từ người phụ nữ này, cậu không nhận thấy ác ý.
Bả vai đang căng thẳng hơi thả lỏng, cậu ngoan ngoãn gọi: “Chào cô ạ.”
Thấy cậu ngoan như vậy, Bùi Nguyệt có vẻ càng vui hơn. Sau khi hài lòng quan sát Chung Yến Sanh một lúc, tầm mắt dần chuyển sang Tiêu Lộng bên cạnh đang bảo vệ câu như báu vật: “Đây là?”
Chung Yến Sanh suy tính trong lòng.
Cô cậu từng là người trong hoàng thất Đại Ung. Nhưng sau những biến cố năm đó, lại bị gửi đi hòa thân, bà nhất định là rất căm thù người Đại Ung, hơn nữa cậu đoán cái chết của phò mã bà tám phần là do lão Hoàng đế gây ra.
Dù là cô của cậu nhưng cũng là Yadagan của Man di, tốt nhất là không nên để lộ thân phận của Tiêu Lộng.
Trước lạ sau quen, Chung Yến Sanh nhanh chóng nói: “Cô ơi, anh ấy là… nam sủng sáu mươi vạn lượng con mua từ Tây Vực về.”
Rất đắt, không được động vào.
Ám vệ run tay: “…”
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Giá đã tăng lên gấp đôi!
Tam Công chúa có được đề cập tới ở chương 46~