Tiêu Hàm Nguy, đồ lừa đảo!
Cái gì mà Mạc Bắc vẫn như bình thường, vô cùng yên bình, đám kỵ binh Man di nghe tin Định Vương Đại Ung trở về thì sợ đến nỗi tè ra quần, chạy về thảo nguyên chăm con?
Chung Yến Sanh cầm bức thư của Lâu Thanh Đường trên tay, tức đến nghiến răng.
Nếu Tiêu Lộng ở ngay trước mặt cậu, cậu chắc chắn sẽ cắn cho hắn một cái thật đau.
Lâu Thanh Đường khởi hành từ Thục Trung, trên đường đi có lẽ không nghe ngóng được tin tức gì, vừa đến Mạc Bắc thì phát hiện nơi này đã loạn cả lên, bèn kêu trời kêu đất gửi thư về Kinh thành.
Ở cùng một đất Mạc Bắc, Lâu Thanh Đường sẽ gặp được Tiêu Lộng chứ? Có Tiêu Lộng ở đó, chắc sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.
Trong thư còn có nội dung khác, Lâu Thanh Đường cuống lên nên chữ viết hết sức nguệch ngoạc, Chung Yến Sanh phải nheo mắt lại để đọc rõ.
Những thông tin về cổ độc từ lão Hoàng đế lẫn Hoài An Hầu đều đã được Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng dùng bồ câu đưa tin cho Lâu Thanh Đường, người này hiểu biết về cổ độc nhiều hơn, nên trong thư còn có vài suy đoán về loại độc này.
Mỗi lần cơn đau đầu phát tác, tình trạng sẽ càng nặng thêm. Lần trước ở thung lũng Xuân Phong, bệnh đau đầu của Tiêu Lộng đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến đầu óc, không thể để tái phát. Nếu còn xảy ra lần nữa, e rằng Tiêu Lộng sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Chung Yến Sanh đọc thư xong, trong lòng bỗng dưng trĩu nặng.
Trước đây, cơn đau đầu của Tiêu Lộng mỗi hai tháng phát tác một lần, nhưng mỗi ngày khi ở cùng cậu, con cổ trùng kia lại khá biết điều, không gây náo loạn, thậm chí hai ba tháng cũng không tái phát.
Bây giờ Tiêu Lộng đã rời đi gần một tháng rồi.
Họ chưa từng xa cách lâu đến vậy, dù trước khi Tiêu Lộng rời đi… trên người dính đầy mùi hương của cậu, lại uống thuốc nấu từ máu của cậu làm chất dẫn, nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng bị Lâu Thanh Đường viết rõ ràng trên giấy. Chung Yến Sanh hít sâu một hơi, siết chặt bức thư, cau mày đi tới đi lui trong thư phòng nửa ngày, hận không thể mọc cánh bay thẳng tới Mạc Bắc.
Khi ngồi xuống viết thư hồi âm, cậu bỗng lờ mờ hiểu vì sao trước đây Hầu phu nhân thường xuyên đi lễ Phật.
Lúc nhỏ sức khỏe cậu không tốt, Chung Tư Độ còn bị mất tích, sống chết không rõ.
Khi sức người không đủ, khó tránh khỏi cầu nguyện với trời cao.
Nhận được bức thư này, Chung Yến Sanh hơi xấu hổ, kẹp một chiếc đai lưng mình hay đeo vào thư hồi âm.
Những thứ thân cận hơn cậu không tiện gửi đi, dù sao đai lưng này cũng dính chút mùi hương của cậu, không biết có tác dụng với Tiêu Lộng không.
Vài ngày sau, Tiêu Lộng gửi lại một móc đai ngọc và một bức thư.
Trong thư ngắn gọn súc tích, nét chữ tiêu sái: “Điều Điều, muốn áo lót.”
Lỗ tai Chung Yến Sanh đỏ bừng: “…”
Tên lưu manh này.
Nhưng Tiêu Lộng mở miệng đòi áo lót của cậu, chẳng lẽ thật sự đau đầu lắm sao?
Chung Yến Sanh trằn trọc suốt một đêm, cuối cùng vẫn đỏ mặt cởi chiếc áo lót mặc khi đi ngủ ra, lén gói lại mấy lớp rồi cho người mang đến Mạc Bắc.
Vài ngày sau, Tiêu Lộng lại gửi một bức thư, được voi đòi tiên: “Điều Điều, quần lót cũng muốn.”
Chung Yến Sanh: “…”
Chung Yến Sanh không thèm quan tâm tới hắn nữa.
Trong lúc không thèm quan tâm đến Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh tiếp kiến nhiều thuộc hạ cũ của Thái tử ẩn mình suốt bấy lâu.
Lão Hoàng đế chắc cũng không thể hiểu nổi, tại sao sau mấy chục năm vẫn còn người lên tiếng vì Thái tử Khang Văn, tại sao đã trôi qua nhiều năm như vậy, lão vẫn chưa giết sạch thuộc hạ của cha cậu.
Có được sự ủng hộ từ những cựu thần này, vị trí trong triều của Chung Yến Sanh càng vững vàng hơn.
Tiêu Lộng ra đi vội vã, dù có được sắp xếp từ trước, còn diễn một vở kịch với Chung Yến Sanh, nhưng thật ra Chung Yến Sanh vẫn phải đối mặt với nhiều nghi vấn.
Một nửa trong triều ngầm thừa nhận Chung Yến Sanh làm chủ, gần một nửa thì im lặng quan sát thế cục, số còn lại cho rằng Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng lừa dối quân thượng, mỗi ngày đều nháo nhào muốn gặp Bệ hạ.
Nhưng sau khi Đại Lý Tự lật lại vụ án của Thái tử tiền nhiệm và nhà mẹ ông, cùng với chiếu thư nhận tội của lão Hoàng đế, thánh chỉ phục hồi thân phận Thái tử và Chung Yến Sanh, những tiếng nghi vấn cũng giảm đi phần nào.
Chung Yến Sanh bận rộn tiếp kiến rất nhiều người. Trong lúc đang cố nhớ xem đây là chú bác nào, thầy Chu ngày xưa từng dạy cậu học cũng chạy đến Kinh thành từ Cô Tô. Sau khi gặp Chung Yến Sanh, ông lại lần lượt đến thăm từng học trò cũ của mình.
Trước khi ẩn cư, học trò của thầy Chu trải khắp cả thiên hạ, không ít quan viên trong triều từng là học trò của ông. Thầy giáo tôn kính của họ đích thân đến gặp, những tiếng nghi ngờ lại càng bớt đi.
Mặc dù Chung Yến Sanh chưa từng gặp lại cha mẹ ruột của mình, nhưng từ trước đến nay, dường như công đức của họ vẫn luôn âm thầm che chở cho cậu.
Sau khi tắm rửa xong, Chung Yến Sanh mặc một chiếc áo lụa mềm mại, ngồi ngay ngắn trước án thư. Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, trắng như tuyết yên tĩnh một hồi. Cậu cầm bút xử lý một mớ tấu chương chất đầy trên bàn, sau đó đặt bút xuống, sờ vào con chim sẻ bằng gỗ tròn trịa đặt bên cạnh rồi thở dài một hơi, lại lấy ra cái xun đất mà Tiêu Lộng tặng, đặt lên môi thử thổi.
Kỹ thuật và hơi thở của cậu không đủ, cây xun đất phát ra vài âm thanh rồi ngừng lại, không hay như lúc Tiêu Lộng thổi.
Khi Tiêu Lộng rời đi, trời còn là cuối thu, bây giờ đã vào đông, tuyết đã rơi vài đợt rồi.
Lần cuối cùng cậu trải qua mùa đông ở Kinh thành là khi cậu sáu hay bảy tuổi, mùa đông ở Kinh thành còn lạnh hơn nhiều so với những gì cậu tưởng.
Cậu nhớ Tiêu Lộng.
Bị Chung Yến Sanh trách mắng trong thư hồi âm, trong bức thư hôm qua Tiêu Lộng đã đàng hoàng hơn, viết một bản báo cáo chiến sự nghiêm chỉnh.
Không giống như Đại Ung đã thống nhất, Man di là dân du mục, bao gồm nhiều bộ lạc, lòng người không thống nhất. Mười năm trước, Khả hãn(*) tự mình dẫn quân đến Mạc Bắc, chém đầu vài Đại tướng của Đại Ung. Khi nghe tin Đại Ung phái một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch của Tiêu gia đến, gã tràn đầy tự tin sẽ giết thêm một người Tiêu gia nữa —— Kết quả gã chết dưới tay Tiêu Lộng, bị chặt đầu thị chúng, khiến cho các tộc Man di hoàn toàn tan rã cho đến này, không ai phục ai.
(*) Là một tước hiệu thủ lĩnh cao nhất trong ngôn ngữ Mông Cổ và Turk, được xem là người đứng đầu của đế quốc.Mấy năm nay Tiêu Lộng ở Mạc Bắc cố ý dẫn dắt chia rẽ Man di. Hôm nay người này muốn làm Khả hãn, ngày mai người kia cũng muốn làm Khả hãn, nhưng chẳng ai chịu được mấy ngày đã bị Tiêu Lộng phái người ám sát. Lòng dân không dậy nổi, các cuộc tấn công nhỏ lẻ vào Đại Ung cũng trở nên không thành hình.
Hiện tại, Man di có ba bộ lạc lớn, lần này hai trong số các bộ lạc lớn đã liên kết lại, tập hợp các bộ lạc nhỏ lẻ khác, mang ra hàng chục nghìn kỵ binh mạnh nhất của thảo nguyên để tấn công, không còn giống như những cuộc đụng độ nhỏ nhặt trước đây nữa.
Bên này lão Hoàng đế vừa bị khống chế ở Kinh thành, bên kia Man di đã bắt đầu rục rịch.
Không cần phải nghĩ nhiều, những kẻ từng âm thầm giao du với lão Hoàng đế trong nhiều năm chắc chắn nằm trong số đó. Phát hiện lão Hoàng đế đã ngã xuống, tình hình Đại Ung không ổn định, chúng bèn nhân cơ hội tấn công, muốn thừa nước đục thả câu.
Tình hình có hơi căng thẳng, nhưng Tiêu Lộng vẫn có thể ứng phó.
Nhưng hắn là Thống soái vùng Tây Bắc, nào có Thống soái nào không hao tâm tổn sức… Suy nghĩ nhiều, lâu dần sẽ đau đầu.
Chung Yến Sanh siết chặt xun đất trong tay, chẳng còn tâm trạng nào xem tấu chương nữa, khoác chiếc áo choàng lông cáo ấm áp bước ra ngoài.
Phùng Cát và Vân Thành đang ngồi tựa vào nhau ngủ trên thềm ngoài, bên cạnh là hai cuốn truyện nổi tiếng ở Kinh thành thời gian gần đây. Chung Yến Sanh nhẹ nhàng bước qua họ, mở cửa đi ra ngoài. Hoắc Song đang canh gác bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại: “Tiểu Điện hạ?”
Chung Yến Sanh ra dấu “suỵt”: “Đến điện Dưỡng Tâm.”
Hoắc Song hiểu ý cậu, cầm đèn lồng dẫn đường phía trước.
Chỉ mới hai tháng, điện Dưỡng Tâm đã trông hơi hoang tàn, khác xa với trước đây, lạnh lẽo và hiu quạnh.
Chung Yến Sanh kéo chặt chiếc áo choàng lông cáo, đẩy cửa bước vào phòng ngủ của lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế ngày càng khô héo, nằm lâu trên giường không ai chăm sóc, không thể trở người. Cơ thể lão bẩn thỉu, lở loét do nằm lâu, nếu là mùa hè có lẽ khắp người đã bị muỗi đốt.
Bị tiếng mở cửa của Chung Yến Sanh đánh thức, lão Hoàng đế mở to mắt, trong đáy mắt đục ngầu, lõm sâu đã trở nên đờ đẫn. Mãi một lúc sau lão mới nhìn rõ Chung Yến Sanh, ánh mắt dần để lộ sự thù hận thâm độc, căm tức nhìn cậu chằm chằm.
Chung Yến Sanh giờ đã hoàn toàn không sợ lão nữa rồi. Cậu đứng bên giường, nghiêng đầu, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, kể cho lão nghe những chuyện gần đây trong triều.
“Ngươi…” Nửa đêm lão Hoàng đế bị đánh thức, nghe cậu lải nhải nửa buổi mới tức giận nói bằng giọng khàn khàn: “Có, ý gì!”
Chung Yến Sanh chớp mắt: “Không có gì, chỉ là muốn nói cho ông biết, dù ông không ở đây thì triều đình vẫn rất yên ổn, danh tiếng tốt mà ông đã dày công tạo dựng cũng không còn.”
Trong mắt lão Hoàng đế xuất hiện thêm vài tia máu, tiếng ken két nho nhỏ phát ra từ kẽ răng, chắc hẳn là đang nghiến răng rồi.
“Ông giết bao nhiêu người như vậy, nhưng cuối cùng vẫn còn rất nhiều người hướng về phía cha ta.” Chung Yến Sanh chậm rãi cười với lão: “Giống như Thái tử Khang Văn năm đó.”
Tiếng hít thở của lão Hoàng đế trở nên nặng nề hơn.
Chung Yến Sanh đặt hai tay lên đầu gối, cổ áo lông cáo làm cho khuôn mặt cậu trông mềm mại, vô hại hơn, biểu cảm bình thản: “Ông coi trọng An Vương như vậy, An Vương lại rời Kinh không quay đầu, chẳng thèm quan tâm đến sống chết của ông.”
Lão Hoàng đế đột nhiên cười lạnh, như là giận đến cực điểm, lão nhắm chặt mắt, mím môi không nói một lời.
Chung Yến Sanh không ngủ được, tâm trạng không tốt, cố tình đến điện Dưỡng Tâm một chuyến để đánh thức lão Hoàng đế khỏi giấc mộng, khiến tâm trạng lão cũng phải tệ đi, lúc này cậu mới hài lòng một chút, nói ra điều thật sự muốn nói: “Bệ hạ, ta đoán ông sống dở chết dở như thế này chắc cũng không thoải mái gì, chi bằng mau nói cho ta cách giải độc, ta sẽ để ông sớm được giải thoát.”
Lão Hoàng đế khó khăn thở hổn hển vài tiếng, cố nặn ra hai chữ: “Nằm… mơ.”
Lão lại mở mắt ra, như thể đột nhiên nhìn thấu nỗi sợ hãi che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Chung Yến Sanh, bật cười một tiếng lạnh lẽo đầy ác ý: “Tiêu Lộng, đã mấy ngày rồi không xuất hiện, phải chăng, là bên thảo nguyên đã tấn công… Ha, rời khỏi trùng mẹ, chẳng bao lâu nữa, Tiêu Lộng sẽ mất trí, nếu ở trên chiến trường thì…”
Lão già này, dù mê mang mấy ngày vẫn có thể chú ý thời gian trôi qua và Tiêu Lộng không xuất hiện, đoán ra được tình hình.
Bàn tay Chung Yến Sanh giấu dưới lớp áo lông cáo siết chặt, cậu căng mặt ngắt lời lão: “Vậy ông cứ đợi xem, cuối cùng ai sẽ đau khổ hơn.”
Nói xong, cậu đứng dậy rời đi, sau lưng vẫn vang lên tiếng cười khàn khàn, đứt quãng ghê rợn của lão Hoàng đế: “Hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, Tiêu gia sẽ… hoàn toàn diệt vong… Ha!”
Chung Yến Sanh bước ra khỏi ngưỡng cửa, hít một hơi không khí lạnh bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy không thể nuốt trôi cơn tức: “Hoắc Song, khiến lão ngậm miệng.”
Hoắc Song đáp ngắn gọn một tiếng, quay lại vào phòng.
Ngay lập tức, tiếng cười khô khốc của lão Hoàng đế ngừng bặt, đêm dài lại trở nên tĩnh lặng.
Chung Yến Sanh ôm lấy lò sưởi tay, không ngoảnh lại mà rời khỏi điện Dưỡng Tâm, trong lòng nặng trĩu.
Tiêu Lộng đã hứa với cậu hai tháng sẽ trở lại, giờ đã hơn một tháng trôi qua, nhưng rắc rối ở Mạc Bắc lại lớn hơn cậu tưởng tượng, rõ ràng là Đạp Tuyết sắp phải lộn mèo cho cậu xem rồi.
Tiêu Lộng, hoặc nói đúng hơn là trùng con, thật sự có thể chịu đựng lâu đến vậy mà không phát tác sao?
Giọng nói đầy ác ý từ lão Hoàng đế, cùng lời cảnh báo của Lâu Thanh Đường về việc Tiêu Lộng không thể để tái phát bệnh đau đầu đang ẩn sâu trong đầu hắn. Chung Yến Sanh cắn răng, đưa ra quyết định: “Hoắc Song, giúp ta truyền tin cho Vệ Lăng, ngày mai ta muốn gặp vài người.”
Sáng sớm hôm sau, Chung Yến Sanh đã bí mật triệu kiến Hoài An Hầu cùng một số cựu thần trong triều.
Chung Yến Sanh rất giống với cha ruột Thái tử Bùi Hi của mình, không chỉ ở bề ngoài và khí chất mà còn trong cách xử lý công việc. Dù tuổi còn nhỏ, tính cách có phần chậm chạp và non nớt, nhưng triển vọng tương lai là rất lớn.
Thậm chí do ở bên Tiêu Lộng lâu ngày, cậu đã nhiễm chút tính lưu manh của hắn mà bản thân không hề nhận ra.
Tuy nhiên nhìn chung mọi người đều hài lòng với cậu.
Chung Yến Sanh nhìn lướt qua mọi người, rồi lên tiếng: “Các vị, ta dự định đến Mạc Bắc một chuyến. Trong thời gian vắng mặt, cần các vị hỗ trợ ổn định thế cục trong triều.”
Một đám người vừa mới cười nói vui vẻ với Chung Yến Sanh lập tức thay đổi sắc mặt, như một hòn đá ném xuống mặt hồ tạo ra từng làn sóng, họ đồng loạt đứng lên phản đối: “Mạc Bắc hiện đang rơi vào cảnh chiến tranh, vô cùng nguy hiểm, thân phận của tiểu Điện hạ quý giá ngàn vàng, sao có thể đến Mạc Bắc được chứ!”
“Các phiên vương bên ngoài Kinh thành đang nhòm ngó, nếu tiểu Điện hạ không có mặt ở Kinh thành, e rằng sẽ khiến những kẻ này nảy sinh ác tâm!”
Chung Yến Sanh mím môi, nhìn có vẻ là một người mềm mỏng nhưng sau khi đã quyết định thì không ai có thể thuyết phục được: “Ý ta đã quyết, các vị chỉ cần phối hợp với ta là được.”
Dù là vì cảm xúc riêng của mình hay vì Đại Ung, Tiêu Lộng đều không thể xảy ra chuyện gì.
Trong số mọi người, chỉ có Hoài An Hầu là người hiểu rõ tình hình cổ độc trên người Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng. Nghe Chung Yến Sanh nói xong, ông đã đoán ra một phần ý đồ của cậu, im lặng một lúc rồi nói: “Theo ý tiểu Điện hạ.”
Hoài An Hầu bình thường ít nói, nghiêm túc và cẩn trọng, rất có uy tín. Hơn nữa, chuyện ông ra sức bảo vệ Chung Yến Sanh ai ai cũng biết, nên khi ông lên tiếng, những người khác lập tức im lặng.
Sau một hồi lâu, mọi người nhận ra sự quyết tâm của Chung Yến Sanh, đành thở dài, chắp tay đáp: “Chúng thần kính cẩn tuân theo chỉ dụ của Điện hạ.”
Chung Yến Sanh không viết thư báo trước cho Tiêu Lộng về việc mình sẽ đến Mạc Bắc, vì cậu biết chắc chắn Tiêu Lộng sẽ phản đối.
Với sự trợ giúp của những người khác, Chung Yến Sanh đã sắp xếp xong việc ở Kinh thành, để lại Vệ Lăng phụ trách truyền tin, rồi cùng Hoắc Song, theo đoàn vận chuyển lương thực lên đường hướng về Mạc Bắc.
Càng đi về phía Bắc, thời tiết càng trở nên khắc nghiệt. So với vùng Mạc Bắc, Kinh thành thậm chí còn được coi là ấm áp.
Chung Yến Sanh lớn lên ở Cô Tô, bị lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, phải mặc thêm vài lớp áo, co ro trong xe ngựa, ôm lò sưởi tránh gió tuyết.
Dọc đường, các dịch trạm và thôn làng rất ít ỏi, vì chiến tranh mà nhiều người đã đưa gia đình đi về phía Nam để lánh nạn, cảnh vật trở nên hoang tàn.
Gió tuyết quá lớn, dù đoàn vận chuyển lương thực đã tăng tốc hết mức, nhưng vẫn chậm vài ngày mới đến được biên thành.
Chung Yến Sanh bị xóc nảy trên xe ngựa đến mức đau nhức cả xương cốt, tâm trạng lúc lên lúc xuống, tự hỏi phản ứng của Tiêu Lộng khi gặp lại mình sẽ như thế nào, là tức giận dạy dỗ cậu hay sẽ ôm chầm lấy cậu mà hôn gặm?
Dù Tiêu Lộng có phản ứng ra sao, Chung Yến Sanh cũng rất mong chờ được gặp lại hắn.
Cậu và Tiêu Lộng chưa bao giờ xa cách lâu như vậy, những ngày qua cậu đều khô héo như một nụ hoa chưa được tưới nước trong một thời gian dài.
Khi đến biên thành thì đã là buổi tối, người đến đón họ là một người Chung Yến Sanh chưa từng gặp mặt.
Nhìn thấy Chung Yến Sanh, người đó do dự một chút, không khỏi quan sát cậu vài lần.
Quan viên do triều đình phái đến?
Người trước mặt trông không lớn tuổi lắm, dù đã mặc áo khoác dày nhưng vẫn có thể thấy dáng người gầy gò, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống.
Chung Yến Sanh bọc bản thân bằng chiếc áo choàng dày cộm, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đẽ, rất lễ phép chào hỏi: “Định Vương Điện hạ có ở đây không?”
Người lính trẻ dẫn họ vào doanh trại, nghe thấy câu hỏi thì cảnh giác nhìn cậu, không trả lời.
Chung Yến Sanh cũng không giận, tốt tính hỏi lại: “Vậy Triển Nhung có ở đây không?”
Vừa dứt lời, họ đã đụng phải Triển Nhung đang vội vàng dẫn người đi qua.
Vẻ mặt của Triển Nhung lạnh lùng, bước chân rất nhanh, không đợi Chung Yến Sanh lên tiếng đã lướt qua cậu.
Vài giây sau, Triển Nhung như mới nhận ra bóng người vừa vụt qua mắt hắn ta là ai, bước chân khựng lại, quay lại nhìn thẳng vào mắt Chung Yến Sanh, vẻ mặt lạnh tanh lập tức không giữ được nữa, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc: “Tiểu Điện hạ? Trời ơi! Sao ngài lại đến đây?!”
Chung Yến Sanh ngượng ngùng cười với hắn ta một cái: “Ta theo đoàn vận chuyển lương thực đến đây… Ca ca có ở trong trướng chính không?”
Mất một lúc lâu Triển Nhung mới vượt qua cú sốc nhìn thấy Chung Yến Sanh ở Mạc Bắc, trả lời: “Chiều nay vừa mới giao chiến với kỵ binh Man di, Vương gia đã dẫn người đi tuần tra rồi.”
Chung Yến Sanh bỗng dưng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cậu cứ ngỡ là sẽ gặp được Tiêu Lộng ngay lập tức.
Điều kiện ở biên cương vô cùng thiếu thốn, Triển Nhung dẫn Chung Yến Sanh vào một căn lều, rót cho cậu một chén trà nóng thô ráp rồi đưa đến, toát mồ hôi lạnh: “Ngài đến sao không nói trước một tiếng? Man di thường phái kỵ binh cướp đoàn vận chuyển, nếu ngài xảy ra chuyện…”
Thì thật sự không dám tưởng tượng Tiêu Lộng sẽ làm gì.
Mạc Bắc băng tuyết phủ kín, gió tuyết thổi mờ mắt. Tay Chung Yến Sanh lạnh đến tê cứng cả tay, chạm vào quần áo mềm mại trên người giống như chạm vào sắt lạnh, đôi chân gần như không còn cảm giác. Cậu chậm chạm đón lấy chén trà, cúi đầu uống một ngụm, hơi ấm lan tỏa trong dạ dày, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu thành thật giải thích: “Ta đã sắp xếp nhiều đoàn vận chuyển để đánh lạc hướng, còn có Hoắc Song và vài ám vệ đi cùng.”
Triển Nhung đã vượt qua cú sốc, lau mồ hôi trên trán: “Ngài không sao là may rồi, bây giờ thuộc hạ phải dẫn người đi tìm Vương gia, tăng cường lực lượng tuần tra. Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt trong doanh trại, đừng ra ngoài nữa.”
Chung Yến Sanh ngồi bên bếp lửa ôm chén trà, ngoan ngoãn gật đầu.
Triển Nhung ra khỏi lều, gọi người đến dặn dò phải bảo vệ người trong lều thật kỹ, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất.
Nhìn thái độ khác thường của Triển Nhung đối với Chung Yến Sanh, người mà trước đây luôn mặt lạnh với người khác, người lính trẻ vừa dẫn họ vào lúc trước bối rối cực kỳ, đầu đầy thắc mắc: “Triển Phó tướng, vị này rốt cuộc là ai của Vương gia vậy?”
Triển Nhung nghe vậy thì liếc người đó một cái: “Còn nhớ cái đai lưng Vương gia đeo mấy ngày trước không?”
Người lính trẻ thành thật trả lời: “Nhớ.”
Vương gia là một vị vương khác họ duy nhất của Đại Ung, trong tay nắm giữ trọng binh, hiện tại còn quyền lực ngút trời, muốn gì cũng có.
Nhưng dường như Vương gia cực kỳ yêu thích cái đai lưng không mấy nổi bật kia, cứ gặp ai cũng hỏi: “Đai lưng của bổn vương đẹp không?”
Không ai rảnh rỗi đi để ý đến đai lưng của người khác, nhưng khi Vương gia hỏi, chẳng ai dám nói không đẹp. Chỉ cần nói đẹp một cái là Vương gia sẽ vô cùng hài lòng, thậm chí mấy cận vệ bên cạnh ai cũng bị hỏi một lần.
Ngay cả khi trên chiến trường hắn cũng phải đeo cái đai lưng đó, như thể nó là một lá bùa hộ mệnh vậy.
Triển Nhung nói: “Thấy rồi mà còn không hiểu? Đây chính là ông trời con của Vương gia.”
“Hả?”
“Ít hỏi thôi, ông trời con muốn gì thì đưa cái đó, nhớ trông cho kỹ.” Triển Nhung lại nghiêm mặt, dẫn người đi: “Tối nay nói không chừng lại được thêm phần ăn, ta phải đi báo tin mừng cho chủ tử.”
Cái câu “ông trời con của Vương gia” của Triển Nhung khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt. Hắn ta vừa đi, các binh sĩ đứng canh gần đó đều không khỏi tò mò, liên tục nhìn trộm vào bên trong, muốn xem thử ông trời con của Vương gia trông như thế nào.
Chung Yến Sanh giống như một chú chim non bị đông cứng, ngồi bên bếp lửa sưởi ấm rất lâu mới cảm thấy mình sống lại.
Ngoài lều gió Bắc gào thét, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí va chạm và tiếng bước chân đều đặn không ngừng vang lên, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng xung quanh.
Không ngờ rằng lại đến đúng lúc Tiêu Lộng không có ở đây, Chung Yến Sanh đợi một hồi, không nhịn được mà ló đầu ra khỏi lều, phả ra làn khói trắng: “Định Vương Điện hạ đã về chưa?”
Cậu đã gỡ tấm khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng vì lạnh, những lọn tóc dán vào má, mái tóc đen tương phản với làn da trắng như tuyết, đẹp như một tiểu thần tiên, trông vô cùng quý phái và thanh tú.
Mấy lính canh ngoài lều ngẩn người trong chốc lát, không nhịn được mà trao đổi ánh mắt với nhau.
Chẳng phải trước đây Vương gia nói ghét nhất kẻ yếu đuối sao?
Sao bây giờ lại thành ông trời con rồi?
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Triển Nhung, họ vẫn cung kính trả lời: “Khi nào Vương gia trở về thuộc hạ sẽ lập tức thông báo cho ngài.”
Chung Yến Sanh nói “cảm ơn” rồi rụt lại vào lều.
Bên ngoài lạnh quá, cậu quyết định tối nay sẽ đặt chân lên bụng Tiêu Lộng để sưởi ấm.
Cậu yên ổn chờ đợi đến tối, người bên dưới đã mang bữa tối lên. Vốn Chung Yến Sanh không muốn ăn, nhưng nghĩ đến việc lương thực trong quân doanh khan hiếm, cậu lại ngoan ngoãn ăn hết chiếc bánh bao cứng ngắc ấy, sau đó mới ló đầu ra, định hỏi xem Tiêu Lộng đã về chưa.
Triển Nhung đã sắp xếp cho cậu ở căn lều rất gần với trướng chính. Vừa ló đầu ra ngoài, Chung Yến Sanh đã bắt gặp vài người mặc quân phục rõ ràng là tướng lĩnh đang tiến về trướng chính, vẻ mặt hốt hoảng không giấu được, thì thầm bàn bạc gì đó với nhau.
Chung Yến Sanh đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu, không nghĩ ngợi gì đã bước chân tiến về phía đó.
Thấy Chung Yến Sanh tiến lại gần, mấy người lính canh bên trướng chính bối rối không biết có nên ngăn cản hay không. Mấy tướng lĩnh nghe tiếng động cũng quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ai dám tự tiện xông vào trướng soái?”
Chung Yến Sanh lấy miếng ngọc bội Tiêu Lộng tặng từ trong ngực ra, hít một hơi không khí lạnh buốt, giọng nói cũng trở nên khó chịu: “Tín vật ở đây —— ta là người của Định Vương Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, hãy báo cho ta!”
Dưới trướng Tiêu Lộng có không ít người là thuộc hạ cũ của lão Định Vương. Ở nơi Mạc Bắc xa xôi Kinh thành, so với lòng trung thành với hoàng thất, họ càng tín phục Tiêu gia hơn. Tín vật Tiêu gia đương nhiên không xa lạ gì đối với họ.
Thấy miếng ngọc bội trong tay Chung Yến Sanh, những người khác trố mắt nhìn nhau, nói một tiếng “Đắc tội”, rồi cẩn thận nhận lấy kiểm tra, xác nhận đây chính là tín vật của Tiêu gia, không phải làm giả.
Vương gia giao tín vật của mình cho thiếu niên, điều đó tự nhiên có nghĩa là hắn hoàn toàn tin tưởng người này.
Thậm chí trong một mức độ nhất định, điều này có nghĩa là khi hắn không có mặt, thuộc hạ phải lấy tín vật làm tin, nghe theo lệnh người cầm tín vật.
Mọi người im lặng một lúc, sau đó trả miếng ngọc bội lại cho Chung Yến Sanh: “Xin mời.”
Trực giác của Chung Yến Sanh luôn rất chính xác, dự cảm xấu vừa nảy sinh đã nhanh chóng được chứng thực.
“Vương gia lẽ ra đã phải trở về từ nửa canh giờ trước, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, Triển Phó tướng cũng chưa có tin tức.”
Vị tham tướng trông cao lớn thô kệch, vẻ mặt vô cùng khó coi: “…Gió tuyết quá lớn, đã xóa sạch dấu chân và dấu vết móng ngựa. Chúng thuộc hạ đã phái người đi dọc theo tuyến tuần tra để tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bóng người.”
Dự cảm xấu trong lòng Chung Yến Sanh càng trở nên mạnh mẽ: “Trước đây Vương gia đi tuần có từng gặp tình huống này chưa?”
“Chưa từng có.”
Xuất hiện tình huống như vậy chắc chắn là do có biến cố bất ngờ nào đó.
Hoặc là bị kỵ binh của Man di tập kích, hoặc là bệnh đau đầu tái phát.
Nếu gặp phải một nhóm kỵ binh Man di nhỏ, chắc chắn họ có thể dễ dàng giải quyết, nếu là một cuộc xâm lược lớn của Man di, cũng sẽ có tin tức báo về, không thể im hơi lặng tiếng như vậy.
Vậy thì… khả năng cao là do bệnh đau đầu gây ra.
Trong trướng đều là những người thân cận với Tiêu Lộng, biết rõ Tiêu Lộng mắc bệnh đau đầu từ nhiều năm nay, thậm chí đã tận mắt chứng kiến cảnh Tiêu Lộng mất kiểm soát và làm người khác bị thương do bệnh đau đầu phát tác.
Những người được phái đi vẫn chưa có phản hồi, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu.
Điều Chung Yến Sanh lo sợ nhất đã xảy ra.
Sắc mặt cậu tái nhợt, hơi thở gấp gáp, trong lòng hối hận không thôi.
Nếu cậu đi nhanh hơn một chút, hoặc rời Kinh sớm vài ngày thì đã có thể đến quân doanh sớm hơn, không để lỡ mất Tiêu Lộng.
Trong lòng Chung Yến Sanh tràn ngập nỗi hoảng sợ không thể diễn tả thành lời, nhưng rất nhanh cậu đã đưa ra quyết định, đứng dậy nhẹ giọng nói: “Ta biết các vị đang lo lắng điều gì, ta đến đây chính là vì điều đó.”
Bầu không khí yên tĩnh trong lều đột nhiên bị phá vỡ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Chung Yến Sanh.
Tình hình lần này giống với lần ở thung lũng Xuân Phong, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Lần này tình huống nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với lần ở thung lũng Xuân Phong.
Chung Yến Sanh siết chặt miếng ngọc bội, lòng bàn tay bị cấn đến phát đau: “Lỡ như Vương gia thật sự vì bệnh đau đầu mà chậm trễ, chỉ có ta mới có thể giúp ngài ấy.”
“Cho ta một tiểu đội, ta muốn ra ngoài tìm ngài ấy!”
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Vợ ơi, tìm ta!
Đúng vậy, bé cưng lại đi tìm chồng.