Arc 1 - Nữ thần hoa hướng dương và Thiên sứ mặt trăng
====================
Tôi đã mua một lốc trứng có giá 99 yên vào ngày có chương trình giảm giá đặc biệt, vậy nên giờ tôi quyết định sẽ làm omurice.
Với người mà sống một mình một nhà như tôi, việc nhà khó mà có thể bỏ qua chuyện tự túc nấu ăn được.
Tuy vậy nhưng may là có hàng xóm sống kề bên nên tôi cũng không cảm thấy cô đơn lắm.
「Được rồi, trông nó chín rồi đây」
Có một mẹo giúp trứng bông hơn khi rán là khuấy thêm sữa vào, kiểu vậy. Đối với một đứa như tôi thì thành phẩm không tệ tí nào. Còn đâu là rưới sốt Demi Glace lên và món ăn đã hoàn thành.
Món omurice mới được hoàn thành ăn kèm cùng với salad khoai tây, tôi bày lên bát đĩa rồi cầm ra ngoài
Đi về phía trước cửa căn hộ kế bên, tôi gọi vào như mọi khi.
「Oi~, sang ăn bữa tối thôi nào」
Kẹt~, cánh cửa mở và người đang đứng ở đó là một cô gái đang mặc chiếc áo len quá khổ.
Hàng xóm của thôi, đồng thời cũng là bạn thuở nhỏ, đó chính là Tsukino.
「Cảm ơn cậu. Mà hôm nay có món gì vậy?」
「Omurice và salad khoai tây. À món salad khoai tây là mình mua sẵn ở siêu thị đấy」
「Ồ~」
Vừa được tôi đưa món omurice thôi mà mắt Tsukino đã sáng hẳn lên hệt như đứa trẻ.
「Trứng bông lắm ha. Chưa cần ăn mà đã biết mùi vị ra sao rồi, cái này chắc chắn sẽ ngon lắm đấy」
「Biết là cậu sẽ nói vậy mà. Đúng món mà cậu vẫn luôn yêu thích đấy」
Tsukino là hàng xóm của tôi và cả hai gia đình cũng tích cực qua lại với nhau, kể từ hồi còn học mẫu giáo cũng tôi cũng đã coi nhau như thể anh em một nhà rồi. Bởi vì gia đình tôi chỉ có mỗi cha nên tôi đã được gia đình Tsukino chăm sóc rất nhiều kể từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện của nửa năm về trước.
Ngoài cha mẹ ra thì Tsukino còn có chị gái, tuy nhiên chị gái cô đã ra ngoại tỉnh để theo học đại học, cả bố và mẹ cô vì phải chăm sóc ông bà nên cũng tạm thời phải về quê.
……Vấn đề là họ đang gặp phải một trở ngại lớn.
Trên trường không hề có ai biết được rằng thực ra khả năng tự lập của Tsukino rất kém.
Về chuyện vệ sinh và giặt giũ thì còn được. Do cũng là chuyện quá dễ nhớ nên dù cho thậm chí là bị mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng.
Vấn đề nó lại nằm ở chế độ ăn. Tsukino không thể nấu được một món hoàn chỉnh, cô ấy còn chẳng thể tự nấu ăn hàng ngày nữa.
Nếu vậy thì trong khoảng thời gian mà Tsukino phải sống một mình thế này, ai là người sẽ nấu cho cô ấy đây?
Như vậy có nghĩa là, người được chọn ở đấy, chính là tôi ấy.
「Có Yuuto-kun sống cạnh bên như vậy khiến mình vui lắm. Nếu không có Yuuto-kun thì khéo mình sẽ gặm ba bữa bánh mỳ sống qua ngày mất」
「Bộ cái gì cậu cũng ăn luôn à…… Để đề phòng thì tốt nhất là cậu nên sớm học nấu ăn đi」
「Mình là mình biết đổ nước nóng vào chén súp đấy nhé?」[note42432]
「Tới thứ đó mà cậu còn gọi là món ăn được thì mình cũng xin phục Tsukino sát đất đấy」
Vì là mọi chuyện thành ra thế này nên là mẹ của Tsukino mới phải nhờ vả tôi rằng 「Ngoài Yuu-kun ra thì cô chẳng biết trông cậy vào ai nữa」.
Mà bản thân tôi cũng chẳng muốn để cho Tsukino ăn uống thiếu khoa học như vậy, vậy nên giờ thì tối nào tôi cũng sẽ nấu ăn cho Tsukino. Dẫu cho tôi đã từ chối không nhận nhưng cha mẹ Tsukino vẫn gửi tôi 3 man [note42433] mỗi tháng để mua đồ nấu cho cô ấy, tốt nhất là tôi nên nấu cho cô ấy ăn đầy đủ nhất có thể.
Cũng do vậy nên tôi mới được cho để có thể chăm nom cho Thiên sứ mặt trăng.
Tsukino quay trở lại trong phòng để lấy bát đũa ăn tối mà tôi mới đưa cho cô ấy hôm qua.
Chúng tôi có một quy tắc là cô ấy sẽ là người rửa bát đũa và rồi hôm sau đem trả lại.
「Cảm ơn vì món hamburger hôm qua nhé. Thêm vào đó là cả món omurice hôm nay nữa」
「Không có gì đâu. Nếu có món nào mà Tsukino muốn ăn thì cứ bảo mình nhé」
「Mình thì ăn gì cũng được mà?[note42434] Đồ ăn do Yuuto-kun làm đều ngon hết á」
「Phần rắc rối nhất lại nằm ở chỗ đó cơ, mà đúng là sướng nhất cậu rồi đấy」
Giờ thì chắc tôi cũng quay về phòng thôi nhỉ.
Tôi nói lời chào tạm biệt Tsukino, sau đó cô ấy khẽ miệng nói.
「Nè, Yuuto」
「Hinata-san có ổn không vậy? Hình như cậu ấy được một senpai năm ba nổi tiếng tỏ tình, cậu có nghe được gì không?」
「Tới giờ Tsukino mới biết tin đồn đó sao. Mà, thực ra là, cũng chẳng có gì cả đâu」
Biểu cảm trên khuôn mặt Tsukino vẫn đang không hề thay đổi.
「Bởi vì, Yuuto-kun thích Hinata mà」
「......Không đâu, chắc chắn không phải vậy đâu. Tsukino đừng có trêu mình chứ」
「Mình đã lo cho cậu lắm đấy biết không? Không phải là sau khi công việc của hội học sinh kết thúc thì Hinata có gọi cậu ở lại à? Ngay lúc đó mà khuôn mặt mình còn hơi lộ ra sự cay đắng đấy」
Cũng vì vậy nên việc cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi đôi lúc cũng khiến tôi cảm thấy khó xử.
Dù chỉ là một chút thay đổi mà thường thì sẽ chẳng ai để ý, cô ấy cũng có thể dễ dàng phát hiện ra.
「Vậy thì sao đây nào. Hay là Tsukino hãy thử đoán xem. Cơ mà一để tớ nói cho cậu nhé, dường như Hinata không hẹn hò với Sagawa-senpai đâu. Nghe bảo là cô ấy đã từ chối tỏ tình rồi」
「Hừm, ra vậy ha」
「Mình cũng chẳng thấy bất ngờ nữa」
「Không biết là vì sao nữa. Nhưng theo cảm nhận của mình thì Hinata luôn luôn nghiêm túc mà」
Ừ, chuyện đó thì tôi cũng hoàn toàn đồng ý.
「Nhưng mà, Hinata chưa có người yêu đúng là cũng mừng ha」
「Bởi vì vậy nên mới――mà thôi kệ đi, nghe chuyện Hinata được senpai lớp trên tỏ tình cũng khiến mình lo lắm đấy. Mà cậu nói vậy là động viên mình rồi, cảm ơn nha」
「......? Có gì đâu mà sao cậu lại cảm ơn vậy?」
Cùng với nụ cười nhẹ, những gì ánh lên trên gương mặt của Tsukino dễ thương tới mức như thể đó là một thiên sứ vậy.
「Bởi vì mình chính là bạn thuở nhỏ của Yuuto-kun kia mà. Nếu như cậu có tỏ ra buồn chán thì điều đương nhiên là mình phải an ủi cậu mà phải không?」
「......Ra vậy. Chắc vậy nhỉ」
Như lời đám con trai cùng lớp với Yarihara nói đấy. Tsukino mang một vẻ đẹp bí ẩn huyền diệu――tôi cũng chẳng rõ là nó có đúng hay không, tôi chỉ biết là mọi người vẫn chưa hề hiểu hết về con người của Tsukino được.
Tsukino là người hoàn toàn có thể mỉm cười như vậy đối với người khác.
Tôi quay trở lại phòng mình và ăn bữa tối. Còn sau đó thì tôi rảnh hoàn toàn. Lúc đó tôi có muốn làm cái gì cũng được.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại đang có một việc cần làm khác.
Tôi ngồi xuống dưới chiếc bàn đặt trong phòng mở và mở cuốn sách tham khảo tập 2 ra. Điểm kiểm tra môn toán cuối học kỳ 1 của tôi khá tệ, nếu có chỗ nào tôi cần cải thiện thì chắc chắn phải là đây.
Bởi vì điểm của Hinata đứng thứ 6 toàn khóa, tôi cần phải hướng tới vị trí thứ 5.
Dù chỉ một chút thôi, tôi vẫn muốn trở thành một người đàn ông đủ để cho Hinata phải ngoái đầu nhìn lại.
「Được rồi, triển thôi nào」
chắc chắn rằng tình yêu đơn phương của tôi chẳng hề tương xứng chút nào. Tới một người đẹp trai, giỏi thể thao và rất nổi tiếng như Sagawa-senpai còn bị từ chối nữa là. Vậy nên sẽ chẳng hề đúng nếu như một kẻ tầm thường như tôi lại muốn hẹn hò với cô ấy được. [note42435]
Dẫu vậy, đây lại là lần đầu tôi biết yêu.
Dẫu cho lý trí tôi có kêu gào bỏ cuộc, con tim lại chẳng tài nào hiểu được điều đó.
Đối với Hinata, tôi cũng chỉ dừng lại là một người bạn cùng lớp tốt hay là một thư ký giỏi――mà giờ đây, tôi chỉ còn duy nhất mong muốn tiến bước nhằm theo đuổi lý tưởng bản thân.
……Phù, tạm thời là sẽ hướng tới mục tiêu này trước.
Nhìn lên đồng hồ, hình như tôi đã ngồi giải cuốn sách tham khảo suốt một tiếng rưỡi. Đã giải quyết xong phần học toán, tôi quay qua lấy chiếc smartphone ra bấm đôi chút.
Tôi cứ cắm đầu vào học mà còn chẳng thèm chú ý tới thời gian, đột nhiên có một cuộc gọi đến dù rằng bây giờ đã là nửa đêm. Người gọi là――
「Là cha sao?」
Ông già nhà tôi, đáng ra bây giờ đang làm việc ở Nam Cực mới phải. Đừng có bảo là lão gọi chỉ để tán nhảm thôi nhé, chẳng hiểu lão đang làm gì thế không biết.
Ông liền lập tức bắt máy ngay khi tôi vừa mới bấm gọi lại.
『Cũng lâu rồi chưa nói chuyện nhỉ, Yuuto』
「Hiếm lắm mới thấy ông chủ động gọi điện đấy. Vậy có chuyện gì sao?」
『Kiểu vậy đấy. Có một chuyện mà tới giờ ta mới có thể kể cho mày được』
Cái giọng điệu quen thuộc của lão cứ như thể chỉ đang muốn kể chuyện thời tiết ngày mai vậy.
『Dù rằng trước giờ ta vẫn im lặng, nhưng thực ra mày có một người chị gái cùng cha khác mẹ khác』
「Hể, vậy à. Chị gái, nhỉ」
……………………………………
Ủa?
『Là chị gái đó, con bé nó bảo muốn được sống cùng mày. Vậy nên là ta sẽ sớm gọi lại cho mày sau』
「Ừ, hẹn gặp lại. Mà chờ đã. Giải thích rõ ràng đi đã nào. Tôi còn đang chẳng hiểu mô tê gì chuyện mình tự nhiên lại có chị gái đây. Mà ý tôi là, muốn sống cùng tôi là sao?」
Chết dở, tôi bắt đầu cảm thấy chấn động não vì cú sốc này rồi đây.
Ý ông là chị gái của tôi sao? Không phải là ông đang cố tình đùa cợt tôi đấy chứ?
『Mà, cũng không lạ lắm khi Yuuto lại thấy khó chịu nhỉ…… Mày có nhớ là cha mày đã có một hôn thê khác trước khi mày sinh ra không?』
Chuyện này tôi đã được nghe lão nói kể từ hồi còn nhỏ rồi. Lão đã có người yêu trước đó, và khi mà đã chuẩn bị kết hôn tới nơi rồi thì lão bỏ đi theo mẹ tôi, một lựa chọn cực kỳ khó khăn vào lúc đó.
『Ta chưa từng kể chuyện này với Yuuto nhưng ta đã có một đứa con với người phụ nữ đó. Và đó chính là chị gái của mày――là chị gái cùng cha khác mẹ với Yuuto』
「……Đã từng xảy ra một chuyện như vậy sao. Cơ mà tại sao đến bây giờ ông mới chịu nói vậy」
『Là bởi vì con bé muốn được gặp mày. Nó muốn sống cùng mày như một gia đình. Vậy nên bây giờ ta mới quyết định thôi không lảng tránh vấn đề này nữa』
Tôi sẽ sống cùng nhau như một gia đình với một cô gái mà tôi còn chẳng hề quen biết.
Nghe nó cứ như kiểu một bộ phim chiếu rạp hay phim truyền hình ấy. Tới chỉ một chút thực tế cũng không.
『Ta thì lại chẳng nghĩ chuyện này quá tệ đâu. Mày luôn tỏ ra quan tâm tới người khác nhưng mày lại chẳng bao giờ chịu lo lắng cho bản thân cả. Đây đúng là dịp tốt đấy, hãy để con bé chăm sóc cho mày đi』
「Đấy không phải là chuyện của ông. Đầu tiên tôi đã là học sinh cao trung rồi, thứ hai là tự nhiên bắt sống cùng nhau như vậy thì……」
『Do là vậy nên cố gắng thu xếp lịch học thứ 7 tuần này đi nhé. Con bé sẽ qua thăm mày đấy. Thế nhé』
「Này, đợi đã nào――」
Lão cúp máy rồi…… Tôi thì vẫn còn tới cả tấn điều muốn hỏi đây.
Mà tiếp theo là, chúng tôi sẽ gặp mặt trực tiếp vào thứ 7 à――từ từ nào, thứ 7 sao?
「Chẳng phải là ngay ngày mai sao!」
Làm sao bây giờ, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Ôi giời ơi, lão già ấy làm bất cứ cái gì cũng bất thình lình hết.
……Mà còn về sau đó thì. Chuyện có chị gái khiến đầu tôi trở nên quá tải hoàn toàn, khỏi phải nói cũng biết là tôi chẳng tài nào có thể học tiếp được.