Arc 2 - Khoảng cách với bạn thuở nhỏ
====================
Tôi trở về nhà sau khi tan học, hình như là Hinata vẫn chưa về thì phải. Tôi còn không thấy bất kỳ đôi giày nào đặt ở lối vào nữa.
「Chắc hẳn cô ấy đang đi mua đồ để nấu bữa tối nhỉ」
Nhắc mới nhớ, nếu như việc nấu ăn sẽ được giao lại hết cho Hinata thì tôi phải tính sao với bữa tối của Tsukino đây. Chắc chắn là không thể nào tôi lại để Hinata phải lo cả việc nấu ăn cho Tsukino được.
Nghĩ như vậy trong đầu, tôi cởi bỏ cặp và đồng phục ra rồi quăng lên ghế sofa. Tan học từ trường về khiến người tôi giờ đây có hơi nhơm nhớp. Tôi cứ vô tư mở cửa phòng tắm ra và tiến vào――
Và rồi tôi ngửi thấy được một mùi hương dịu êm.
Tôi đã ở đó ngay tại thời điểm mà Hinata cũng vừa từ phòng tắm bước ra.
「「........................」」Hẳn là lúc đó cả hai đứa đã quên cả thở.
Câu hỏi về việc tại sao Hinata lại ở đây cũng liền ngay lập tức biến mất khỏi đầu tôi. Đôi mắt tôi đang bị thiêu đốt bởi hình ảnh Hinata không một mảnh vải che thân nào.
Mái tóc còn ướt đi cùng với làn da trắng mịn màng. Đặc biệt là mắt tôi vô thức bị dán chặt vào đôi gò bồng đảo đang rủ xuống kia của Hinata, kí ức trong tôi tự nhiên lại gợi nhớ về những gì mà Yarihara đã nói khi trước.
――Bên cạnh đó thì không phải bộ ngực khủng đấy là quá hoàn hảo sao. Khéo khi của chị ấy phải là E-cup ấy chứ?
A~, đúng rồi. Ra là E-cup to thế này kia à [note42770]――Đang mơ hồ trong dòng suy nghĩ, tôi liền lập tức bị đưa trở về với thực tại.
「Fua……~!」
「Wa~――wa~wa~! Xin lỗi!」
Tôi bắn ra khỏi phòng thay đồ như thể vừa bị đẩy bay đi, sau đó quay lực về phía cánh cửa và rồi ngồi gục xuống
Dẫu cho nó chỉ xảy ra trong có vài giây ngắn ngủi thôi, con tim tôi mới ban nãy thôi còn như suýt ngừng đập thì giờ lại đáng đánh trống ngực liên hồi. Hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp hơn mà không có dấu hiệu cho thấy sẽ bình thường trở lại.
Điều mà tôi lo ngại nhất cuối cùng cũng xảy đến.
Miễn còn là chị em trong nhà thì khó có thể tránh việc ảnh hưởng tới thời gian riêng của nhau được. Tuy vậy nhưng tôi không hề muốn tỏ ra khiếm nhã với người khác giới chút nào, tôi đã cố gắng để cẩn thận với chuyện này lắm rồi.
「......E, e~to. Yuuto-kun?」
Cánh cửa đằng sau tôi mở ra, còn tôi thì liền lấy hết sức bình sinh quỳ gập hẳn xuống.
「Thực sự mình rất xin lỗi. Mình cứ ngỡ là Hinata vẫn chưa về nhà…… ! Mình không biết phải tạ tội với cậu thế nào nhưng mình rất xin lỗi」
「Ư, ưm, mình thấy không làm sao đâu mà? Yuuto-kun, chắc hẳn cậu không thấy giày của mình đâu nên mới hiểu lầm phải không. Mình cũng xin lỗi cậu vì mình đã quen việc cất giày khi mình sống với mẹ rồi. Vậy nên là Yuuto-kun không làm gì sai cả đâu à?」
Cô ấy quan tâm tới tôi như vậy khiến tôi cảm thấy có lỗi nên tôi muốn mở lời cảm ơn cô ấy, và rồi. Tôi chợt nhận ra.
Không biết vì sao mà khuôn mặt của Hinata trở nên giãn hẳn xuống và cô ấy cười ni~e~he~.
Thật sự tôi cũng chẳng rõ mô tê ra sao nữa, nhưng cảm giác cứ như cô ấy đang cảm thấy vui vì tình huống hiện tại vậy.
Và dường như Hinata cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt của bản thân đang lộ rõ vẻ buông thả.
「A~――đ, đúng như mình nói rồi đấy! Yuuto-kun không cần phải để tâm đến chuyện này đâu nhé?」
Và thế là Hinata lại sầm đóng cánh cửa lại.
Chuyện này đúng là vẫn không ổn chút nào. Có nói ra sao thì đối với tôi Hinata vẫn là người khác giới.
Thật ra là vì vậy nên trống ngực tôi vẫn cứ mãi đập liên hồi…… Tôi chẳng tài nào nghĩ được cô gái khỏa thân ở đó là 「chị gái」 tôi cả, trong đầu tôi chỉ liên tưởng duy nhất tới 「mối tình đầu」 mà thôi.
Thực sự tôi vẫn chưa thể xem Hinata như là người thân trong gia đình được.
Một đứa em trai bình thường chẳng xem chị mình như người khác giới cũng bởi vì cả hai đã chung sống với nhau từ nhỏ rồi [note43062][note43063]. Sự thật là có một hiệu ứng về những người đã chung sống với nhau kể từ khi còn nhỏ khi lớn lên sẽ ít coi nhau như người khác giới hơn. Cơ mà tôi quên mất nó tên là gì rồi.
Nói tóm lại, vấn đề cốt lõi để mọi người coi nhau như một gia đình phải là thời gian mà họ chung sống cùng nhau.
Vậy nên vấn đề nằm ở việc giữa tôi và Hinata vẫn chưa có đủ sự vun đắp để coi nhau như gia đình được.
(Mà, cũng biết làm sao được bây giờ, cách đây mới có vài ngày thôi chúng ta còn là bạn cùng lớp kia mà……)
Ding~, ngay tại lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Tôi gượng ép chỉnh đốn lại tâm trạng bản thân và ghé qua lỗ cửa nhìn ra bên ngoài.
Ở đó không phải ai khác mà chính là Tsukino.