Arc 2 - Khoảng cách với bạn thuở nhỏ
====================
Buổi sáng hôm sau ngày Hinata hoàn tất việc dọn đến nhà tôi ở.
Tôi tiến vào phòng khách trong khi vẫn còn ngái ngủ, một mùi hương súp miso ngon lành đang phả vào mũi tôi.
Tôi nào đã nấu bữa sáng đâu, vậy thì hương thơm này là bay từ đâu ra vậy.
「A~, Yuuto-kun dậy rồi đó à. Mình sắp nấu xong bữa sáng rồi đó nhé?」
Sao lại có giọng của con gái……? Và rồi cuối cùng tôi cũng chợt bừng tỉnh.
Một cô gái vận bộ đồng phục học sinh và đeo chiếc tạp dề đang đứng trong căn bếp nhà tôi. Đó chính là Hinata.
「A~――Àa. Cảm ơn cậu vì bữa sáng ha. Thêm nữa là, chào buổi sáng nhé」
「Ưm, chào buổi sáng nha…… E~he~he」
Hinata đang tỏ ra hưng phấn vừa cầm muỗng khuấy đều nguyên liệu trong nồi vừa nhoẻn miệng cười tươi hết cỡ.
Bất giác tôi còn chợt cảm thấy ngạc nhiên thắc mắc tại sao cô gái tôi yêu lại đang đứng bếp nhà tôi vậy. Trước tầm mắt tôi hẳn là giấc mơ của bao chàng học sinh cao trung đã đem lòng yêu cô ấy. Tất nhiên là trong đó có cả tôi.
Tôi bị ấn tượng tới mức chợt 「Ồ~......」lên một tiếng khi thấy các món ăn đã chuẩn bị xong và được dọn ra.
Cơm trắng nóng hổi cùng với súp miso đang bốc hơi nghi ngút. Bên cạnh miếng phi lê cá hồi được nướng chín hoàn hảo là món salad rau củ ăn kèm.
Chỉ là một bữa sáng tiêu chuẩn kiểu Nhật, nhưng cũng vì vậy mà nó trở nên vô cùng thịnh soạn.
「Sao nào? Yuuto-kun sẽ chấm cho mình bao nhiêu điểm đây?」
「Khó tin thật đấy, cậu đạt điểm tuyệt đối mà chẳng thể chê chỗ nào luôn. Chẳng biết đã từ bao giờ rồi mình mới được thưởng thức một bữa sáng tuyệt hảo tới vậy đấy. Hơn nữa là hẳn cũng đã lâu rồi mình chưa được ăn bằng bát đũa tử tế như thế này đấy」
「......? E~to, ý cậu là gì khi nói tới bát đũa tử tế vây?」
「Mình toàn sử dụng loại đĩa giấy 100 yên khi dùng bữa ở nhà thôi. Ăn xong sẽ không phải rửa mà chỉ cần liền vứt chúng đi là được」
「Ế~――」
Hinata trông cứ như thế là người ngoại quốc đang bị sốc văn hóa vậy.
「......Mà đúng rồi, Tetsuya-san cũng có nhắc tới chuyện này nữa. Rằng Yuuto-kun chăm sóc người khác rất giỏi nhưng bản thân mình lại luôn tỏ ra hời hợt」
「Cái lão già này, chuyện đó mà lão cũng đi kể cho Hinata luôn à……」
「Ưm, mình quyết định rồi. Từ giờ trở đi mình sẽ nấu ăn cho cậu mỗi ngày nhé. Cả sáng, trưa, tối, tất cả luôn.A~, mình cũng đã làm xong cho cậu một hộp bentou rồi đấy, nếu được thì cậu hãy dùng nó cho bữa trưa luôn nhé」
Thực sự cô ấy đã tự tay chuẩn bị bentou cho tôi sao…… mà, ý tôi không phải vậy.
「Cảm ơn cậu vì hộp bentou nhé, nhưng mà thực sự cậu không nên quán xuyến hết việc nấu ăn hàng ngày đâu. Lần trước mình đã có nói chuyện với cậu rồi mà, chúng ta nên cùng nhau san sẻ việc nhà thì tốt hơn đó」
「Không~được. Chính Tetsuya-san đã nhờ cậy mình chăm sóc cho Yuuto đấy. Yuuto-kun đã cho mình được sống cùng cậu ở đây kia mà, vậy nên hãy cứ giao lại hết việc nhà cho mình nhé」
「Nhưng mà, nếu như vậy thì lại vất vả cho Hinata quá rồi……」
「Mình là người đảm đương gần như toàn bộ việc nhà hồi còn ở với mẹ mình đấy, vậy nên việc đó so với bây giờ cũng không khác gì đâu. Chẳng lẽ là Yuuto-kun có đủ tự tin rằng có thể nấu ngon hơn mình sao? Nếu là vậy thì mình sẵn sàng nhường lại công việc cho cậu đấy」
Tôi liền lập tức hiểu ra được rằng chuyện đó là bất lực hoàn toàn. Có thể hương vị sẽ chẳng khác nhau mấy đâu, nhưng về kỹ thuật nấu nướng lẫn số lượng món ăn biết được thì Hinata hoàn toàn nằm ở cửa trên.
「Đã vậy thì cậu khỏi phải lo lắng nữa nhé? Chỉ cần Yuuto-kun chịu vâng lời mà ăn món mình nấu thôi là mình đã vui lắm rồi đó」
「……Vậy thì mình hiểu rồi. Tuy vậy nhưng nếu đột nhiên có hôm nào đó mà cậu không muốn vào bếp, cứ nhớ bảo với mình là được. Mình không phải là đứa hoàn toàn chẳng biết nấu ăn tí gì đâu đấy」
Itadakimasu~, tôi chắp hai tay lại vào nhau rồi từ tốn húp bát súp miso.
Dẫu cho đã biết từ đầu rồi nhưng món súp vẫn ngon đến độ lan đi khắp từng ngóc ngách cơ thể.
Vì các món súp thường rất tốn thời gian nên tôi có thói quen tránh làm các món này, cơ mà súp miso lại có một hương vị đậm đà tới nhường này à. Cũng đã lâu rồi tôi chưa được thưởng thức thứ hương vị bình dị này.
「Ngon lắm à. Thật sự thì chỉ là bữa sáng thôi mà được ăn ngon tới vậy khiến mình xúc động lắm đấy」
「R, ra vậy ha…… Mừng là cậu cảm thấy hợp khẩu vị đấy. Vậy thì từ giờ hãy luôn luôn ăn món mình nấu nhé」
「Được vậy thì mình biết ơn Hinata lắm à. Kể từ khi mình sống một mình tới giờ thì đây là lần đầu mình ăn bữa sáng không phải bánh mì nướng đấy. Ngoài mỗi bữa tối ra thì mình luôn chỉ ăn bữa sáng một mình thôi」
「......? Cậu nói cứ như thể là ngoài bữa sáng ra thì cậu còn phải nấu ăn cho ai đó nữa nhỉ」
「Aa, đó là――À~」
Cú sốc với hình ảnh Hinata đeo tạp dề làm tôi quên béng đi mất, tôi quên mất một chuyện quan trọng thường nhật rồi.
Tuy nhiên là tôi vẫn còn dư thời gian, trên hết thì tôi cần phải xin lỗi Hinata vì đã làm nó cho tôi. Thôi thì để thưởng thức xong đồ ăn do Hinata nấu rồi làm sau vậy.
Mười phút sau. Sau khi tôi chắp tay trước khung ảnh mẹ như thường lệ,tôi ra khỏi nhà để thực hiện một việc làm thường nhật. Tôi lấy từ trong ví của mình ra một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa đó chính là khóa nhà của Tsukino.
Nhấn chuông cửa xong, tôi dùng chìa khóa mở cửa chính vào nhà Tsukino. Căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng với chẳng có bất kỳ thanh âm nào, chắc giờ này cô ấy vẫn còn đang ngủ. Ừm, sáng nào mà chả vậy.
Tôi sẽ gọi Tsukino dậy mỗi sáng. Việc này là thói quen thường nhật của tôi trừ các ngày cuối tuần.
Có thể người khác sẽ thắc mắc tại sao tôi phải cất công làm vậy, nhưng nếu không thì một người có kỹ năng sống thiếu hụt như Tsukino chắc chắn là sẽ đi học muộn mà thôi.
Tôi đứng trước cửa phòng Tsukino và gọi với vào trong.
「Dậy chưa nào~. Cậu mà không mau chuẩn bị đi là muộn học bây giờ đấy」
「............N~......」
Tôi chỉ nghe được một tông giọng hời hợt, trông chẳng có vẻ giống như là cô ấy sắp đi ra cả.
「Oi~, dậy thôi nào~. Tsukino mà đi học muộn là mẹ cậu lại cáu lên đấy~. Chị cậu Sayo-san cũng sẽ không để yên cho cậu đâu~. Cùng đi học thôi nào~」
「..................」
「A~, nhìn bé mèo hoang đang phơi nắng ngoài ban công kìa. Dễ thương ghê」
Roạt~
Còn chẳng mất tới một giây sau đó. Tsukino liền xuất hiện trong bộ đồ ngủ với khuôn mặt vẫn còn đang mơ màng.
Tsukino hướng mắt về phía ban công, nhưng mà ở đó không hề có con mèo nào. Tất nhiên là vì vốn chuyện này nào có phải thật đâu.
「............Con mèo đâu?」
「Ồ~, đã chịu dậy rồi à. Chào buổi sáng, bữa nay trời đẹp lắm đấy」
「Con mèo đâu?」
「Tuy giờ cũng đã hơi muộn rồi đấy nhưng kiểu gì chúng mình vẫn sẽ tới kịp thôi. Cùng cố gắng hết mình ngày hôm nay nào」
「Ưm, cố gắng nào……」
Hay lắm, sứ mệnh hôm nay kết thúc trong an toàn rồi.
「Hay là cậu nên đi tắm trước đã nhé? Mắt cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu kìa」
「..................(Sột soạt)」
「Cậu phải cởi quần áo trong phòng thay đồ chứ」
Tsukino ngưng cởi quần áo ra, cô ngáp 「Huơ……」 một cái rồi tiến vào phòng thay đồ.
Bởi vì tôi không có đủ thời gian để lo cho cậu ấy vào các ngày làm việc trong tuần được, 2 đứa sẽ tự chuẩn bị đồ ăn sáng riêng. Vì Tsukino thường ăn khá ít vào buổi sáng nên có như cô ấy chỉ cần một quả chuối với hộp sữa chua đã là đủ.
Do vậy nên tôi thường sẽ pha cà phê sẵn cho Tsukino để giúp cô ấy tỉnh ngủ. Tôi còn phải cho thêm rất nhiều đường với sữa vào do Tsukino gần như không chịu được vị đắng.
「Tiện đó thì làm sao để mình nói chuyện của Hinata với Tsukino đây……」
Về chuyện Hinata chính là người chị cùng cha khác mẹ với tôi, chúng tôi đã thống nhất về việc sẽ không che giấu chuyện quan hệ của 2 đứa. Nếu được thì tôi thực sự vẫn muốn có thể giấu chuyện này đi thì hơn, nhưng thà làm như vậy còn hơn là để phát sinh mấy loại tin đồn kỳ quái.
……Chỉ là, tôi vẫn sẽ giấu nhẹm đi việc 2 đứa đang sống cùng nhau. Dẫu cho có nói tôi và Hinata là một gia đình của nhau, mới trước ngày hôm qua thôi chúng tôi cũng vẫn còn là bạn cùng lớp. Nếu được thì tôi muốn giấu đi chuyện 2 đứa đang sống cùng nhau, ít nhất là cho tới khi chúng tôi ra trường.
Vậy thì, nói về chuyện Hinata và tôi đã trở thành chị em, liệu tôi nên thổ lộ chuyện này cho ai đầu tiên đây. Trong lúc suy nghĩ, gương mặt luôn tỏ ra vô cảm của cô bạn thuở nhỏ liền ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Rằng về Nữ thần hoa hướng dương mà cô ấy đã quen biết bấy lâu giờ đây đã trở thành chị gái tôi――Nếu tôi mà nói thẳng tuột ra chuyện đó, chắc hẳn kể cả có là một người rất kém biểu hiện cảm xúc như cô ấy cũng đã phải tỏ ra kinh ngạc thôi.