~~Happy reading
Also 1 tuần 3 - 4 chap thôi nhé, chăm đến thế là cùng =)
===========================
Và rồi, như để bù đắp lại khoảng thời gian đã qua, tôi cùng cậu bé ấy đi khắp các khu vui chơi.
Chúng tôi cùng nhau lên khinh khí cầu, cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc, cùng nhau vào nhà ma dù rất đáng sợ. Tôi đã khóc một chút.
Nhưng đã lâu lắm rồi tôi mới cười nhiều như vậy.
"... Công viên giải trí, hóa ra lại vui đến thế."
"Phải không? Lần đầu tiên đến đây, tớ đã phấn khích đến mức không ngủ được khi về nhà. Lúc đó mẹ tớ cũng đi cùng, tớ vui lắm."
"Mẹ...? Hôm nay, mẹ cậu đi làm sao?"
"Mẹ tớ... đã không còn nữa. Mẹ tớ đổ bệnh và đã lên thiên đường rồi."
"A... vậy sao...."
Tôi ngạc nhiên. Cậu ấy cũng giống mình sao?
"Tớ cũng vậy, từ nhỏ tớ đã không có bố. Nghe nói bố mất vì tai nạn. ... Nghe buồn thật đấy."
"Ừm, buồn đến mức muốn khóc. Nhưng không sao đâu, vì tớ vẫn luôn yêu mẹ."
" ...Ể?"
Cậu bé mỉm cười.
"Mẹ tớ là người tuyệt vời nhất trên đời. Vì vậy, ước mơ của tớ là trở thành một người giống như mẹ. Thế nên, dù buồn nhưng tớ không cảm thấy cô đơn. Nếu chưa từng gặp mẹ, chắc chắn tớ sẽ không có cảm giác như thế này."
"... Nhưng mẹ cậu đã không còn nữa...? Dù có cố gắng, cậu cũng không nhận được lời khen từ mẹ nữa...?"
"Ừm. Nhưng thay vì mẹ, tớ có thể làm cho những người khác, như Yuki-chan, được vui vẻ."
Tôi không nói nên lời.
Một người như ánh mặt trời, luôn sưởi ấm mọi người. Một người chỉ cần ở bên cạnh thôi, cũng khiến trái tim tôi ấm áp.
Nếu mình có thể trở thành một người như thế... liệu mình có được nhiều người yêu quý không?
"... X-xin lỗi, cậu có thể cho tớ hỏi lại tên cậu một lần nữa được không...?"
"Ể, Yuki-chan, cậu quên tên tớ rồi sao?"
"K... Không phải, chỉ là tớ hơi lo lắng thôi. Không phải vì tớ ghét cậu hay gì đâu...!"
"Ahaha, không sao đâu."
Nhìn tôi lúng túng, cậu bé nở một nụ cười dịu dàng.
"Tớ tên là Minato Yuuto. Rất vui được gặp cậu lần nữa, Yuki-chan."
"... Yuuto-kun."
Tôi khẽ lẩm bẩm. Cái tên ấy như mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Tôi cũng muốn thay đổi... Tôi muốn được như Yuuto-kun.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã nghĩ như vậy.
◇
Kể từ đó, tôi đã nỗ lực để trở thành một cô gái phù hợp với cái tên Hinata.
Tôi cố gắng trở nên dịu dàng hơn bất kỳ ai. Tôi tập cười. Tôi chú ý đến vẻ ngoài gọn gàng, sạch sẽ và chăm chỉ học hỏi mọi thứ, từ nấu ăn, dọn dẹp đến học tập.
Không biết từ lúc nào, tôi đã trở thành một con người khác so với trước đây. Mẹ, thầy cô, mọi người đều khen ngợi tôi, và tôi đã rất rất vui, vui đến mức không thể diễn tả được.
Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối.
Tôi đã thay đổi nhiều như vậy... nhưng tôi lại không thể nói lời cảm ơn với Yuuto-kun, với tư cách là Yuki-chan.
( ... Không ngờ rằng, mình lại gặp lại Yuuto-kun ở trường cao trung)
Yuuto-kun chắc chắn sẽ không nhận ra tôi đâu. Sau khi mẹ tôi tái hôn, họ của tôi đã đổi từ "Yukihiro" thành "Asahina", và hơn nữa, tôi chỉ gặp Yuuto-kun đúng một lần.
Nhưng khi nghe thấy tên cậu ấy, tôi đã nhận ra ngay lập tức. Đó chính là cậu bé năm nào.
Chưa một ngày nào tôi quên cái tên ấy.
"Yuuto-kun, cậu chẳng thay đổi gì cả."
Cậu bé đã tặng tôi con thú nhồi bông Fuwahiba ngày nào, giờ đã trở thành học sinh cao trung, đang nỗ lực vì mọi người trong hội học sinh. Vẫn là một người anh hùng như ngày ấy.
Khi gặp lại Yuuto-kun, trái tim tôi như trở về khoảnh khắc thơ ấu, cùng cậu ấy vui đùa ở công viên giải trí... Và rồi, tôi nhận ra.
À, thì ra là vậy.
Cảm xúc nảy nở trong tôi từ thời thơ ấu, cảm giác rung động khi ở bên Yuuto-kun... Mối tình đầu ấy, sau ngần ấy năm, vẫn luôn cháy bỏng trong tim tôi.
"Không ngờ... Yuuto-kun cũng thích mình sao?"
Làm sao tôi có thể quên được? Lần đầu tiên đến ngôi nhà này, tôi đã nói rằng mình muốn trở thành một gia đình. Và Yuuto-kun đã nói rằng cậu ấy thích tôi.
Nhưng tôi đã không thể thốt lên lời mà đáp lại, rằng tôi cũng thích cậu ấy.
Thực ra, lúc đó tôi đã rất vui, vui đến mức đỏ mặt. Nhưng tôi đã kìm nén cảm xúc, không dám đối diện với lời tỏ tình của Yuuto-kun.
Bởi vì, tôi và Yuuto-kun là chị em.
Khi mới gặp lại ở trường cao trung, tôi đã định sẽ tiếp tục giả vờ là bạn học bình thường với Yuuto-kun. Nếu Yuuto-kun không biết sự thật, chúng tôi có thể sống như những người xa lạ.
Nhưng càng ngày, tình cảm dành cho Yuuto-kun càng lớn, và trái tim tôi lại càng thêm xao động.
Tôi muốn được gần gữi với Yuuto-kun hơn nữa.
Dù không thể hẹn hò, tôi cũng không sao cả. Tôi chỉ muốn trở thành một người đặc biệt đối với Yuuto-kun... Vì vậy, hiện tại, tôi đang sống như một gia đình, cùng với Yuuto-kun.
Yuuto-kun không thể nào biết được, từ khi bắt đầu sống chung, tôi đã được cứu rỗi nhiều đến nhường nào.
( Cậu ấy đã khen món ăn của mình ngon. Cậu ấy đã mỉm cười và nói rằng muốn được ở bên cạnh mình như một gia đình! )
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ ấy, tôi đều khắc ghi trong tim. Không phải là bạn học, mà là gia đình, được kết nối với Yuuto-kun như thế này, khiến tôi cảm thấy như được tái sinh.
... Chính vì vậy.
Tôi không có quyền phản đối việc Tsukino tỏ tình với Yuuto-kun.
( Tsukino... cũng thích Yuuto-kun sao? )
Tôi cứ ngỡ mình đã từ bỏ rồi.
Tôi đã quyết tâm sống với Yuuto-kun như một gia đình.
Vì vậy, tôi đã cố gắng chôn giấu tình cảm của mình. Tôi đã hy vọng rằng một ngày nào đó, mình có thể xem Yuuto-kun như một người em trai thực sự, và tình cảm này sẽ biến mất. Tôi đã thật sự mong như vậy.
Vậy mà, mỗi khi tưởng tượng đến cảnh Yuuto-kun và Tsukino ở bên nhau, trái tim tôi lại đau nhói.
Chính vì vậy, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày không thể nào quên.
Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi hẹn hò với Yuuto-kun, không phải với tư cách là gia đình, mà là một người bạn cùng lớp, một cô gái.
Và có lẽ... mối tình đầu của tôi cũng sẽ kết thúc.
"... Yuuto-kun."
Tôi ôm chặt lấy con thú nhồi bông Fuwashiba.