~~Happy reading
===========================
Từ ban công nhìn lên bầu trời đêm, một mặt trăng trắng xóa lơ lửng giữa không trung. Nhìn sang ban công nhà bên cạnh nơi Tsukino sống, đèn đã tắt.
Dù trong đầu biết mình nên đi ngủ, nhưng trái tim tôi cứ bồn chồn, thao thức, không tài nào chợp mắt nổi. Cảm giác này giống như sự hồi hộp trước ngày thi chuyển cấp vậy.
Bởi vì, ngày mai là lần đầu tiên tôi và Yuuto-kun...
(...sẽ ở bên nhau như một người bạn cùng lớp.)
Nhưng gia đình thật sự là gì?
Nếu gia đình là sự gắn kết bởi dòng máu, thì tôi và Yuuto-kun sẽ mãi mãi chỉ là một gia đình khiếm khuyết. Bởi vì trong tôi và Yuuto-kun chỉ chảy chung một nửa dòng máu.
Vậy, phải chăng gia đình thực sự của tôi chỉ có mẹ?
Từ khi sinh ra, tôi đã sống trong một gia đình đơn thân, mẹ đã một mình nuôi nấng tôi cho đến khi tái hôn. Khi còn nhỏ, để nuôi tôi, mẹ đã phải làm việc rất vất vả.Vậy nên mỗi khi về đến nhà, lúc nào cũng chỉ có một mình tôi.
( Có khi nào... mẹ ghét tôi không? ) -- Đã có lúc tôi từng nghĩ như vậy.
Tôi bất giác cười khổ. Ngay từ khi đó, tôi đã không biết cách ứng xử với gia đình mình rồi.
Ngay cả khi tôi nói với mẹ về việc muốn sống chung với Yuuto-kun, dù cuối cùng mẹ cũng đã đồng ý nhưng ban đầu mẹ đã kịch liệt phản đối. Mẹ rất ghét Tetsuya, Vì thế mẹ không muốn tôi sống chung với con trai của ông ấy, Yuuto-kun.
Thế nhưng, tôi vẫn quyết định rời khỏi nhà và đến sống cùng Yuuto-kun.
Bởi vì, Yuuto-kun là một người đặc biệt đối với tôi.
“…….”
Tôi rời khỏi ban công và đi đến tủ quần áo trong phòng mình.
Chiếc hộp nằm ở dưới cùng trong ba chiếc hộp các tông được xếp chồng lên nhau ở góc tủ. Bên trong đó là báu vật của riêng tôi, thứ mà tôi không muốn ai nhìn thấy.
"A, tìm thấy rồi."
Vô thức nở nụ cười trên môi, tôi lấy nó ra -- một con thú nhồi bông Fuwashiba hơi phai màu.
Thật hoài niệm, tôi thầm nghĩ.
Chú cún này khác với con Fuwashiba mà Yuuto-kun đã tặng tôi gần đây -- đây là món quà mà một cậu bé đã tặng cho tôi khi tôi sáu tuổi.
***
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đến công viên giải trí.
Vòng đu quay khổng lồ, khu cưỡi ngựa gỗ xinh xắn,... Tôi đã luôn ao ước được một lần trải nghiệm tất cả. Vậy mà, giờ đây tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Bởi vì, mẹ tôi không đi cùng tôi hôm nay, tôi buộc phải chơi với một ông chú và một cậu bé mà tôi không hề quen biết.
( Tại sao mẹ lại không đến chứ? )
( ... Liệu có phải mẹ ghét tôi, nên mới như vậy...? )
"Cháu tên là Yukiyo, năm nay cháu sáu tuổi ạ. Rất vui được làm quen với mọi người."
Tôi cúi chào theo như lời mẹ đã dạy.
Cậu bé nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi:
"Yukiyo là họ của cậu phải không? Vậy tên cậu là gì?"
".............."
Mình phải nói gì đó chứ. Nếu cứ im lặng thế này, cậu bé ấy sẽ ghét mình mất. Ấy vậy mà, tôi không tài nào thốt lên tên mình được.
Bởi vì, tôi rất ghét cái tên Hinata của chính mình.
Ở trường mẫu giáo, các bạn thường trêu chọc tôi, rằng cái tên mang ý nghĩa rực rỡ như ánh mặt trời ấy, lại chẳng hề phù hợp với một đứa nhút nhát, rụt rè như tôi.
Cậu bé im lặng nhìn tôi, ánh mắt chằm chằm khiến tôi không khỏi chột dạ. Chắc cậu ấy nghĩ mình là một đứa con gái kì quặc lắm. Vậy mà, miệng tôi vẫn cứng đờ không thốt nên lời, một cảm giác gì đó nghẹn ngào nơi khóe mắt --.
Bỗng nhiên, cậu bé nở một nụ cười rạng rỡ. Như thể đang cổ vũ tôi vậy.
"Vậy mình gọi cậu là Yuki-chan nhé. Yuki-chan đã từng đến công viên giải trí bao giờ chưa?"
"...(Lắc đầu)"
"Vậy ra là lần đầu tiên à. Vậy thì hôm nay chúng ta cùng nhau vui chơi nhé. Được không Bố?"
"Ừ, được. Yuki-chan chắc cũng vui hơn khi chơi với bạn cùng lứa tuổi mà. Bố sẽ đứng từ xa quan sát hai đứa, các con cứ chơi thoải mái đi nhé."
"Vâng ạ. Rất vui được làm quen với cậu, Yuki-chan. Tên tớ là --"[note59115]
Sau khi cậu bé ấy tự giới thiệu, chúng tôi bước vào công viên giải trí.
Thế nhưng, tôi lại chẳng cảm thấy hào hứng chút nào. Trong đầu tôi lúc này chỉ có suy nghĩ không được phép khiến cậu bé đang cười toe toét bên cạnh phải thất vọng.
Chính vì vậy, khi cậu bé hỏi
"Cậu muốn chơi trò gì?", tôi chỉ có thể đáp lại là cái gì cũng được.
"Vậy chúng ta chơi trò mà tớ muốn chơi nhé, được không?"
Và thế là, tôi như một con robot chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, lẽo đẽo theo sau cậu bé.
Chúng tôi chơi trò cưỡi ngựa gỗ. Rồi đến tách trà xoay. Tiếp đến là vòng đu quay.
Tất cả những trò chơi mà cậu bé muốn chơi đều là những trò mà tôi hằng ao ước, ấy vậy mà, tôi lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.
( ...Ra là mình không nên đến đây nhỉ? )
Càng chơi với cậu bé, tôi càng cảm thấy bất an, lo sợ rằng mình sẽ bị mắng. Tôi trở nên lo lắng, bồn chồn, sợ rằng cậu bé sẽ chán ghét mình vì tôi quá im lặng.
Tôi chỉ mong khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh... Và rồi, khoảnh khắc ấy đã đến khi chúng tôi đi ngang qua khu vực trò chơi.
Bất giác, tôi dừng chân.
Bởi vì, con thú nhồi bông Fuwashiba mà tôi yêu thích đang được trưng bày như một phần thưởng.
"... Fuwashiba kìa."
Chú chó bông luôn chăm chỉ vì cô chủ nhỏ của mình. Mỗi khi xem bộ phim hoạt hình về Fuwashiba, tôi như được xoa dịu nỗi cô đơn khi ở một mình, chính vì vậy tôi rất yêu thích chú cún này.
Giá như mình có một con thì tốt biết mấy, tôi đã luôn nghĩ như vậy, và giờ đây chú cún ấy lại ở ngay trước mắt tôi.
Chính vì thế, tôi đã không hề nhận ra ánh mắt của cậu bé đang nhìn mình.
"Yuki-chan, cậu thích Fuwashiba à?"
"Hả!? K-Không phải đâu! Xin lỗi cậu, chúng ta đi tiếp thôi!"
"... Ừm, không sao đâu. Vừa hay tớ cũng muốn chơi trò này một chút. Cùng chơi nào!"
"... Ừ, ừm..."
Đó là trò chơi ném bóng vào những chiếc thùng, phần thưởng cho người chiến thắng là con thú nhồi bông Fuwashiba.
Thế nhưng, có vẻ như trong số đó có những chiếc thùng rất nhỏ, muốn giành được phần thưởng là con thú nhồi bông lớn nhất, người chơi phải ném trúng tất cả các thùng mà không được phép trượt lần nào.
Lần đầu tiên thất bại, tôi đã nghĩ, mình sẽ thử lại.
Lần thứ ba thất bại, tôi bắt đầu cảm thấy trò chơi này thật khó.
Và cho đến lần thứ năm thất bại, tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc.
"Này, đủ rồi đấy.
Sắp hết thời gian chơi các trò khác rồi."
"Không sao đâu, tớ đã dần nắm được bí quyết rồi. Bố ơi, cho con chơi thêm chút nữa được không ạ?"
Người bố gật đầu đồng ý, cậu bé lại tiếp tục cầm lấy những quả bóng.
Tại sao cậu bé ấy không bỏ cuộc? Trò chơi này không thể thắng.
Như tôi dự đoán, cậu bé đã thất bại rất nhiều lần, nhưng chưa một lần nào tôi thấy cậu ấy tỏ vẻ chán nản.
Có vẻ như mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự quyết tâm của cậu bé, từ người bán hàng đưa bóng cho đến gia đình đang đứng xem gần đó, ai ai cũng cổ vũ cho cậu ấy.
Và rồi, lần thứ mười. Chỉ còn lại đúng một chiếc thùng, mọi người xung quanh bắt đầu ồ lên kinh ngạc.
Chẳng lẽ... cậu ấy sắp thành công rồi sao...?
Tim tôi đập thình thịch, hồi hộp đến nghẹt thở. Cậu bé hít một hơi thật sâu, lấy đà và -- *xoẹt*, một âm thanh vang lên thật nhẹ.
Đó là âm thanh của quả bóng cuối cùng rơi hoàn hảo vào chiếc thùng.
"Yay! Thành công rồi!"
Tiếng reo hò của cậu bé vang lên cùng với đó là những tràng pháo tay của những người xung quanh với nụ cười rạng rỡ trên môi họ.
Giỏi quá -- Giỏi quá đi mất!
Cảm xúc vỡ òa trong lồng ngực, tôi chỉ có thể vỗ tay không ngớt. Cậu bé nhận lấy con thú nhồi bông Fuwashiba như thể đó là một chiếc cúp chiến thắng, và...
Cậu ấy đưa nó cho tôi như một điều hiển nhiên.
"Của cậu."
"... Cho... cho mình thật sao?"
"Tớ thấy cậu có vẻ rất thích nó nên mới cố gắng giành cho cậu đấy. Nếu cậu không nhận thì tớ cũng không biết phải làm sao nữa."
Tôi rụt rè nhận lấy con thú nhồi bông, cảm giác mềm mại khiến tôi thốt lên.
"Woaaaaaaaaaaaaaaa..."
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy khi nhận được món quà từ ai đó.
Nhìn thấy tôi như vậy, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, nói:
"May quá. Cuối cùng cậu cũng cười rồi, Yuki-chan."
"Hả? Mình... mình á...?"
"Cậu cứ ủ rũ từ lúc chơi mấy trò chơi này từ đó đến giờ, tớ lo quá. Đến công viên giải trí mà, tớ cũng muốn cậu được vui vẻ nên mới..."
Tôi ngẩn người, chết lặng. Chẳng lẽ, việc cậu ấy đề nghị chơi trò cưỡi ngựa gỗ hay tách trà xoay,... là vì muốn tôi được vui sao...?
Cậu bé này, thật dịu dàng.
Ngay lúc đó, trái tim tôi như bỗng nhiên tràn ngập hơi ấm.
"...Ummm"
Tôi ôm chặt lấy Fuwashiba. ... Làm ơn, Chúa ơi.
Xin hãy cho con thêm dũng khí, chỉ lúc này thôi.
"Mình rất mong chờ trò cưỡi ngựa gỗ. Chiếc xe ngựa mà công chúa hay ngồi ấy, trông rất đẹp. Thực ra mình rất muốn chơi trò đó, nhưng lại không dám nói... Nếu không phiền, chúng ta chơi lại một lần nữa được không?"
Cậu bé ấy ngạc nhiên, mỉm cười như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
"Tất nhiên rồi! Vậy chúng ta cùng chơi nhé!"
"Ư-Ừm!"
Phía sau cậu bé đang nắm tay dắt tôi đi, người bố mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn theo hai đứa trẻ.