Nhìn liếc qua một chút, đỏ như ráng chiều.
Lòng bàn tay Kham Nguy bị da thịt nóng bỏng của Xa Sơn Tuyết hun cháy, hắn bình tĩnh vận nội tức lên che tay và mặt, ánh mắt không mảy may liếc loạn, chỉ tập trung vào mặt Xa Sơn Tuyết.
Hai người đứng quá gần nhau, cho nên có thể quan sát được những biến hóa nhỏ bé nhất trên khuôn mặt của đối phương.
Đáng tiếc ở phương diện che giấu cảm xúc này, Xa Sơn Tuyết mạnh hơn Kham Nguy nhiều. Kham Nguy hoàn toàn không thể nhìn thấy ngượng ngùng và tức giận như trong tưởng tượng.
“Xoay qua chỗ khác đi.” Xa Sơn Tuyết cứng mặt nói.
“…”
Kham Nguy biết nghe lời phải mà xoay người qua chỗ khác. Nhìn từ điểm này, hắn đích xác là không làm trái đạo nghĩa quân tử của Thanh Thành kiếm môn. Huống chi tình huống trước mắt cũng không hề liên quan tới hắn. Lỗi sai duy nhất của Kham Nguy, đại khái chính là có mặt ở đây, vào giờ phút này.
Nếu bởi vậy mà gây sự thì cũng thật là quá vô lý.
Xa Sơn Tuyết chỉ có thể nuốt xuống sự giận cá chém thớt của mình, cũng cảm thấy sau khi trở về nhất định phải dùng lá ngải cứu tắm một phen, rửa sạch sự xúi quẩy.
Nhìn xem y gần đây đã xui xẻo thành cái dạng gì.
Ngoài y phục của Xa Sơn Tuyết, bị chôn trong biển lửa còn có bùa chú linh bảo cất ở trong ống tay áo và áo giáp trong lúc trước Kham Nguy đã ép y mặc vào. Mặc kệ những thứ này trước kia đã đáng giá ngàn vàng như thế nào, bây giờ cũng đều biến thành tro bụi như những vật khác.
Mà Xa Sơn Tuyết tuyệt đối không có công dụng chịu nhiệt như chúng thế nhưng lại không biến thành tro, quả thực là kỳ quái.
Chuyện xảy ra trong ký ức linh mạch bảo châu lại càng làm cho y không thể hiểu nổi. Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là ký ức mà thôi, sao lại có thể sinh ra lửa thật, và còn thay đổi không tuân theo lịch sử cơ chứ?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên y sử dụng thuật soát hồn, hơn nữa còn có vô số ghi chép của những người đi trước, ít nhất thì trong các phần mà Xa Sơn Tuyết đã xem qua thì chưa từng xảy ra sự việc tương tự.
Và trên hết, thứ làm cho người ta đau đầu nhất, chắc chắn chính là Chúc Long chi loại.
Dường như ý thức được mình mang đến sự phiền phức cho người nuôi, Chúc Long chi loại vùi mình ở nơi sâu xa nhất trong đáy mắt, để phòng ngừa Xa Sơn Tuyết nhớ tới nó, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích. Bởi vậy có thể thấy được, thứ này ngay từ đầu đã biết mình chuyển động sẽ gây ra những gì cho Xa Sơn Tuyết, nhưng từ trước tới nay lại chưa từng đắn đo do dự qua bao giờ.
Xa Sơn Tuyết vừa nhanh chóng kiểm tra trên người mình có bất thường gì không, vừa âm thầm lên kế hoạch giáo huấn nó như thế nào.
Mà Kham Nguy nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau lưng, một lúc lâu sau, không nhịn được hỏi: “Ngươi có cần y phục không?”
Đang định phóng mấy chú thuật để xác nhận mình vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, Xa Sơn Tuyết nghe vậy ngẩng đầu, cười nhạo hỏi ngược lại: “Của ngươi ư?”
Kham Nguy trầm mặc, hắn đương nhiên là nghĩ như vậy. Vấn đề là Xa Sơn Tuyết vẫn còn nhớ tới mình vừa mới náo loạn cùng Kham Nguy ở Thiết Long trạm Thuần An, y cũng không dự định trong vòng chưa tới một ngày lại tiếp tục tung thêm một tin tức còn khiếp sợ hơn cho các bá tánh thích buôn chuyện.
Mặc y phục của Kham Nguy xuất hiện ở trước mặt người khác, sự trong sạch của Xa Sơn Tuyết đại khái là thật sự bị phá huỷ hoàn toàn.
Tuy rằng y cũng không trong sạch gì cho lắm.
Xa Sơn Tuyết nghiến nghiến răng, duỗi tay hái xuống một chiếc lá xanh từ trên linh mộc.
Y dùng hai ngón tay kẹp nó, phẩy nhẹ một cái. Lá cây liền bay lên, nhanh chóng kéo dài ra, trở nên càng thêm mỏng nhẹ.
Gân lá biến thành hoa văn sẫm màu gần như không thể nhận ra, một tấm vải lụa màu xanh lộng lẫy cứ thế xuất hiện ở trên tay Xa Sơn Tuyết.
Một nén nhang sau, Kham Nguy nghe thấy Xa Sơn Tuyết nói: “Được rồi.”
Hắn xoay người, nhìn thoáng qua, lập tức cau mày lại.
“Mặc ít như thế, lại muốn cảm lạnh hả?”
Xa Sơn Tuyết trăm triệu lần không ngờ tới câu nói đầu tiên của hắn lại là về vấn đề ấy, tuy rằng có thể nhận ra được sự quan tâm ở trong giọng nói, nhưng vẫn là có chút bực bội. Dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa, y quay đầu nhìn về phía linh mạch bảo châu.
Linh mạch bảo châu không biết nói chuyện, càng không biết biểu lộ cảm xúc, nhưng nhìn từ sự rung rinh nhè nhẹ của linh mộc thì có thể thấy rằng nó đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi Xa Sơn Tuyết lần thứ hai tới gần, nó thậm chí còn không tránh né.
Một cành non mềm mại lướt qua hốc mắt của Xa Sơn Tuyết.
Dùng chú thuật ngụy trang, đôi mắt giả khó phân thật giả lại một lần nữa được lấp đầy. Nhìn từ ngoài vào, tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng nổi hai mắt Xa Sơn Tuyết đã không còn.
Linh mạch bảo châu không có chút thương hại nào đối với con cháu của kẻ thù, thứ nó quan tâm tới chính là ấu tiểu Chúc Long đang làm bộ không tồn tại ở phía dưới.
Nó dường như đang yên lặng giao lưu cùng với Chúc Long chi loại, Xa Sơn Tuyết yên tĩnh chờ đợi một lúc lâu, phát hiện nó thăm hỏi mãi mà vẫn chưa xong, bất đắc dĩ đành phải cắt đứt: “Với trí óc của ngươi, có lẽ cũng không thể nói cho ta một ít điểm cần phải lưu ý khi nuôi Chúc Long đâu nhỉ?”
Linh mạch bảo châu đương nhiên không biết chuyện như vậy, nó chỉ là trời sinh gần gũi với Chúc Long, nghe thấy vậy lóe lóe, cành cây lại định thò vào trong mắt Xa Sơn Tuyết, giống như muốn lấy Chúc Long chi loại từ bên trong ra.
Xoẹt ——
Kham Nguy không chút khách khí chặt đứt cành non này.
Nếu như không có lời dặn dò ngay từ đầu của Xa Sơn Tuyết, e rằng linh mạch bảo châu giờ phút này cũng không thể nào còn nguyên vẹn được nữa.
Xa Sơn Tuyết cũng lùi về sau mấy bước, che mắt nhảy xuống khỏi linh mộc.
Y đứng vững dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn linh mạch bảo châu đang tỏa sáng rực rỡ như mặt trời giữa đám lá xanh, linh mộc không gió tự lay động, thân cây cành lá mọc sum suê. Xa Sơn Tuyết nhấc áo bào lên, không để ý tới mặt đất bừa bộn, trực tiếp quỳ xuống.
Kham Nguy vọt đến phía sau y, nhưng cũng không tới nâng y dậy.
Hắn biết Xa Sơn Tuyết muốn nói gì, cũng cảm thấy Xa Sơn Tuyết nên làm như thế.
Xa Sơn Tuyết dập đầu xuống, cúi lạy thật sâu ba lần.
“Tổ tiên Ngu thị của mẫu thân ta nợ trời đất, nhân tộc rất nhiều, sớm đã không còn là chuyện một người, hai người, một đời, hai đời có thể trả hết được. Cho dù ta muốn biện giải những năm này Ngu thị vẫn luôn một mực tìm kiếm phương pháp để tu sửa, khôi phục dương địa mạch lại như cũ thì bảo châu ngươi hẳn là cũng lười nghe.”
“Tổ tiên đã qua đời, đúng sai đã có kết luận. Ta làm hậu nhân, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có dùng sức lực cả đời để bù đắp.” Dừng một chút, Xa Sơn Tuyết nói tiếp: “Uống máu chỉ thiên, sống không được như ý nguyện, chết không được luân hồi.”
Nói xong, Xa Sơn Tuyết lại cẩn thận suy nghĩ thêm một lát.
“Tạm thời cứ như vậy đi đã. Trái tim trước tiên nợ, ngươi không đáp ứng, ta hiện tại cũng không thể cho ngươi.”
Trong bản thảo Ngu thị truyền thừa, trong bảy trăm năm này các nàng đã từng mấy lần tìm được tung tích của linh mạch bảo châu, lại bởi vì thế nhân tham lam mà mất đi. Đây có lẽ là nhân quả, nhưng Xa Sơn Tuyết lại không dám ở thời điểm này chết đi, giao chuyện phục sinh dương địa mạch lại cho người khác.
Y nói xong, lại một lần nữa cúi lạy thật sâu.
Mấy nhịp thở sau, Xa Sơn Tuyết dứt khoát đứng dậy, cũng không cáo từ, quay người rời đi.
Kham Nguy song hành cùng với y, trước khi đi liếc qua quả cầu có chút ảm đạm bên trong đám lá kia một chút.
“Ta cho rằng ngươi muốn mang hạt châu này đi.” Kham Nguy nói.
“Nếu như có thể nhét vào trong tay áo, nói không chừng cũng mang đi thật rồi”, Xa Sơn Tuyết nói: “Nhưng mà lớn thế kia? Làm đồ trang trí cũng không tìm được chỗ để, quên đi thôi.”
Nói tới đây, Xa Sơn Tuyết đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chợt sáng mắt lên, nói: “Nhưng mà nếu như linh mạch bảo châu nguyện ý, nói không chừng có thể giúp chúng ta đỡ được một phần sức lực để làm sạch đất đai bị ô nhiễm ở Đào phủ? Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu có nguồn linh lực dồi dào như thế hỗ trợ, ngay cả là “đại kim liên bạch thủy trận” tầng thứ mười hai cũng có thể bày ra, một lần làm sạch tất cả âm khí chú lực, cây cỏ gần chết cũng có thể cứu lại được. Sau đó lại thêm “ba nghìn linh nguyên trận”, kích thích cây cỏ mới sinh trưởng, miễn cho sau khi vào xuân lại xuất hiện lũ lụt, núi lở, ôi…”
Thấy Xa Sơn Tuyết có vẻ như là muốn trực tiếp quay người trở lại gian phòng vừa rồi, Kham Nguy đành phải nhắc nhở y: “Nếu như là ngươi đi nói, linh mạch bảo châu sẽ không đáp ứng.”
“Nói chí phải.” Xa Sơn Tuyết gật đầu, hoàn toàn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, y thậm chí không chú ý tới Kham Nguy đã khoác áo choàng da của hắn lên vai mình.
Rất nhanh, y nhớ tới một người, dùng ngón tay đính khế ước với , lệ quỷ, búng một cái.
Chu tiểu tướng quân theo tiếng mà đến, nhô ra từ trong bóng tối, hỏi: “Đại quốc sư, có gì cần phân phó?”
“Vạn Tử Hoa đâu?” Xa Sơn Tuyết nói: “Chu tướng quân giúp ta mang hắn tới đây.”
Chu tiểu tướng quân quỷ độn mà đi, chẳng bao lâu sau đã đem lão Ngũ nhà Xa Sơn Tuyết tới đây. Nhưng mà không hiểu vì sao, lại còn mang thêm một cái Tổ Thành Song.
Xa Sơn Tuyết có chút kỳ quái mà liếc tên đệ tử kia của Võ Di lâu một chút, không quá để ý, giao cho Vạn Tử Hoa có thiên phú giao tiếp với vạn linh đi thuyết phục linh mạch bảo châu. Sau khi quay đầu sang lại nhìn thấy tên đệ tử kia của Võ Di lâu ấy vậy mà lại cùng Vạn Tử Hoa đi về phía trái tim của Võ thần, y lại bắt đầu lo lắng, gọi mấy lệ quỷ tới đuổi theo.
Kham Nguy vốn là muốn xen mồm bảo nhóm lệ quỷ mang tới cho Xa Sơn Tuyết một chiếc áo khoác dày chút. Ai ngờ mấy lệ quỷ này nghe xong mệnh lệnh thì lập tức rời đi, còn Xa Sơn Tuyết thì lại tiếp tục búng tay, triệu hoán lệ quỷ mới tới.
Theo đường ra từ tim tới chân của Võ thần, lúc Kham Nguy giết tiến vào chỉ mất thời gian một nén hương, nhưng lúc trở về, Xa Sơn Tuyết vừa đi vừa làm việc, thế là mất hẳn một canh giờ. Trong lúc đó, số lệ quỷ lui tới và số lần những con người đáng thương bị chúng nó xách tới xách đi, chắc chắn cũng không dưới một trăm.
Một Xa Sơn Tuyết xử lý công việc thành thạo, chu đáo như vậy, ở trong mắt Kham Nguy là vô cùng xa lạ.
Hắn đã từng biết rất rõ Xa Sơn Tuyết, là một công tử bột ngũ cốc không phân. Bởi vì cái gì cũng có thể học được rất nhanh, cho nên làm gì cũng sẽ không để tâm cho lắm. Nếu không phải do ham thích hưởng thụ thì trên kiếm đạo có thể đã đi nhanh hơn hắn rồi.
Làm việc tùy ý, chưa từng suy tính tới kết quả.
Mà hiện tại…
Xa Sơn Tuyết rốt cuộc chú ý tới trên vai mình nhiều thêm một chiếc áo khoác.
Y cau mày, dùng hai ngón tay kẹp nó lên, một bộ dáng không muốn tới gần, nói: “Giẻ lau nhà ai rớt ra đây?”
Kham Nguy: “…”
Không, đây vẫn đúng là Xa Sơn Tuyết mà hắn quen thuộc.
Cảm giác xa lạ vừa rồi, nhất định là do não có vấn đề.
Một ngày sau, chủ soái binh mã Đông Nam đã điều quân tới đây, tiếp nhận nhiệm vụ kiểm kê số lượng, làm cho Xa Sơn Tuyết đủ để tạm thời thoát thân ra khỏi Võ Di lâu, trở về Thuần An, bắt đầu bận rộn với công việc liên quan đến việc xử lý ô nhiễm chú lực xung quanh Đào phủ.
Thiên phú có thể giao tiếp được với vạn linh của Vạn Tử Hoa quả không phải là hư danh, hoặc cũng có thể là do linh mạch bảo châu không nhìn thấy cái tên hậu nhân kia của Ngu thị, tâm trạng tốt hơn, không nói gì thêm gì liền đáp ứng hỗ trợ.
Độ khó của việc làm sạch chú lực nhất thời giảm xuống năm phần, nhưng mà năm phần còn lại, cũng đủ cho Xa Sơn Tuyết bận tối tăm mặt mũi.
Y vừa phải điều mấy trăm chúc sư từ những nơi khác của Đại Diễn đến, lại phải phái quân trinh sát đi đo phạm vi đất đai bị ô nhiễm, vẽ lại bản đồ đưa đến Cung Phụng viện Thuần An. Chúc sư lão làng tính toán hướng núi hướng sông, âm dương địa mạch để hoạch định ra trận tuyến, mắt trận cho “đại kim liên bạch thủy trận” và “ba nghìn linh nguyên trận”. Làm một tông sư ở phương diện này, Xa Sơn Tuyết đương nhiên cũng phải đứng ở bên nhìn.
Còn có linh bảo bày trận, cần phải được đưa tới từ khắp nơi, toàn bộ đều phải là đồ tốt nhất, cái nào cũng không thể qua loa được.
Vốn dĩ y cũng không cần phải ôm chuyện như thế vào người, dựa theo thường lệ, linh bảo bày trận sẽ được chuyển ra từ đại Cung Phụng viện ở Hồng Kinh. Nhưng mà mấy ngày trước, sau khi trở về Hồng Kinh từ hoàng lăng, Ngu Thao Hành đã khống chế cả tòa thành lại, đồng thời khởi động đại trận thủ thành. Người không thể ra, tin tức trong ngoài không thể giao lưu, chứ đừng nói gì tới chuyển linh bảo từ trong đại Cung Phụng viện ra.
Xa Sơn Tuyết rất muốn biết tình hình bên trong lăng tẩm Xa Viêm và mẫu hậu như thế nào rồi, hận không thể trực tiếp chạy về, ngặt nỗi sự vụ ở Đào phủ đều không thể rời khỏi tay y được.
Có thể ra hiệu lệnh được cho chúc sư toàn thiên hạ chỉ có một mình Đại quốc sư, Diêu Thiên Minh tuy là chưởng chúc một phủ, nhưng lại không có quyền điều người, điều vật từ tám phủ khác tới.
Để mau chóng làm cho xong việc, Xa Sơn Tuyết đã thâu đêm suốt sáng bận rộn suốt mấy ngày.
Còn Kham Nguy thì sau khi xuống núi Vũ Di lập tức trở về Thanh Thành một chuyến, tới đêm mùng tám mới quay lại.
Kiếm Thánh đi vào sân, liền nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Xa Sơn Tuyết, lại nhìn sang bốn phía xung quanh một chút, đều là chúc sư và quan viên đang run lẩy bẩy dưới tính tình ngày càng không tốt của Đại quốc sư, cuối cùng nhìn lại thời gian ——
Trăng thượng huyền() đã lặn từ lâu, bây giờ là nửa đêm canh ba.
Kham Nguy: “…”
Ha ha.