Chú thuật soát hồn, là một nhánh của cấm thuật quỷ đạo.
Năm đó lúc kiên quyết tiến hành cải cách ở Đại Cung Phụng viện, quỷ đạo đã bị Xa Sơn Tuyết liệt vào cấm thuật. Cũng không phải là không cho phép tu tập, mà chỉ là những ai muốn tu tập thì nhất định phải thông qua được các khảo hạch nghiêm ngặt, mỗi lần sử dụng đều phải được tiến hành dưới sự giám sát của chúc sư cấp cao mà thôi.
Bởi vì trong số đông đảo chúc chú thuật, mức độ nguy hiểm của quỷ đạo có thể vượt qua vô số bí thuật quỷ dị khác, xếp ở hàng thứ hai. Thứ duy nhất nguy hiểm hơn nó, chỉ có là thuật huyết tế hi sinh hoàn toàn không nắm rõ được quy luật.
Thuật huyết tế hi sinh là thuật biến máu thịt của sinh linh thành linh lực để mà sử dụng, như vậy quỷ đạo chính là nhắm tới những phần không có chút phòng ngự đối kháng nào của linh hồn.
Thân thể là dương, linh hồn là âm. Người chết rồi thì linh hồn thoát ly cơ thể, cân bằng tự nhiên bị đánh vỡ, thân thể thì mục nát, hồn lại hóa thành dạng âm khí hư vô. Theo thời gian trôi qua, thực lực ngày càng tăng trưởng mãnh liệt, đồng thời dần dần đánh mất thần trí.
Bởi vậy, dù cho một con quỷ khi còn sống là một người tốt, nhưng khi chết rồi thì cũng không thể tùy tiện tiếp xúc được
Điều này thì cứ nhìn Chu tiểu tướng quân và nhóm quỷ tốt của hắn là rõ.
Mười chúc sư nuôi quỷ thì có chín người sẽ bị phản phệ, người còn lại nếu sa vào các loại chú thuật nhằm vào linh hồn, không cẩn thận sẽ biến mình thành kẻ ngu đần.
Ví dụ như thuật soát hồn này, trên thực tế chính là sự đối kháng trực tiếp giữa hai linh hồn.
Linh mạch bảo châu, không tính đến những thứ khác, nó có thể duy trì được linh lực mênh mông của Võ thần bất tử, ngay cả Xa Sơn Tuyết cũng khó có thể sánh kịp. Về điểm này thì người không thể so với linh vật, chỉ có thể đánh úp, dựa vào lực ý chí tốc chiến tốc thắng.
Vốn là Xa Sơn Tuyết đã lên kế hoạch như vậy.
Nhưng mà, khi thần hồn của y thuận tia sáng trắng chui vào trong linh mạch bảo châu, ngay lập tức nhận ra mình tính nhầm rồi.
Linh mạch bảo châu kế thừa ký ức của dương địa mạch, trí nhớ của nó kéo dài từ thời viễn cổ cho đến nay, dù cho đại đa số những ký ức này đều là thứ vô nghĩa —— Ví dụ như, chân ngọn núi này ngủ thoải mái quá, không cẩn thận ngủ quên mất; úi chạy nhầm đường rồi, làm sao xuyên qua sông được đây? Vân vân và mây mây.
Vấn đề là những ký ức vụn vặt vô nghĩa này lại đều đã từng thật sự xảy ra. Mà Xa Sơn Tuyết, để dịch được bản thảo Ngu gia để lại đã phải đọc thuộc lòng đủ loại chính sử dã sử, khi những hình ảnh ký ức kia chợt lóe lên trong linh mạch bảo châu, y đã không tự chủ được bắt đầu đối chiếu từng cái một.
Ngọn núi quá thoải mái khiến cho dương địa mạch ngủ quên là Thần sơn Côn Lôn.
Còn con sông mà dương địa mạch đi nhầm là sông Dao, nghe nói nước sông của nó nhiều màu, thơm nức mũi, người sắp chết uống vào có thể cải tử hoàn sinh, đẹp đẽ như chốn thiên đường, hai bên bờ sông phồn vinh cực kỳ.
Mấy trăm năm tháng cuồn cuộn trôi qua, núi Côn Lôn và sông Dao đều biến mất bên trong Ma Vực, cảnh tượng như vậy cũng không thể nào nhìn thấy được nữa.
Xa Sơn Tuyết nhớ lại những ghi chép mình từng đọc qua trong sách phút chốc, sau một khắc đột nhiên nhận ra mình bị những ký ức này dẫn lạc lối, không tìm được phương hướng nên đi.
Theo lẽ thường, những ký ức càng xa xưa thì sẽ càng lắng đọng ở nơi sâu xa nhất của linh hồn, Xa Sơn Tuyết chỉ cần tiếp tục đi xuống là được rồi. Thế nhưng, đây cũng chính là điều ngoài dự kiến thứ hai của y —— linh mạch bảo châu là một quả cầu khổng lồ, thế cho nên linh hồn của nó, đương nhiên cũng sẽ là…
Một quả cầu không có trên dưới trái phải.
Xa Sơn Tuyết: “…”
Đã rất lâu rồi y chưa gặp phải tình huống nào oái oăm như thế này.
Một quầng sáng rực rỡ lao nhanh trong thiên hà ký ức, đó chính là thần hồn của linh mạch bảo châu đang bắt đầu tìm kiếm Xa Sơn Tuyết. Y không thể do dự nữa, chỉ có thể nhanh chóng phán đoán một chút giữa các tiểu hành tinh chỗ thì thưa thớt, chỗ thì dày đặc, sau đó bay về phía ít hơn.
Thần hồn của linh mạch bảo châu lập tức phát hiện ra Xa Sơn Tuyết, chuyển hướng đuổi tới.
Nơi đây dù sao cũng là ký ức của linh mạch bảo châu, mặc dù không đến mức nó có thể tùy tâm thay đổi tất cả nhưng tốc độ vẫn là nhanh hơn Xa Sơn Tuyết nhiều lần. Khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn lại, Xa Sơn Tuyết sắp bị đuổi kịp rồi.
Vào lúc này, y đột nhiên xoay người, trốn vào trong một mảnh tinh vân ký ức to lớn.
Đây là mảnh tinh vân sáng nhất bên trong thần hồn của linh mạch bảo châu, phần trung tâm như sương mù, kết hợp giữa màu tím và hồng, biên giới lại được phủ bởi các sắc xanh da trời từ đậm đến nhạt. Chúng hội tụ tại một chỗ, chậm rãi xoay tròn, mỹ lệ đến cực điểm.
Đây là cảnh sắc mà ở nhân gian không thể nào nhìn thấy được, thế nhưng Xa Sơn Tuyết lại không thể dừng lại lâu để thưởng thức nó.
Y nhảy vào tinh vân, cảm thấy trước mắt lúc sáng lúc tối, sau đó sương mù trong tinh vân rút lui, bóng tối vô biên vô tận dang rộng vòng tay chào đón y.
Xa Sơn Tuyết nghi hoặc, đây là ký ức vào lúc nào của địa mạch vậy?
Mặc dù tò mò, nhưng phía sau y vẫn còn có truy binh, Xa Sơn Tuyết không dám dừng bước lại.
Trong lúc lao vun vút nhìn thoáng qua, dường như y nhìn thấy một con rồng đang ngẩng đầu lên, trên đó là một đôi sừng dài nặng trĩu đang không ngừng phân nhánh như cành cây, ngửa mặt lên trời gầm lớn.
Xa Sơn Tuyết thu hồi tầm mắt, tiếp tục chạy như bay, trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Con rồng này nhìn khá là quen mắt.
Nếu như bỏ đi một đôi sừng rồng, hai đôi cánh chim và toàn bộ vảy trên người nó, có phải là khá giống Chúc Long chi loại nhà y không nhỉ?
Xa Sơn Tuyết cuống quýt dừng bước, quay trở lại nhìn.
Con Chúc Long kia vẫn còn ở chỗ cũ, nó nằm trên mặt đất hoang vu rộng mênh mông, thân thể to lớn mặc dù đang co xoắn lại nhưng cũng đủ để bao trùm trọn vẹn mảnh đất này.
Toàn thân nó được phủ bởi những miếng vảy đen còn to hơn cả hoàng cung Hồng Kinh, từng mảnh từng mảnh trải dài từ đầu cho tới đuôi. Mép vảy đều biến thành màu xám trắng, không ít mảnh đã bị bụi phủ, theo động tác vặn vẹo của Chúc Long, chậm rãi rơi xuống từ trên người nó.
Vảy chạm vào đất liền biến mất không còn tăm hơi, nhưng rất nhanh, những nơi bị vảy rơi xuống liền bắt đầu nhô lên, vô số ngọn núi cao thấp trập trùng xuất hiện ở trên mặt đất.
Chúc Long cũng không phải là không phát hiện ra điều này, nhưng mà bốn đôi cánh chim của nó vô lực vỗ vỗ, cuối cùng cũng không thể nhấc dậy nổi.
Nó sắp chết già rồi, cho dù muốn tự cứu bản thân thì cũng không thể làm gì được nữa.
Máu tươi tuôn ra từ chỗ vảy rách, mặt đất được máu rồng thấm vào đầu tiên là lặng lẽ sinh trưởng mấy chồi non xanh tươi, sau đó khô héo mà chết, lần sinh trưởng sau phạm vi lại càng rộng hơn, cành lá mọc ra lại càng khỏe hơn. Cứ như vậy lặp lại mấy trăm lần, mảnh đất hoang vu ban đầu nay đã trở nên tràn đầy sức sống.
Nhưng chúng nó vẫn cứ khô héo nhanh chóng rồi lại sinh trưởng mau lẹ, không, phải nói là bởi vì lớn lên quá nhanh, cho nên mới có thể khô héo càng nhanh hơn.
“Sinh cơ quá thịnh, trái lại dẫn tới diệt vong”.
Mười chữ mà Kham Nguy nói tới xuất hiện ở trong đầu Xa Sơn Tuyết.
Có lẽ là cần phải tăng thêm âm khí chú lực làm cho cây cỏ giảm bớt sinh trưởng, như vậy mới có thể cân bằng đạo trường tồn.
Nhưng đối với con Chúc Long sắp chết già này mà nói, trường tồn và cân bằng đều không có gì liên quan tới nó cả.
Chúc Long vẫn chưa chết, nó vẫn đang cố níu kéo hơi tàn.
Một con Chúc Long cường đại như thế, cho dù là hấp hối, cũng có thể sống thêm được khá lâu. Vì vậy trong khoảng thời gian ấy, hơi thở phun ra từ miệng nó biến thành cuồng phong tàn sát bừa bãi và mưa to gió lớn. Nước mưa đọng ở chỗ trũng, thế là hình thái ban đầu của sông hồ và biển cả mênh mông đã được hình thành. Lông chim bay ra khỏi cánh biến thành mây ở trên bầu trời, tụ hợp cùng một chỗ với ánh chớp tím lập lòe trong mây đen, mỗi lần sấm sét giáng xuống thì rất nhanh lại có thêm sinh linh mới xuất hiện.
Máu thịt của nó bón cho mặt đất phía dưới thân, bờm thì biến thành sao trên bầu trời.
Chúc Long đã không còn sức lực để dịch chuyển thân thể nữa, cỏ xanh um tùm trên mặt đất thế nhưng dám trèo lên thân thể nó, mọc rậm rạp ở trên đó.
Lại qua một hồi lâu sau, lâu đến nỗi Xa Sơn Tuyết cho rằng con Chúc Long bị rừng cây bao phủ này đã chết rồi, thì đột nhiên có một ngày, nó mở mắt ra.
Đúng là đôi mắt này, con ngươi óng ánh cùng một khuôn với Chúc Long chi loại nhà y, nó nhìn chằm chằm về phía sau Xa Sơn Tuyết… Không! Nó chính là đang nhìn vào Xa Sơn Tuyết!
Giống như thể bị trúng thuật định thân(), Xa Sơn Tuyết cứng đờ đứng yên tại chỗ.
()Thuật định thân: Phép thật làm cho đối phương không thể nhúc nhích.
Trong ký ức của linh mạch bảo châu, Chúc Long sắp chết trừng xuyên qua ngàn vạn năm thời gian mà nhìn Xa Sơn Tuyết, đột nhiên phát ra một tiếng rống dài đầy bi thương.
Nước biển, nước sông chảy ngược vào rừng núi, ở những nơi mây đen bao phủ, vô số cột sáng màu tím giáng xuống, lửa lớn mượn sức cuồng phong càn quét khắp mọi ngóc ngách trên mặt đất, dung nham tuôn trào, kèm theo đó là khí độc chết người.
Chúc Long hấp hối hồi quang phản chiếu(), nó gầm lên, thân thể to lớn lăn lộn trên mặt đất. Một mảnh thịt cuối cùng bị dập nát, tiếp đó ngay cả xương cũng thi nhau đứt gãy, lăn xuống vực sâu nứt ra từ mặt đất.
()Hồi quang phản chiếu: Là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại. (Theo Wikipedia)
Chờ đã. Xa Sơn Tuyết sửng sốt, hướng nứt của những vực sâu kia, sao lại gần như giống y hệt đường đi của địa mạch mà y đã giao cho nhị đệ tử Ngu Khiêm tính toán suốt mấy năm qua vậy?
Vực sâu, xương của rồng… Thì ra là thế, thì ra là thế!
Địa mạch sinh ra từ xương của rồng!
Xa Sơn Tuyết vui mừng trong nháy mắt, sau đó tâm trạng lại chìm xuống đáy.
Y không có xương rồng, thậm chí ngay cả trong bí tàng của toàn bộ Đại Diễn, trong kho sách của Ngu gia cũng chưa từng một lần nhìn thấy nó.
Lẽ nào các đời Ngu gia truyền xuống Chúc Long chi loại, là để nuôi nó lớn sau đó giết lấy xương sao? Nhưng Chúc Long chi loại và Chúc Long trong ký ức của linh mạch bảo châu chỉ giống nhau một vài nét, xương của nó có hiệu quả hay không thì chưa chắc được.
Khi Xa Sơn Tuyết còn đang đau não mà tính tới tính lui thì Chúc Long hấp hối đã có động thái khác thường.
Đôi con ngươi sáng lấp lánh bay ra khỏi hốc mắt của nó, được sấm sét nhen lửa, biến thành hai quả cầu lửa lớn, bay thẳng về phía Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết vốn là định né tránh một chút, nhưng nghĩ lại thì y thật ra đang ở trong ký ức của linh mạch bảo châu, con ngươi của nó sẽ không có ảnh hưởng gì tới y, thế là chỉ lui về sau mấy trượng, đứng gần quan sát hiện tượng mắt rồng hóa thành mặt trăng, mặt trời trong truyền thuyết.
Nhưng khi đôi con ngươi ấy xẹt qua, sóng nhiệt ập tới trước mặt lại chân chân thật thật mà đốt cháy áo choàng trên người Xa Sơn Tuyết.
Chúng càng không bay lên trời, ngược lại thẳng tắp nhắm tới Xa Sơn Tuyết.
Chạy thôi.
Nhưng tác dụng định thân của mắt rồng nhìn chằm chằm vẫn còn đấy, Xa Sơn Tuyết không thể động đậy được.
Đúng lúc này, y cảm giác được Chúc Long chi loại đâm thủng chú thuật ngụy trang thành con mắt của y, chui ra ngoài.
Ấu tiểu Chúc Long chi loại hét lên một tiếng sắc nhọn, há mồm nuốt chửng đôi con ngươi, tốc độ nhanh như sói đói vồ mồi, Xa Sơn Tuyết thậm chí còn chưa kịp giơ tay.
Xong đời, nó lại ăn cái đồ vật kỳ quái gì đây rồi.
Xa Sơn Tuyết mới vừa nghĩ như vậy thì đã nhìn thấy Chúc Long chi loại đột nhiên bốc cháy từ trong ra ngoài, giống như là một thùng dầu hỏa bị đốt lửa.
Chúc Long chi loại ngây ngốc, kêu thảm một tiếng, sau đó xoay người chui trở về mắt Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết: “…”
Cảm giác được một luồng lửa cháy nóng rực bắt đầu lan tràn từ mắt, Xa Sơn Tuyết âm thầm nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng nghe thấy một tiếng gào thét bên tai, thần hồn linh mạch bảo châu bay nhanh tới, đã đến gần trong gang tấc!
Ngay lúc sắp bị hạt châu khổng lồ kia đè trúng, Xa Sơn Tuyết quyết định nhanh chóng cởi bỏ chú thuật soát hồn.
Thần hồn của y chấn động, nương theo một tia sáng trắng, trong chớp mắt từ linh mạch bảo châu trở về thân thể của mình.
Cùng theo về còn có lửa lớn từ đôi con ngươi của rồng, đồng thời, ngay khi thần hồn của Xa Sơn Tuyết trở lại thân thể của mình, đốt y thành một “người lửa” cháy hừng hực.
Cùng bị lừa với linh mạch bảo châu, còn có Kham Nguy.
Thanh Thành Kiếm thánh thật sự là quen rồi, nhìn thấy Xa Sơn Tuyết đột nhiên ly thể thần du, hắn chỉ thở dài một hơi, canh giữ ở bên cạnh.
Lúc ngọn lửa bùng lên, Kham Nguy không chút nghĩ ngợi liền phóng ra hai đạo kiếm phong băng hàn, thân cây bị nó lướt qua nhanh chóng kết một tầng sương mỏng, ấy thế mà thế lửa lại không hề vơi đi chút nào.
Nhận ra đây không phải là lửa thường, Kham Nguy vội vã tiến lên, định cởi bỏ quần áo bị cháy trên người Xa Sơn Tuyết.
Nhưng khi hắn duỗi tay ra, lại chạm tới được một mảnh da thịt trơn bóng, nóng bỏng.
Tốc độ lửa tắt còn nhanh hơn cả lúc bùng lên, cho dù thế tới hung hăng nhưng lại không hề tổn thương một sợi lông nào trên cơ thể Xa Sơn Tuyết.
Bị đốt thành tro bụi, chỉ có y phục trên người y.