Sơn phỉ bình thường không dám đánh cướp Xa Sơn Tuyết.
Phải nói là, đối với sơn phỉ cường đạo, thanh danh của Đại quốc sư còn đáng sợ hơn cả cái gì mà Thanh Thành Kiếm thánh, Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ hay là Võ Di lâu lâu chủ. Bởi vì sau khi Thanh Thành Kiếm thánh lên làm chưởng môn, trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng thì tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa —— đối với người một kiếm có thể phóng qua nửa cái Đại Diễn mà nói, xuất môn hay không thì đều giống nhau cả mà thôi; còn Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ sinh ra ở tình cảnh Lục sơn Cửu phủ tán loạn, trong mắt thế nhân bây giờ chỉ nhìn thấy cao nhân tiền bối; Võ Di lâu lâu chủ lại càng là hạng người ẩn dật, chỉ có yêu ma quỷ quái chuyên hoạt động trong bóng tối mới biết sợ hãi đại danh của hắn.
Về phần Đại quốc sư ——
Đại quốc sư, y chính là ghét cay ghét đắng tất cả những ai gây trở ngại bách tính trồng ruộng, buôn bán.
Từ khi y nhậm chức, quan binh liền thường xuyên bôn ba qua lại ở những vùng khỉ ho cò gáy thế này, chăm chỉ như cày ruộng, thề phải nhổ tận gốc đám thổ phỉ mọc lên tựa cỏ dại kia. Dần dần, ngoạn ý gọi là thổ phỉ liền trực tiếp mai danh ẩn tích, cho nên những tiểu chúc sư trẻ tuổi như Cung Nhu đều rất lạ lẫm đối với cụm từ thổ phỉ này.
Vì vậy nàng liền ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Đại ngốc kia đang rống cái gì vậy?”
“Rầm”, cánh cửa gỗ phía sau đám người bật mở, Xa Sơn Tuyết từ bên trong bước ra thoạt nhìn vẫn trầm ổn đáng tin như mọi ngày. Ngoại trừ Lý Nhạc Thành, không ai phát hiện y đã bị bệnh một hồi trên xe kéo Thiết Long.
So với sơn phỉ trên núi, Đại quốc sư trong mắt cuồn cuộn mây đen lôi đình mới càng có tính uy hiếp hơn.
Xa Sơn Tuyết vừa tỉnh dậy đã phải đánh cướp hiển nhiên tâm tình không tốt lành gì cho cam, y cười lạnh một tiếng, nói: “Còn ngây người ra đó làm gì? Có mấy tên sơn phỉ thôi mà cũng không thu thập được sao?”
“Vâng… vâng!” Nhiều chúc sư có năng lực xuất chiến vội vã đáp.
Những quan viên còn lại không dám nhúc nhích, bởi vì chuyện lúc trước xảy ra quá vội vàng, một nhóm theo tới này căn bản toàn là quan văn, tuy rằng cũng có tập võ, nhưng mà chút võ nghệ ấy thà không nói còn hơn, căn bản không khác người thường là bao.
Bọn họ nhìn thấy nhóm chúc sư cầm lấy pháp linh, pháp kiếm chạy ra khỏi Thiết Long, ai nấy đều luống cuống tay chân.
Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Kéo cờ đốt đèn, tỏ rõ thân phận.”
Đám quan văn nghe vậy, vội vã nhấc trường bào lên chạy như bay trên hành lang của xe kéo Thiết Long, giống như sau lưng có roi quất.
Sơn phỉ hai bên núi chỉ chờ trong chốc lát, liền nhìn thấy xe Thiết Long vốn chỉ sáng đèn ở ba toa xe nay liền toàn bộ đều thắp sáng lên.
Thấy vậy, một văn sĩ gầy gò râu dê nhẹ nhàng phất phơ chiếc quạt lông trên tay, bắt đầu lên tiếng nịnh nọt trùm thổ phỉ.
“Công lực sư tử rống của sơn chủ càng ngày càng tinh tiến, Thiết Long này nói ít cũng phải dài trăm trượng, đoàn người trong gần hai mươi toa xe này, đều bị một tiếng rống của sơn chủ làm cho tỉnh cả rồi.”
Người được gọi là sơn chủ chẳng hề lỗ mãng như vẻ bề ngoài, nghe vậy im lặng trừng mắt liếc tên văn sĩ râu dê kia một chút.
Rống tỉnh rồi chứ có phải là rống chết rồi đâu, vậy thì có gì đáng khen?
Hắn đang nghĩ thế, đột nhiên nghe thấy vài tiếng rít gào.
“Cái gì vậy?”
Sơn chủ vội vã quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy chiếc cờ hiệu trên xe kéo Thiết Long bên kia đã không cánh mà bay lên, bằng phẳng trải rộng trên không trung, vô số ngọn đuốc trên vách núi chiếu sáng hình ảnh trên đó, hiện ra hình ảnh bảy chấm sáng, tạo thành một chiếc muỗng lớn – hình ảnh bắc đẩu thất tinh.
Lạch cạch.
Có ngọn đuốc trong tay ai đó rơi xuống đất, lăn vài vòng trên mặt tuyết, sau đó tắt ngúm.
“Sơn sơn sơn sơn chủ”, một người run cầm cập hét lên: “A a a cờ Bắc đẩuu!”
Người này lá gan thì nhỏ, nhưng giọng lại rất lớn, đám người mắt không tốt bằng hắn vừa nghe thấy mấy từ “cờ Bắc đẩu” kia, liền bùng nổ như nước sôi trào ra trên bếp.
“Trên Thiết Long là Đại quốc sư?”
“Không phải chết rồi sao?”
“Quả nhiên là giả chết…”
“Sắp bị chém đầu, sắp bị chém đầu, sắp bị chém đầu, ta sắp bị chém đầu…”
Sơn chủ không kịp trấn an đám thủ hạ của hắn, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn về phía văn sĩ râu dê nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cố ý?”
Râu dê văn sĩ thoạt nhìn còn khiếp sợ hơn cả sơn phỉ, nịnh nọt cũng không nói, quạt lông cũng không phất, hốt hoảng bật thốt lên: “Tại sao có thể là y? Các ngươi báo tin?”
Nói xong, hai người đối diện, trong ánh mắt đều là sự ngờ vực lẫn nhau.
Sơn chủ – sơn chủ núi Thiên Hành phụ cận nơi này, đồng thời là chưởng môn phái Thiên Nhận – Tôn Đại Dũng, ngày hôm nay là lần đầu tiên mang theo môn hạ đệ tử làm loại mua bán không vốn như cướp bóc này.
Thiên Nhận phái là một môn phái nhỏ, còn nhỏ hơn Trường Tí môn có quan hệ thông gia trong triều đình, sau lưng còn khống chế một tòa thành. Chưởng môn, trưởng lão, nội môn đệ tử, ngoại môn tôi tớ gộp lại mới được hai trăm, truyền thừa cũng không nhiều tâm pháp võ công cao thâm, chỉ có một bộ gọi là Thiên Nhận nhân trận coi như không tệ, nhưng cũng chỉ ngang trình độ của dân chúng không môn không phái mà thôi.
Tôn sơn chủ và Thiên Nhận phái của hắn vốn là yên tĩnh ở trong một góc, không đấu đá dính líu gì với triều đình, bình an vô sự. Thế nhưng cuối năm ngoái, lại có Vạn Môn minh sứ giả đến tìm, muốn Tôn sơn chủ giao ra lương thực tích trữ trong môn phái làm minh phí.
Vạn Môn minh thật ra là được kết thành từ một ít môn phái nhỏ của Đại Diễn, mọi người cùng nhau đôi bên cùng có lợi thu đồ đệ, cùng với giải quyết các vấn đề nhân sinh đại sự cho đệ tử trong môn. Quá khứ đương nhiên cũng phải giao minh phí, một năm mấy chục tạ lương thực hoặc là ngân phiếu, không nhiều.
Nhưng mà con số sứ giả nói ra năm nay, cứ cho là Tôn sơn chủ phải bán đi Thiên Nhận phái cũng không trả nổi.
Tôn sơn chủ tất nhiên sẽ chất vấn, sau đó liền được tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa.
Đương nhiên, hiện tại đã không tính gì là bí mật.
Mấy môn phái đi đầu trong Vạn Môn minh từ trước đến nay muốn tạo phản.
Cái gọi là mấy môn phái đi đầu, chính là mấy môn phái nhỏ học theo Trường Tí môn liên tiếp khởi binh, bây giờ đã chiếm cứ được một, hai toà thành. Sự nghiệp tạo phản thành công rực rỡ, đồng thời không một tiếng động kéo Thiên Nhận phái lên thuyền giặc.
Vào lúc ấy, tin tức Đại quốc sư giả chết cũng chưa truyền ra, người ngoài nhìn vào, triều đình không có nhân vật gì đáng để xếp vào hàng khó giải quyết, hơn nữa Tôn sơn chủ nhớ tới mấy tông môn nữ đệ tử mình đã gả đi Trường Tí môn và vài môn phái khác, cùng với các đồ đệ đã cưới nữ đệ tử bên kia của mình, sâu sắc ý thức được đám người nọ âm mưu đã lâu, hiện đang siết chặt trong tay tính mạng của các đồ đệ mình.
…Cùng với, tính mạng bản thân hắn.
Trăm ngàn uy hiếp, Tôn sơn chủ đành phải ngoan ngoãn giao ra phần lớn lương thực, chỉ còn sót lại lương thực đủ cho toàn môn phái dùng trong vòng nửa tháng.
Hiện tại đã hơn nửa tháng trôi qua, lương thực cũng đã sắp hết.
Vạn Môn minh sứ giả, người chưa rời đi cùng lương thực, chính là văn sĩ râu dê biết vậy liền kiến nghị môn phái bọn họ chuyển thành sơn phỉ, chuyên môn đánh cướp.
Rất rõ ràng, những người kia sớm đã tính kế đường ray Thiết Long cách núi Thiên Hành không xa.
Không, hẳn là nói, Vạn Môn minh để mắt tới Thiên Nhận phái, cũng là bởi vì đường ray Thiết Long trên núi Thiên Hành này.
Không có tiền, không có lương thực, còn có nhiều miệng ăn phải nuôi như vậy, Tôn sơn chủ đành phải bất đắc dĩ mà vào tối mồng Một đầu năm, chém đường ray Thiết Long làm hai nửa, cản lại một chiếc xe Thiết Long từ phía Tây đến.
Cùng với Xa Sơn Tuyết ở trên đó.
Ông trời ơi, đừng đùa như vậy chứ – Tôn sơn chủ và văn sĩ râu dê đồng thời nghĩ.
Bọn họ chỉ chần chừ mấy hơi thở, chúc sư trên Thiết Long đã mở cửa bước xuống, bọn họ lớn tiếng niệm chú ngữ, pháp linh trong tay leng keng leng keng, pháp kiếm có khắc bùa chú cũng phóng ra đủ loại màu sắc ánh sáng trong đêm gió tuyết, mà lại còn phối màu rất đẹp mắt —— pháp linh lay động tiêu diệt đuốc sáng trong tay đám sơn phỉ tới gần Thiết Long nhất, pháp kiếm hào quang theo sát phía sau, vô số ánh sáng đi vào thân thể một loạt sơn phỉ.
Còn chưa kịp gào lên một tiếng đau đớn, đám sơn phỉ đã đồng loạt ngã xuống, không biết sống chết ra sao.
“Đầu hàng!” Tôn sơn chủ thấy thế đau lòng đệ tử, sốt ruột vội hét lên: “Chúng ta đầu hàng!”
Nói xong, hắn đi đầu bỏ lại vũ khí ngồi xổm xuống.
Nhiều chúc sư cho rằng địch nhân chuyên môn đến đánh Đại quốc sư, đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận ác chiến: “…”
Cung Nhu cầm trong tay nỏ độc vừa lấy được từ chỗ Chim sẻ, đang luống cuống tay chân lắp ráp lại chiếc nỏ gãy, nghe vậy giật nảy mình, nói: “Nhanh như vậy?!”
Lý Nhạc Thành nghiêm khắc gõ đầu nàng một cái.
“Xem ra là ngẫu nhiên va phải”, hắn nói: “Không biết là may mắn hay là đen đủi nữa.”
Sự tình vốn sẽ được giải quyết như thế, nhiều chúc sư nhìn về phía người duy nhất không ngồi xổm xuống – văn sĩ râu dê.
Trên vách núi, văn sĩ râu dê bị dọa chảy một thân mồ hôi lạnh, dù sao, nếu như nói Thiên Nhận phái đều là bị uy hiếp mới làm ra loại chuyện như vậy, may ra có thể thoát tội chết. Nhưng thân là người ép bức, hắn nói thế nào cũng không sống sót được. Hiện tại quay đầu chạy trốn cũng không được bao xa, kế duy nhất chính là…
Hắn đột nhiên rút ra một thanh đoản đao, gác ở trên cái cổ còn to hơn đầu hắn của Tôn sơn chủ, ngoài mạnh trong yếu gào lên: “Các ngươi đầu hàng ta sẽ giết hắn! Lên! Đây chỉ là một đám tiểu quỷ dùng cờ hiệu Đại quốc sư mà thôi!”
Nhóm chúc sư hai mặt nhìn nhau.
“Chuyện gì đây?”
“Nội chiến?”
Trên xe kéo Thiết Long, Xa Sơn Tuyết nhìn thấy hết thảy quay đầu phân phó người bên ngoài: “Đi bắt sống chòm râu dê này tới đây.”
“A?” Người nọ sắc mặt kỳ quái: “Đại quốc sư, ngài mau nhìn bên ngoài…”
Xa Sơn Tuyết sửng sốt một chút, liền quay đầu, sau đó nhận ra y chỉ là quay đầu mấy giây như thế, văn sĩ râu dê đã từ tư thái lấy đao uy hiếp người biến thành tư thái bánh xe lăn xuống vách núi.
Y còn nghe thấy tiếng Tứ đồ đệ của mình hoan hô.
“Thế nào?” Cung Nhu thả nỏ độc xuống, hào hứng nói với Lý Nhạc Thành: “Muội bắn không tồi chứ?”
“…”
Xa Sơn Tuyết trầm mặc.
Y là lúc trước uống say, mới nhận lấy cái tên đồ đệ vạn sự đối nghịch với y này, đúng không?
Tâm lý lần thứ xuất hiện ý nghĩ trục xuất Cung tứ ra khỏi sư môn. Xa Sơn Tuyết đỡ trán thở dài, bỗng nhiên cảm giác hai bên mí mắt đập mạnh.
Sao có thể?
Y lập tức nhắm mắt lại, đồng thời đưa tay đặt lên mí mắt, cách mí mắt cảm nhận được đồ vật phía dưới sống động, nôn nóng bơi lội, nghe thấy nó sứt mẻ nói lắp la lên.
Ăn…
Ăn ngon…
Sạch sẽ… Sạch sẽ huyết nhục, cốt tủy, đầu óc… Nhai một miếng… Ăn ngon…
Không quản vật này đang nói cái gì, việc nó lăn lộn tứ phía như thế, chỉ mang lại cho Xa Sơn Tuyết một cảm xúc duy nhất, chính là đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau và đau ——
Sắc mặt Xa Sơn Tuyết bởi vì đột nhiên xuất hiện đau đớn mà vặn vẹo, hơn nữa y còn phải vừa thống khổ chịu đựng, vừa suy nghĩ một vấn đề.
Cái giọng điệu như thể từng ăn qua thi thể người của Chúc Long chi loại này là sao vậy?!
Y chưa từng đút cho nó loại thức ăn này bao giờ nha?
Xung quanh viền mắt Xa Sơn Tuyết hiện lên từng tầng bùa chú, những tấm bùa này nhanh chóng bị tan rã như băng tuyết dưới ánh mặt trời, lực va chạm từ trong ra ngoài càng lúc càng lớn, trừ phi Xa Sơn Tuyết muốn hi sinh đầu của mình, không thì căn bản không khống chế nổi Chúc Long chi loại ngửi thấy mùi đồ ăn mà thức tỉnh nổi khùng.
Vị quan chờ đợi bên người Xa Sơn Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, chỗ ngồi Đại quốc sư đã không còn tăm hơi.
Y xuất hiện ở bên ngoài xe kéo Thiết Long, thật nhanh rời xa đoàn người. Vô số lệ quỷ trên người Xa Sơn Tuyết đột nhiên toát ra hơi thở âm trầm sợ hãi, lăn ra khỏi cái bóng của y. Chu tiểu tướng quân phát hiện không đúng vừa định đuổi theo, đã bị Xa Sơn Tuyết triệu đến một trận cuồng phong, đồng thời bị đẩy ra cùng với sơn phỉ và các chúc sư khác.
Tất cả mọi người còn đang dò hỏi người bên cạnh chuyện gì vừa xảy ra, mà Cung Nhu nhảy dựng lên nhìn sư phụ, bàn tay nắm lấy tay Lý Nhạc Thành bỗng nắm chặt.
Tuyết đột nhiên ngừng.
Trùng trùng điệp điệp mây đen chạy nạn tứ phía, lộ ra bầu trời lấp lánh ánh sao phía đằng sau.
Một bóng đen hẹp dài mà khổng lồ dựng đứng xuất hiện trong trời đêm, toàn thân đen nhánh. Nó mở to mắt, lộ ra hai con ngươi rực rỡ như ánh mặt trời.