Kham Nguy vẫn chưa tìm được Xa Sơn Tuyết.
Không, hắn đương nhiên không lạc đường.
Trước khi kế thừa chức chưởng môn Thanh Thành, là thủ đồ Thanh Thành, Kham Nguy đã thường xuyên bị sư phụ hắn phái đi làm chân chạy, từ Lục sơn Cửu phủ cho đến Ma Vực bên ngoài kia, hắn chưa từng lạc đường bao giờ.
Lần này xuống núi cũng vậy.
Cho dù Kham Nguy chưa bao giờ cưỡi Thiết Long đi vào Đào phủ, nhưng hướng đi Đào phủ từ núi Thanh Thành hắn vẫn biết rõ. Hắn dọc theo đường ray này một đường tiến về phía trước, càng đi càng cảm thấy lệch hướng, sớm đã cảm thấy không đúng rồi.
Đợi đến khi nhớ tới sắc mặt kỳ quái khi trạm trưởng và trạm phó Thiết Long trạm trấn Thanh Thành lúc nói chuyện cùng hắn, hắn mới hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, bằng vào quan hệ giữa hắn và Xa Sơn Tuyết trong quá khứ, nếu như Xa Sơn Tuyết muốn dò hỏi một Thanh Thành đệ tử về hướng đi của hắn, e rằng đệ tử kia cũng sẽ nói dối mà thôi.
Bất đắc dĩ, Kham Nguy đành phải leo lên một đỉnh núi gần mình nhất, muốn nhìn xem đây là nơi đâu. Nhưng khi hắn leo lên cao nhìn ra xa, không tìm thấy xe kéo Thiết Long đang nặng nề tiến lên trong màn tuyết, mà lại trước tiên nhìn thấy Ngu Thao Hành.
Đúng vậy, là Ngu Thao Hành.
Dựa theo tiến trình thời gian ở đời trước, vào lúc này Kham Nguy còn đang bế quan ở núi Thanh Thành, không có giao tình gì với vị thừa tướng Đại Diễn này. Đợi đến sau khi hắn xuất quan, mới nghe nói con người cuối cùng của Ngu gia này bởi vì khởi binh đánh lại người Man xuôi nam, rất được lòng dân chúng, sau đó lại lấy danh nghĩa báo thù phục quốc để tiến đánh đám phản quân tấn công Hồng Kinh, dụng binh như thần, không tới hai năm đã dẹp tan mấy thế lực phản quân lớn mạnh nhất, cùng người Man cách sông Lưu phân ra Nam – Bắc triều, là một nhân vật nổi tiếng kiêu hùng.
Nói như vậy có lẽ có chút không đúng, bởi vì mãi đến tận trước khi Kham Nguy trọng sinh, Ngu Thao Hành đều không xưng đế.
Kẻ kiêu hùng vang dội này không biết tại sao mấy năm sau lại mất sạch sức lực, không còn tác phong hoả tốc như trước nữa, mà lại trở nên rề rà, cùng đám phản quân sót lại cứ ngươi đánh ta ta đánh ngươi mãi. Thêm vào đó Lỗ phủ lại bị Chú phong biến thành Ma Vực, các đại tông môn rơi vào nội đấu lén lén lút lút tiến vào nội địa Đại Diễn, gây ra mấy đợt ma tai yêu ma chú thú. Tất cả cùng nhau hợp lại, hành hạ bách tính thiên hạ đến nước sôi lửa bỏng, không còn đường sống.
Trong quá khứ xa xôi ấy, ở dưới chân núi Thanh Thành, vào lúc đó ngược lại lại giống như một thế ngoại đào nguyên.
Khi ấy Nhân tộc tuy rằng gian nan, nhưng mọi người vẫn còn muốn giãy dụa sống tiếp.
Mãi cho đến tận mùa đông cuối cùng trước khi Kham Nguy trọng sinh, Chú Tuyết bay lả tả khắp mọi nơi trên mỗi tấc đất của Đại Diễn.
Bách tính cắn chặt răng cố gắng vượt qua tháng tuyết rơi liên miên, sau đó chợt nhận ra rằng, mùa xuân dường như mãi mãi không tới.
Khi nhân gian rơi vào tuyệt cảnh, trên đời liền không còn nhân gian.
Kham Nguy trọng sinh từ địa ngục, biết rằng trong cái chết của Xa Sơn Tuyết, tên Ngu Thao Hành da mặt dày này khẳng định xuất một phần lực, nhưng lại không biết Chú Tuyết có liên quan gì với gã ta.
Nhưng mà, bằng vào việc Ngu Thao Hành là hung thủ thứ nhất giết chết Xa Sơn Tuyết, đã đầy đủ lý do để Kham Nguy cho gã một kiếm rồi.
Tương phu nhân rục rà rục rịch bên trong vỏ kiếm.
Dưới chân núi, Ngu Thao Hành ngồi trên lưng ngựa chậm rãi nói với tên Chim sẻ bên cạnh: “Thừa dịp Xa Sơn Tuyết không ở Hồng Kinh, kinh giao bên kia tăng nhanh tốc độ…”
Gã nói được nửa câu, giống như nghe thấy gì đó, đột nhiên ghìm dây cương lại, ngẩng đầu nhìn về phía Kham Nguy.
Khoảng cách quá xa, Ngu Thao Hành không có ánh mắt nhạy cảm như người tập võ, không nhìn thấy Kham Nguy trên đỉnh núi. Tuy nhiên, dường như gã nhận ra trên đỉnh núi có người đang nhìn mình, bèn duỗi tay lấy một cái thiên lý nhãn tinh xảo ra từ người hầu bên cạnh, đặt ở trước mắt.
Tốc độ gã đặt có chút chậm, bởi vậy chỉ kịp nhìn thấy ánh kiếm màu xanh ập tới trước mặt.
Một đòn sét đánh!
Từ trên đỉnh núi đến chân núi, chỗ ánh kiếm đi qua, cành cây đồng loạt rụng xuống, thậm chí màn tuyết cũng bị bổ ra một đường rõ ràng, nửa ngày sau kiếm khí tản đi, mới có tuyết mới rơi xuống lấp vào chỗ trống giữa không trung.
Chỉ là đối mặt như thế, tôi tớ và Chim sẻ đi theo bên người Ngu Thao Hành liền bị diệt sạch.
Ngoại trừ Ngu Thao Hành.
Ngay cả ngựa dưới thân gã cũng bị kiếm khí chém ra làm hai, nội tạng văng tung tóe khắp nơi, ấy thế mà Ngu Thao Hành vẫn cứ bình yên vô sự, kiếm khí Kham Nguy phóng xuyên qua cơ thể gã tựa như là xuyên qua gió, giống như thể cái người xoay mình nhảy xuống đất kia chỉ là một ảo giác quá mức chân thực.
Kham Nguy không đến nỗi không phân rõ mục tiêu của mình là ảo giác hay là chân thực, thế nhưng hắn quả thật không nhìn ra Ngu Thao Hành đã dùng thủ đoạn gì để tránh thoát chiêu kiếm này.
Càng làm cho hắn nghi hoặc chính là, bất kể là hiện tại, hay là trước khi hắn trọng sinh, những gì hắn biết về Ngu Thao Hành đều chỉ là thiên tư thông minh, tài hoa phong nhã, cho dù trong triều đình tranh đấu đối chọi với Đại quốc sư, thế nhưng vẫn có thể bảo vệ túi cơm cho biết bao huân quý thế gia như vậy, thực sự là đáng gờm.
Nhưng mà Ngu Thao Hành lại không thể tập võ, về mặt Chúc chú cũng không có thiên phú gì.
Rất nhiều người khi nhắc tới chuyện này, đều cho rằng bởi vì Thái tổ muốn phòng ngừa Ngu thị làm to, hạ độc ám hại người thừa kế duy nhất của Ngu thị, phế bỏ thiên phú của gã. Nhưng Kham Nguy đã gặp Xa Viêm mấy lần, tự nhận là với lòng dạ của vị đế vương ấy, nhất định sẽ không dùng loại thủ đoạn tà đạo này. Ngu Thao Hành không thể tập võ hay học Chúc Chú, hẳn là nguyên nhân ở bản thân gã.
Vợ chồng tai tỏ mắt tinh có khi cũng sinh ra đứa con bị mù bẩm sinh, thế nên Ngu thị lấy Chúc Chú làm gia truyền tất nhiên cũng có thể sinh ra một người thừa kế không học được Chúc Chú. Điều này không có gì quá lạ lùng, chỉ là thế nhân thích đoán mò, trên đời này làm gì có nhiều ẩn tình như vậy.
Quá khứ Kham Nguy đã từng cho là vậy.
Nhưng hiện tại thì hắn không chắc.
Ngu Thao Hành dùng thiên lý nhãn thấy Kham Nguy trước mặt, chợt lóe kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
“Vì sao lại giật mình như vậy?” Gã đứng một mình trong đống thi thể, mạn bất kinh tâm mà tiết lộ bí mật động trời: “Chúc Chú của Tuyết biểu đệ, chính là do ta dẫn nhập môn.”
Nói xong, gã vung roi ngựa, bộp một tiếng đánh vào Tương phu nhân.
Mũi kiếm Tương phu nhân bị lực roi ngựa đánh lệch sang một bên, bỏ lỡ thời cơ quan trọng, Kham Nguy xuống núi trong chớp mắt, một đòn không thành, nhưng hắn không có dừng lại, ngay lập tức liền xuất ra bảy bảy bốn chín chiêu kiếm tiếp theo.
Trong lúc nhất thời, trước mặt Ngu Thao Hành là đầy trời kiếm ảnh, kiếm thế giống như vô số cây trúc Tương Phi lay động theo gió, Ngu Thao Hành chặt đứt một cây, một cây khác liền mọc lên. Kiếm khí thì lại như là tầng tầng lá trúc Tương Phi, liên kết lại với nhau, che kín bầu trời.
Ào ào ——
Kiếm khí lưu lại vô số vệt trắng trên roi ngựa Ngu Thao Hành, hằn sâu vào gỗ ba phân.
Mắt thấy không tốt, Ngu Thao Hành lại một lần nữa vung roi ngựa, nhưng lần này động tác của gã không giống như trước. Chỉ thấy mấy điểm sáng màu tím sẫm rơi ra từ roi ngựa, như mưa xuân ngấm vào trong mặt đất đẫm máu. Qua mấy nhịp thở, Kham Nguy đang chuyên tâm đối phó với Ngu Thao Hành đột nhiên nghe thấy một trận lệ phong kéo tới sau đầu, chân hắn đạp lên Hoa Mai trận né qua, liếc mắt lại nhìn, đột nhiên lại thấy tên Chim sẻ đã chết ở dưới kiếm hắn trước đó đang cầm nỏ độc trong tay bắn về phía mình.
Lắc lư đứng lên không chỉ là một mình tên thích khách kia, thậm chí ngay cả con ngựa đã bị chém thành hai đoạn cũng nối liền cơ thể, giơ vó ngựa về phía hắn.
Đây là chân thực Chúc Chú thuật, hơn nữa còn là Chú thuật bị Đại quốc sư Xa Sơn Tuyết liệt vào cấm thuật – luyện thi quỷ đạo.
“Bàng môn tà đạo.”
Kham Nguy nói.
Lời còn chưa dứt, kiếm thế của hắn liền đột nhiên thay đổi, mũi kiếm lay động lại kiên định vững vàng đột nhiên như lóe lên những chấm nhỏ.
Thần Long tông Tử Vi kiếm ca chính là kiếm pháp dùng nội tức để dẫn dắt ra tinh túy, mà kiếm chiêu tương đồng được Kham Nguy xuất ra này, lại khác hoàn toàn của Xa Sơn Tuyết thời còn trẻ. Giống như thể Tử Vi kiếm ca chỉ là lớp da, phía dưới vẫn là Cương Phong Thập Bát Trúc của Thanh Thành kiếm môn, cái gọi là Tử Vi kiếm ca này cũng chỉ được tính là hàng giả mạo.
Nhưng Tử Vi kiếm ca giả mạo lại vô cùng thành công lừa gạt cương thi không có đầu óc, rất nhanh, nhóm cương thi kia bắt đầu xoay quanh tại chỗ, không thể động đậy, trong lúc ấy Kham Nguy đã tiến thẳng đến cương thi sau lưng Ngu Thao Hành.
Lần này hắn chém trúng chính là con rối thay mệnh.
Con rối tinh xảo như người thật răng rắc một tiếng nứt ra, Kham Nguy nhìn chằm chằm Ngu Thao Hành đang đứng phía sau con rối gỗ này mấy trượng, híp mắt xác nhận đây là thật hay là ảo giác.
“Kham chưởng môn một câu cũng không muốn nghe ta nói ư?”
Ngu Thao Hành nói.
Nhóm cương thi phía sau Kham Nguy liên tiếp thoát khỏi ảnh hưởng của Tử Vi kiếm ca, nhưng lại không hề nhào lên chỗ hắn.
Bọn nó nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, đứng tại chỗ chờ đợi. Mà chủ nhân của chúng lúc này cũng đang híp mắt lại, đánh giá Kham Nguy.
Gã nói: “Thực ra mấy ngày gần đây ta vừa vặn muốn cùng Kham chưởng môn nói chuyện, không nghĩ tới lại gặp được như vậy, quá khéo.”
Không chờ Kham Nguy đáp lời, gã nói tiếp: “Không phải chứ, chỉ là một đường ẩn giấu hành tung, lại ở đây đụng phải Kham chưởng môn nghe đâu đang bế quan, chỉ có kẻ ngu mới tin rằng đây là ngẫu nhiên mà thôi. Cho nên, Kham chưởng môn muốn tìm ta có chuyện gì vậy?”
Kham Nguy: “…”
Không, ngươi lầm rồi, đây thật sự là ngẫu nhiên.
Nhưng Kham Nguy mới sẽ không nói sự thật cho Ngu Thao Hành, dù sao hắn cũng là người ngồi ở vị trí cao lâu như vậy, coi như không thích buông lời sắc bén, cũng biết nên lấy bất biến ứng vạn biến như thế nào. Nghe thấy câu hỏi mang tính thăm dò ấy của Ngu Thao Hành, hắn bèn ném vấn đề ngược trở lại.
“Ngươi biết tại sao ta tìm ngươi.”
Minh ước giữa Kham Nguy với Xa Sơn Tuyết có vết rách, Ngu Thao Hành đoán vậy.
Cũng đúng thôi, vị biểu đệ kia của gã không phải là người sẽ hảo hảo ở chung cùng minh hữu.
Trên thực tế, mãi cho tới bây giờ, Ngu Thao Hành vẫn không hiểu vì sao Kham Nguy lại đột nhiên xuất thủ cứu Xa Sơn Tuyết, hai người kia tại sao lại liên thủ. Thế nhưng nếu bọn họ liên minh lại tất nhiên sẽ khó đối phó, bây giờ có cơ hội khiêu góc tường, Ngu Thao Hành tự nhiên sẽ nắm lấy không buông tay.
Gã thuận miệng nói vài câu ngoài khen trong chê Xa Sơn Tuyết, phát hiện Kham Nguy không hề động dung.
Cũng đúng, Thanh Thành chưởng môn mới thật sự là người hiểu rõ Đại quốc sư nhất.
Vì vậy Ngu Thao Hành không bỏ công sức ở phương diện này nữa, gã đổi đề tài: “Sao Kham chưởng môn biết được chuyện ở Nhạn Môn Quan?”
Kham Nguy không khách khí đáp lời: “Ngươi quản ta làm sao mà biết.”
“Chuyện này xác thực không liên quan đến ta”, Ngu Thao Hành cười cười: “Chỉ có điều, Kham chưởng môn nhịn xuống lòng trả thù để cứu Xa Sơn Tuyết, đại khái là vì phúc lợi của bách tính. Nhưng mà lại không biết rằng bản thân đã cứu lầm người, thật sự là đáng tiếc.”
Kham Nguy lạnh lùng nhìn gã, chờ đợi nghe Ngu Thao Hành bịa chuyện như thế nào.
Phần sát ý này không thu liễm tốt, Ngu Thao Hành nhận ra được đồng tử đột nhiên co rụt lại, tuy nhiên mặt gã vẫn cứ tỉnh bơ, không chút biến sắc.
“Không tin ư?” Gã nói: “Kham chưởng môn có biết, Xa Sơn Tuyết nuôi Chúc Long chi loại ở trên người?”
“…”
Không, chờ chút, Chúc Long chi loại là cái gì?
Kham Nguy ngẩn người nghĩ.
Ngu Thao Hành cười to: “Chúc Long chi loại, chủng loài diệt thế, Kham chưởng môn cái gì cũng không biết, lại còn không tin ta, tại sao không đi hỏi bản thân Xa Sơn Tuyết mà xem? Xem xem y có thể nói cho ngươi hay không, thực ra con mắt của y đã —— “
Câu nói đến đây liền bị tiếng la hét đầy hung mãnh cắt đứt.
Biết rằng không thể nào tìm hiểu được thêm nhiều hơn nữa, Kham Nguy trực tiếp bổ một kiếm.
Kiếm quang sắc bén đột nhiên chặt đứt một thân cây cách đó không xa, còn Ngu Thao Hành đang nói chuyện, không, lại là một con rối thế mạng khác, rõ ràng không bị công kích, thế nhưng cũng bị đứt đôi thành hai đoạn.
Nhóm cương thi bị thao túng liều mạng nhào lên, mà hơi thở ẩn nấp phía sau thân cây kia đã phút chốc đi xa, chỉ để lại vài giọt máu trên rễ. Diệt sạch đám cương thi chỉ cần một tích tắc, thế nhưng chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi như vậy, Kham Nguy bị trì hoãn đã không đuổi kịp nữa rồi.
Hắn cũng không muốn đuổi theo, quay người đi nhanh về một nơi khác.
Thanh Thành Kiếm thánh không phải đi chất vấn Xa Sơn Tuyết, mà là hắn ý thức được bản thân đã sai lầm một chuyện.
Hắn cho là cứu Xa Sơn Tuyết thoát khỏi hồ Lạc Nhạn liền có thể vạn sự đại cát, thế nhưng nghe mấy lời khó phân thật giả nhưng chí ít có bảy, tám phần chân thực của Ngu Thao Hành này, rất hiển nhiên, trong lúc Kham Nguy không biết, Xa Sơn Tuyết đã một thân một mình tìm đường chết không chỉ một vài lần.
Bất kể là muốn tìm một đường sống cho Nhân tộc, hay là tỏ tình với người ấy, Xa Sơn Tuyết nếu là lại đi đời nhà ma ở ngoài tầm mắt của hắn, hắn còn trọng sinh cái rắm!
Kham Nguy sốt ruột không ngừng tăng tốc, rốt cuộc vào canh hai tìm thấy chiếc Thiết Long mà trạm trưởng Thiết Long trạm Thanh Thành trấn nhắc tới kia.
Cùng với thú kéo xe chồng chất vết thương sắp chết, đường ray bị đứt gãy ngổn ngang, vô số thi thể sơn phỉ, địa hình biến dạng như thương hải tang điền(). Tất cả những thứ đó hợp lại với nhau, hỗn độn trong sơn cốc.
()Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Xung quanh xe kéo Thiết Long bị lật ngã không có một bóng người sống.
Tất nhiên cũng không có Xa Sơn Tuyết.