Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên tầng cao nhất khoa học kỹ thuật Hạc Thành, văn phòng chủ tịch, kim đồng hồ đã quay qua giờ từ lâu, âm thanh con chuột cùng tiếng xoạt xoạt ký tài liệu vẫn đang rung lên.
Sau khi ký xong văn kiện cuối cùng, Giang Hạc mệt mỏi tháo kính độ cận không quá cao trên sống mũi xuống, nhắm mắt xoa xoa thái dương hơi tấy của mình, cũng không quá chú ý thời gian lúc này.
Một lúc sau, cậu cảm thấy cơn mỏi quanh hốc mắt đã thuyên giảm nhẹ, cậu cầm chuột lại và bắt đầu duyệt các tập tin trên máy tính, thì chiếc điện thoại di động để im lìm trên bàn từ lúc cậu đi làm rất đột ngột vang lên một âm thanh thanh thúy, tại văn phòng yên tĩnh rộng rãi đặc biệt rõ ràng.
Giang Hạc khẽ nhíu mày, đặt chuột xuống, cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, phát hiện là tin nhắn của cô gái tối hôm qua đột nhiên thêm vào, chính cậu cũng không chú ý tới, mi tâm cau lại thoáng buông lỏng.
Bất quá, khi cậu bấm vào tin nhắn, thấy dòng chữ không đầu không đuôi hỏi cậu có uống sữa bò không, cậu cầm ly cà phê để sẵn trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Không uống."
So với loại sữa bò mà trẻ con chỉ thích uống, Giang Hạc vẫn là thích cà phê hơn, thức uống có một chút tính nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có thể khiến cậu thanh tỉnh bất cứ lúc nào khi đang làm việc.
Tuy nhiên loại đồ uống có yếu tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ này so với đồ uống bình thường có một chút tác dụng phụ.
Khi Giang Hạc đặt ly cà phê xuống, trên gương mặt anh tuấn thoáng hiện một tia khó chịu, lòng bàn tay tự nhiên rơi xuống, vừa xoa vừa ấn lên bụng trái.
Buổi sáng tỉnh dậy vội vàng không kịp ăn sáng, từ lúc làm đến giờ đã uống vài ly cà phê, cuối cùng cái dạ dày mỏng manh của cậu cũng bắt đầu phản kháng lại.
Yuan: Sữa bò bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe. Uống nhiều sữa sẽ nuôi dưỡng dạ dày và thận. Tiểu ca ca xác định không uống ư? [Biểu tượng cảm xúc uống sữa tươi].
Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Hạc không khỏi mỉm cười, qua tin nhắn đối phương gửi tới, có thể cảm nhận được cô gái tên Viện Viện này tuổi trẻ đơn thuần.
Nhưng Giang Hạc đối với các sản phẩm từ sữa đều thật sự không có cảm giác.
Cậu một lần nữa trả lời: "Cảm ơn đã phổ cập khoa học, nhưng tôi thật sự không uống."
Đối diện có chút mất mát đáp một hàng chữ: "Được rồi, em uống."
Giang Hạc thoáng cười cười, đặt điện thoại xuống, chuyên tâm xoa xoa cái bụng đang khó chịu của mình, nhưng cái bụng hôm nay hiển nhiên không muốn cậu cảm thấy khá hơn, chẳng những không yên tĩnh xuống mà dần dần còn tăng thêm đau đớn.
Giang Hạc lập tức bấm chuông, muốn trợ lý bên ngoài giúp cậu rót một cốc nước ấm vào, nhưng ấn hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, cậu ngẩng đầu nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính mới nhận ra rằng đã đến giờ ăn trưa, trợ lý bọn họ đang tan làm.
Giang Hạc cười khổ một tiếng, đứng dậy chịu đựng cơn đau ở bụng, tự mình rót một cốc nước ấm. Trong bụng đầy cà phê, và một cốc nước ấm rõ ràng không giải quyết được vấn đề gì.
Vừa vặn cũng là giờ ăn trưa, Giang Hạc không có ý định làm việc trong cái dạ dày đau đớn, cầm áo vest đặt trên ghế hướng xuống lầu nhà ăn.
Thang máy chậm rãi rơi xuống, Giang Hạc nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của mình phản chiếu trên thành thang máy, thầm nghĩ, ăn cơm sẽ hết đau a?
Ngay tại lúc chuẩn bị bước chân vào nhà ăn, mấy chai sữa bò trong tủ nước giải khát ngay lối vào nhà ăn chọc bước chân cậu dừng lại.
Cơn đau quặn thắt trong bụng ngay lập tức khiến cậu nhớ đến lời nói trên WeChat của cô gái đã phổ cập kiến thức khoa học uống sữa bò để bồi bổ dạ dày, cậu nghĩ, hay là cứ thử uống xem sao?
Sau khi Tấn Viễn gửi tin nhắn, sữa bò trong tay cũng vừa uống xong, anh mân mân cánh môi đầy bọt sữa, đang định bảo Hà Lạc, cơm nước xong xuôi quay lại bộ phận công trình, vừa mới quay người anh đã thấy trước cửa nhà ăn giờ không đông người lắm, người đàn ông một tay cầm áo vest dừng lại trước đống đồ uống, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, anh thấy người đàn ông cầm áo vest mở máy nước giải khát và lấy ra một chai sữa bò cùng một loại mà anh đang cầm trên tay.
Tấn Viễn đang chuẩn bị rời đi dừng lại, hơi hơi nheo mắt nhìn về phía đối diện Giang Hạc, sau một khắc, liền nhìn thấy Giang Hạc mở nắp bình sữa, khẽ nhấm nháp một ngụm, như là nếm thử mùi vị.
Có lẽ là sau khi nếm thử sữa bò và không cảm thấy khó chịu, người bên kia thực sự cầm bình thủy tinh đựng sữa và uống từ từ từng ngụm một.
Tấn Viễn thu hồi ánh mắt, nhìn xuống giao diện điện thoại di động, người đối diện kiên quyết trả lời anh không uống sữa bò, hai chữ vẫn còn chình ình trên điện thoại, lại ngẩng đầu, người nói không uống, một lọ sữa bò rất nhanh liền thấy đáy, nhìn ra còn có chút chưa thoả mãn.
Tấn Viễn: "..."
Tấn Viễn nhìn chăm chú Giang Hạc chậm rãi ung dung uống cạn bình sữa, nhìn bọt sữa màu trắng nổi lên trên đôi môi mỹ lệ của cậu, anh khẽ liếm đôi môi sạch sẽ của mình, nhìn bình sữa trong tay còn chưa kịp ném đi, anh thầm nghĩ, có lẽ hôm nay hấp thụ đường hơi nhiều, vậy mà lại thấy sữa bò uống hết rồi hiện ra một tia vị ngọt.
Một tiếng trước khi tan làm vào buổi chiều, đoạn mã do Tấn Viễn viết lại cuối cùng cũng nhận được tin của bộ phận kiểm tra đã được thông qua, không cần phải tăng ca vào buổi tối. Ngay lập tức, toàn bộ bộ phận công trình đều hét lên suиɠ sướиɠ, decibel như muốn phá vỡ cả trần nhà.
Ba tháng a..., suốt ba tháng trời, cuối cùng họ cũng có thể nghỉ ngơi đi làm bình thường và không còn phải lo lắng về việc bị gọi dậy tăng ca vào lúc nửa đêm.
Có vài người kích động đến phát khóc. Hà Lạc thậm chí còn muốn hôn lên mặt Tấn Viễn nhưng bị anh chặn lại một cách tàn nhẫn, vì vậy hắn đành phải ôm lấy bả vai Tấn Viễn tận lực xum xoe: "Đại Thần, Cha ruột, về sau có loại địa phương kiểu gì cứ việc phân phó cho con trai đây"
Tấn Viễn cởi bỏ móng giò trên vai anh, nhìn đứa con trai rẻ rúng đang nhận cha ở trước mặt, không khách khí chút nào phun ra một chữ: "Lăn"
"Tuân lệnh.” Hà Lạc thấy được liền thu tay, ngay lập tức quay trở lại chỗ làm việc với chiếc ghế của mình.
Không phải tăng ca buổi tối, Tấn Viễn hiếm khi tâm tình tốt đến trung tâm mua sắm, xong ra ngoài, anh đi chợ rau mua một ít đồ ăn, sẵn sàng về nhà nấu một món ngon để tự thưởng cho bản thân. Vừa về đến cửa liền thấy Tấn Tĩnh ôm bốn thùng sữa bò, khó khăn chuyển vào trong nhà.
Tấn Viễn bước tới, tiếp nhận bốn thùng sữa bò trong tay cô, dễ dàng chuyển vào nhà, đặt lên bàn ăn, hỏi cô: "Làm gì mua nhiều sữa bò như vậy?"
"Mua cho em uống đó" Tấn Tĩnh bước vào nhà với vẻ mặt rịn đầy mồ hôi, đấm đấm bả vai hơi mỏi, "Siêu thị Đại Phúc đối diện đang khuyến mại. Mua một thùng sữa được tặng một thùng. Chị của em đơn giản là cùng mấy bác mấy dì đoạt ra bốn thùng, đủ cho em uống trong một hai tháng, lợi hại không! "
"Lợi hại, lợi hại" Tấn Viễn ngoài miệng khen ngợi, nhưng đôi mắt của anh vẫn đang tìm kiếm ngày sản xuất trên hộp sữa, sau đó chỉ vào ngày trên đó để cho Tấn Tĩnh xem, "Còn đúng hai tháng nữa trước ngày hết hạn, thời gian chị đu được cũng thật là chuẩn!"
Tấn Tĩnh người vừa rồi còn nở nụ cười dương dương tự đắc, lập tức cứng đờ, cô nghe ra được trong giọng Tấn Viễn nồng đậm trào phúng.
Cô không quá xác định nhìn bốn thùng sữa trên bàn, cố hết sức cứu vãn nói: "Cái kia, còn những hai tháng nữa. Em tranh thủ uống trước khi hết hạn đi, sẽ không sao đâu."
Tấn Viễn mở một thùng sữa ra, từ trong đó lấy ra một hộp sữa, cắm vào ống hút, từ từ uống cạn, ngẩng đầu nhìn Tấn Tĩnh có chút quẫn bách, đáp một tiếng với cô: "Ừ."
Thấy Tấn Viễn không có ý kiến gì, Tấn Tĩnh hắc hắc cười gượng hai tiếng, ngồi trên sô pha không muốn đứng dậy.
Sau khi uống một bình sữa, Tấn Viễn xắn tay áo bắt đầu sắp xếp đồ đã mua, anh liếc nhìn Tấn Tĩnh đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại, sau đó hỏi cô: "Bữa sáng và trưa có ăn cơm đúng giờ không?"
"Ăn hết", Nói đến đây Tấn Tĩnh lại mài mài răng, "Với hệ thống đẩy của gia đình mà em cài đặt trên điện thoại di động của chị, chị mày còn không ăn đúng giờ?"
Có trời mới biết những người mẫu khác đều vì giảm cân mà ăn uống điều độ, chỉ có cô mỗi ngày ăn cơm đúng giờ là có biết bao thống khổ, Tấn Viễn đã cài đặt một chương trình trên điện thoại di động của cô, nếu cô không đăng ký ăn theo thời gian quy định, cả nhà sẽ nhận được thông báo đẩy rằng cô không ăn cơm, và ngay lập tức cô sẽ nhận được những lời tri kỷ nồng nhiệt từ các thành viên trong gia đình. Hệ thống khắm bựa như vậy. Dù bận rộn hay mệt mỏi, cô cũng phải ngồi dậy để ăn hết cơm.
Tấn Viễn lấy hoa sơn chi trong túi ra, cắt bỏ những cành lá dư thừa, cắm vào trong bình sữa bò sạch sẽ, nhìn những bông hoa sơn chi trắng nở rộ rực rỡ trong bình sữa, cười nói: "Chờ khi nào dạ dày chị khỏi hẳn, em sẽ gỡ cài đặt hệ thống."
() Hay còn gọi là hoa dành dành
Hương hoa sơn chi thơm phức lan tỏa trong phòng khách, Tấn Tĩnh đang lướt điện thoại di động, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi phát ra mùi hương, cô nhìn thấy hoa sơn chi được Tấn Viễn nhét vào trong chai sữa bò trên bàn. Lập tức giơ lên một nụ cười bát quái: "Hoa ở đâu ra?"
Hai chị em lớn lên tốt, từ nhỏ đến lớn thư tình nhận được có thể gói gọn trong bao tải nhưng đều là những thứ khi thời còn học hành, ra ngoài xã hội cũng chẳng thịnh hành kiểu này nữa, lại đưa hoa, đây còn không phải là cô gái nhỏ nào yêu thích Tấn Viễn a....
Những ngón tay trắng nõn thon dài của Tấn Viễn rơi trên những cánh hoa trắng, trông còn trắng hơn hoa: "Cửa hàng hoa trong trung tâm thương mại giảm giá, tiện tay mua, hoá đơn vẫn còn đó, chị muốn xem?"
Trái tim thích bát quái của Tấn Tĩnh ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy, ngẫm lại hoa người ta tặng ai lại cắm trong bình sữa bò bao giờ.
Chỉ có điều Tấn Tĩnh trong lời Tấn Viễn nói vẫn bắt được một tia bất thường: "Bất quá cũng không phải lễ hội hay năm mới. Em đi trung tâm thương mại làm gì?"
Tấn Viễn lấy ra một cái túi tinh xảo từ trên bàn đưa cho Tấn Tĩnh: "Mua quà tặng cho chị"
"Ồ?” Tấn Tĩnh ngạc nhiên nhìn logo trên túi, cô cầm lấy túi, lấy hộp ra, vừa mở vừa cười hỏi: “Tốt như vậy, sao đột nhiên lại nhớ mua quà cho chị. "
Tấn Viễn thuận miệng giải thích: "Ngày hôm qua mượn váy của chị, món quà này coi như đền bù cho chiếc váy của chị đi."
"Một cái váy thôi, lại không đáng bao nhiêu tiền ..." Tấn Tĩnh cũng không đem cái váy đó để trong mắt, nhưng khi cô mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong có lọ nước hoa phiên bản giới hạn có giá trị không nhỏ, cô lập tức quên luôn lời định nói ra, và xác nhận với Tấn Viễn một lần nữa, "Đây quả thực là đền bù tổn thất cho chị?"
Tấn Viễn chắc chắn gật đầu.
Tấn Tĩnh ôm chặt trong tay loại nước hoa đã nghĩ rất lâu nhưng không mua được, Tấn Viễn nhìn trong mắt như mang theo thánh quang, kích động nói: "Em trai à, về sau còn muốn sử dụng váy không? Tủ đồ của tỷ tỷ liền để cho em dùng!"
Tấn Viễn khẽ kéo môi, đáp ứng nói: "Được."
--------------
//
NTT