Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

chương 4: chạm trán

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngủ được một giấc quá tốt kết cục chính là ngày hôm sau Tấn Viễn trực tiếp ngủ quên.

Vốn là anh định dậy lúc giờ, nhưng một mực ngủ đến giờ mới dậy, đánh răng rửa mặt xong vội vàng bắt taxi chạy nhanh đến công ty.

Sau khi quẹt thẻ để vào tòa nhà công ty, rõ ràng là đã đến trễ rồi, Tấn Viễn cầm thẻ nhân viên của mình, đi thẳng đến lối vào thang máy để đi thang máy.

Còn chưa đến gần, anh đã nghe thấy tiếng thang máy truyền đến, để bắt kịp chiếc thang máy đang xuôi gió này, Tấn Viễn phải sải bước đi đến góc rẽ của thang máy, anh lơ đãng ngẩng đầu lên, bước chân cũng không tự chủ được mà dừng lại.

Chỉ thấy người tối qua còn cùng anh nói chuyện phiếm, giờ đang đứng trong thang máy với bộ vest và giày da, đang cầm trên tay một chồng tài liệu cùng cấp dưới khe khẽ thảo luận vấn đề, cậu dáng người cao ngất đoan chính, mặt mày trong sáng, bộ dạng phải phục tùng lúc nói chuyện, cặp mắt lúc nói chuyện buông thõng, trong con ngươi như mang theo năm tháng lắng đọng trầm ổn, có thể thấy được cậu giơ tay nhấc chân đều mang theo duệ nhã thong dong.

Ông chủ đang đi thang máy, Tấn Viễn, với tư cách là một nhân viên bình thường, đương nhiên phải tránh ra, vì vậy khi Tấn Viễn nhìn thấy cậu đã dừng lại, anh không tiến lên, im lặng chờ thang máy đóng lại, anh đợi đi chuyến thứ hai cũng được.

Tuy nhiên, ngay khi thang máy chuẩn bị đóng cửa, người trong thang máy vừa cầm tài liệu vừa nói chuyện đột nhiên ngẩng đầu lên như có cảm giác, nhìn Tấn Viễn qua khe hở trong thang máy trong một giây.

Ngay sau đó, một bàn tay đang cầm một tập tài liệu với khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện ở khe hở của thang máy sắp đóng lại, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại cảm ứng được thân thể tới gần, đột nhiên lại đem cửa thang máy mở lớn ra.

Bị những người trong thang máy nhìn chăm chú, tim Tấn Viễn chợt thắt lại, anh sẽ không phải là bị nhận ra rồi đi?

Dù sao tối hôm qua anh chỉ gửi một bức ảnh cho đối phương, tuy rằng chỉ là một bức ảnh mờ mờ giới tính, nhưng cũng không sai biệt lắm với anh, khả năng bị nhận ra là khá cao ...

Ngay khi suy nghĩ của Tấn Viễn đang hỗn loạn, chủ nhân của bàn tay giúp anh chặn cửa thang máy đang cầm tài liệu đột nhiên nói với anh: "Mời vào."

Giọng nói nhẹ nhàng, hữu lễ, có nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành, cậu ấy không có nửa phần bối rối tức giận, cùng nói chuyện bình thường như nhau.

Tấn Viễn tận lực mềm yếu, thả lỏng cước bộ nhất có thể tiến vào thang máy, nhấn số tầng nơi anh làm việc, đứng yên tại chỗ.

Lúc anh đi qua bên cạnh Giang Hạc, Giang Hạc cũng không quá để ý, chẳng qua chỉ vô thức nhìn chiều cao của anh, rồi lại lập tức cúi đầu nhìn di động không ngừng nhấp nháy tin tức trong tay.

Sau khi Tấn Viễn ấn xuống tầng thang máy, anh ỷ vào chiều cao hơn Giang Hạc vài cm liền quét mắt nhìn điện thoại của cậu.

Liếc mắt qua tất cả đều là tin tức liên quan đến công việc, dày đặc chấm đỏ chờ bấm, Giang Hạc đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, lướt qua một lượt mảnh dẹp dài, tựa hồ đang tìm kiếm tin nhắn gì đó.

Tấn Viễn đang định thu hồi ánh mắt thì thấy đầu ngón tay đang vuốt màn hình của cậu đột ngột dừng lại, tin nhắn trò chuyện mà đầu ngón tay dừng lại là hình đại diện WeChat của anh, và có một chữ xóa bỏ rất dễ thấy ở bên trái của ảnh đại diện. Dường như người trước mắt định xóa tài khoản WeChat đột nhiên xuất hiện của anh, nhưng không hiểu vì sao Giang Hạc chậm chạp không có ấn xuống.

Ánh mắt Tấn Viễn đột nhiên ngưng tụ, anh vô thức mở điện thoại di động đang cầm trên tay, mở WeChat, tìm WeChat của Giang Hạc, gửi cho bên kia nhãn của một cô gái hoạt hình vừa mới ngủ dậy.

Giang Hạc đang định xóa ID WeChat, đầu ngón tay chợt có chút rung động, thấy đối phương nhắn lại một tin nhắn cho mình, cậu liền từ bỏ xóa, theo thói quen mở hộp tin nhắn trò chuyện. cô gái hoạt hình dễ thương đứng dậy di chuyển sôi nổi trong nhãn dán, một đám tin nhắn đều là giải quyết việc chung, trung quy đối với tin tức quy củ trong điện thoại có chút đột ngột, lại có chút không hợp nhau, nhưng Giang Hạc nhìn thấy gói biểu tượng cảm xúc này chẳng những không có không kiên nhẫn ngược lại còn vô thức bật ra tiếng cười nhẹ.

Tiếng cười không lớn, trầm đến mức không thể nghe được trong thang máy chỉ có ba người.

Lúc này thang máy của Tấn Viễn vừa vặn tới, cửa thang máy vừa mở liền vội vàng bước ra khỏi thang máy, đưa tay lên sờ sờ tai trái hơi tê dại, không nhìn thấy phía sau Giang Hạc khi anh bước ra khỏi thang máy cũng chớp mắt ngẩng đầu, theo ngón tay của anh ở tai trái đeo bông tai bạc dừng lại vài giây, cho đến khi thang máy đóng lại, cậu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Tấn Viễn bước ra khỏi thang máy không bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Giang Hạc đáp lại: "Vừa tỉnh?"

“Ừ.” Tấn Viễn lập tức gửi lại nhãn hoạt hình Meow ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy bên kia không nhắn lại, Tấn Viễn ước chừng cậu có lẽ đã vào phòng làm việc, liền chủ động gửi tin nhắn: "Anh cũng vừa tỉnh ư?"

Lần này tin tức ngược lại rất nhanh trở lại: "Không phải, phải đi làm."

Tấn Viễn bộn bề gửi một biểu tượng cảm xúc vất vả, sau đó đáp lại bằng một câu trả lời đặc biệt tri kỷ: "Vậy anh đi làm tốt nha, có rảnh lại tán gẫu~"

Qua một lúc, Giang Hạc lời ít ý nhiều trả lời: "Được."

Tấn Viễn rất thức thời không có quấy nhiễu nữa, sau khi gửi tin nhắn xong, anh cất điện thoại di động, quẹt thẻ làm việc lên máy đọc phiếu đục lỗ, tiến vào bộ phận công trình.

Khi Hà Lạc nhìn thấy Tấn Viễn xuất hiện, hắn nhanh chóng thả bàn phím, di chuyển cái ghế trượt ra khỏi vị trí, tiến đến trước mặt Tấn Viễn, nháy mắt ra hiệu: "Cậu thật lợi hại, muộn gần một tiếng rồi, hôm nay không giống trước kia trực tiếp xin nghỉ?".

Chế độ trừng phạt của công ty khá nghiêm khắc. Đi muộn một tiếng chẳng khác nào cả buổi ngồi mọc hoa râm, dựa theo tính khí nóng nảy trước đây của Tấn Viễn, anh mà đến muộn sẽ trực tiếp xin nghỉ một ngày. Ai yêu lấy ai chứ anh không hơn.

Ai ngờ Tấn Viễn của ngày hôm nay lại thay đổi so với trước đây, liếc mắt nhìn Hà Lạc một cái liền kéo ghế đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng xuống, không hề có nửa phần ý định xin nghỉ.

"???"

Sau khi Hà Lạc chậm rãi đặt trên trán vài dấu chấm hỏi, quay ra nhìn sắc mặt tái nhợt của Tấn Viễn, vội vàng rút một hộp kẹo trái cây từ nơi làm việc bừa bộn ra đặt trước mặt Tấn Viễn: "Ăn kẹo không?"

Cùng tồn tại trong một cái ký túc xá tận năm, có cái gì cũng hiểu hết lẫn nhau rồi, Tấn Viễn mắc chứng hạ đường huyết bẩm sinh, khi tâm trạng không tốt hoặc căng thẳng tột độ, anh đều phải dựa vào đường để giải tỏa.

Giống như tối hôm qua tăng ca, Hà Lạc nhìn Tấn Viễn ăn một nắm kẹo trái cây. Vỏ kẹo chất thành một núi nhỏ. Hôm nay vừa đến muộn rồi còn phải tìm lỗi, tâm trạng tốt mới lạ. Tâm trạng không tốt liền dễ bị hạ đường huyết, cho nên để anh ăn chút kẹo phòng hạ đường huyết.

“Không cần.” Tấn Viễn ngồi xuống, mở máy tính lên, đẩy kẹo hoa quả mà Hà Lạc đưa về vị trí cũ, nhìn thẳng vào máy tính, bắt đầu làm việc.

Hà Lạc sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, trăm mối không có cách giải, gãi đầu gãi tai thấy Tấn Viễn đã bắt đầu tập trung vào công việc nên quay trở lại ghế, tiếp tục làm việc.

Tấn Viễn đợi hắn không còn nhìn mình chăm chú nữa, liền cầm điện thoại mở lịch ra xem ngày hôm nay, ngày tháng , anh không chút do dự đánh dấu ngày này, rồi sau đó lại quen thuộc mà chuyển vào trong thẻ một trăm nhân dân tệ, hết thảy làm xong anh đặt điện thoại di động xuống chuyên tâm vào công việc.

Tới lúc trước khi tan làm, Tấn Viễn đã gửi một file tài liệu cho Hà Lạc, không lâu liền thu được một câu nghi vấn quăng tới: "Đây là cái gì?"

Tấn Viễn cả người thư thái tựa lưng vào ghế, chống đỡ đôi chân dài miên man, nhẹ nhõm giải thích: "Tôi đã viết lại toàn bộ đoạn mã nặng trước đó, cậu chạy lại xem có vấn đề gì không, không có vấn đề gì thì gửi thẳng cho bộ phận kiểm tra"

"!!!" Sau ba giây khiếp sợ, Hà Lạc trực tiếp nổ tung: "Đê mờ, cậu không tìm lỗi?"

"Chẳng muốn tìm, lãng phí thời gian.” Tấn Viễn nhắm mắt lại, vết máu đỏ trong mắt lộ ra vẻ trầm trọng, “Đêm nay tôi muốn ngủ ngon, không được sao?

Hạng mục này đã làm hơn mấy tháng, một mực gặp khó khăn trong vấn đề kiểm tra. Tấn Viễn cõng trên vài đi tìm lỗi, làm anh lãng phí cả một thời gian dài, còn không bằng đem lại ghi hết một lần, tiết kiệm thời gian.

"Cậu trâu bò!” Hà Lạc chạy mã nhưng không thấy vấn đề gì. Hắn nộp nó cho bộ phận kiểm tra một phút trước khi tan sở, sau đó đứng dậy rời khỏi vị trí đi đến nhà ăn để ăn tối với Tấn Viễn.

Thời điểm xếp hàng mua cơm, Hà Lạc không thấy cảnh Tấn Viễn không kiên nhẫn bóc kẹo đường, nghi ngờ hỏi: "Tấn Viễn, hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt."

Tấn Viễn khẽ rũ mắt xuống: "Ừ?"

Hà Lạc nhìn Tấn Viễn từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy mọi thứ hôm nay đều lộ ra vẻ kỳ quái: "Sáng nay cậu không ăn kẹo, đến muộn cũng không xin nghỉ phép. Còn như Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đem đoạn mã viết hết lại một lần, quá dị thường, quá không giống cậu."

“Vậy cậu cảm thấy tôi hẳn phải là cái dạng gì?” Tấn Viễn lười nói chuyện với Hà Lạc, không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo ô mai, từ từ bóc lớp vỏ ra rồi nhét viên kẹo vào miệng, đem vỏ kẹo hồng phấn thuận tay tung vào tay Hà Lạc, vỗ vỗ vai hắn, đi về phía trước lấy cơm.

"Thì ..." Hà Lạc cầm vỏ kẹo màu hồng trong tay vẻ mặt mờ mịt, "Hiện tại là cái dạng này..."

Thế nhưng lại không giống có chỗ nào không đúng, hắn vừa nói Tấn Viễn không đúng, liền thấy bộ dạng của anh so với bình thường lại chả khác gì, tóm lại cũng rất mê mang.

Cho đến lúc chuẩn bị ăn, cái loại cảm giác mê mang này vẫn không có tan biến, hắn luôn cảm thấy bàn ăn hôm nay thiếu thiếu cái gì đó, sau khi ăn vài miếng thức ăn, hắn nhìn lên Tấn Viễn, rốt cục tại lúc Tấn Viễn bị hắn nhìn đến sắp không chịu nổi, hắn liền thấy anh không đung đưa bên tay trái: "Tấn Viễn, cậu tại sao hôm nay lại không uống sữa bò?"

Vì lượng đường trong máu thấp nên bữa ăn của Tấn Viễn gần như không thể thiếu sữa bò, ít nhất cũng phải có một ly nước trái cây bên cạnh, quen nhau nhiều năm rồi, Hà Lạc chưa từng thấy bữa ăn của Tấn Viễn rớt giá qua, thậm chí bọn họ còn từng âm thầm trêu chọc anh. Làn da hắc lạnh phơi mãi không rám của Tấn Viễn là do một ngày ba bữa hấp thụ sữa bò, bây giờ đột nhiên thấy Tấn Viễn rớt giá một bữa ăn, có chút không thích ứng được.

Tấn Viễn hai ba miếng ăn xong cơm trên bàn rồi lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ, sắc mặt tái trắng vì không ăn bữa sáng cũng hồng hào hơn, anh mở điện thoại, không nhanh không chậm nói, "Vừa rồi quên mất."

Nói xong anh lấy một chai sữa mới được trữ trong máy giải khát, mở nắp, ung dung uống, một tay cầm điện thoại để gửi tin nhắn mới cho một người bạn quen trên WeChat.

Yuan: Tiểu ca ca, anh có uống sữa bò không? [Biểu tượng cảm xúc dễ thương tích cực làm việc].

------

Có chắc yêu là đây =))))

//

NTT

Truyện Chữ Hay