Tấn Viễn đứng ở một góc thang máy, yên lặng chờ thang máy xuống tầng một chuẩn bị chuồn đi, đột nhiên nghe thấy lời này của Giang Hạc, sợ tới mức đầu ngón tay đặt trong túi quần run lên, theo bản năng lăn lăn yết hầu.
Anh có thể không sợ sao?
Anh hiện tại vừa sợ bị Giang Hạc nhìn thấu thân phận, lại lo lắng thân phận của anh đã bị phát hiện, không thể dò xét được Giang Hạc đến tột cùng là bởi vì bộ dạng của anh rất giống với Viện Viện tới tiếp cận cậu, hay là biết anh chính là Viện Viện chuẩn bị tìm cơ hội cùng anh làm sáng tỏ, một trái tim tâm hồn bất định thấp thỏm không thôi.
Trầm mặc hồi lâu, anh mới từ trong bầu không khí khẩn trương dao động bất định giãy dụa ra, nhếch môi, mở miệng nói: "Tôi..."
Vừa nói một âm tiết, đinh một tiếng, cửa thang máy liền mở ra.
"Quên đi." Giang Hạc nhìn cửa thang máy mở ra, cũng không định làm khó Tấn Viễn, cười một chút, mở miệng nói trước, "Dù sao, một ông chủ biếи ŧɦái như tôi, anh sợ hãi cũng rất bình thường."
Nghe thấy lời này, Tấn Viễn ngẩn người, chợt cảm giác xấu hổ vừa mới tiêu tán lại lần nữa chen chúc mà đến.
Hóa ra em ấy nghe thấy....
Tấn Viễn bây giờ triệt để hiểu vì sao Hà Lạc lại cảm thấy Giang Hạc biếи ŧɦái, một người như vậy mỗi ngày ở trước mặt bạn giúp bạn nhớ lại khoảnh khắc xã tử của bạn, cho dù người này vốn không biếи ŧɦái, bạn cũng sẽ bị cậu ấy bức đến cảm thấy biếи ŧɦái.
() Làm điều gì đó đáng xấu hổ ở nơi công cộng.
Tấn Viễn hít sâu một hơi, thật sự là một khắc ở trong thang máy cũng không ở lại được nữa, anh hướng Giang Hạc chào hỏi: "Giang Tổng không có chuyện gì khác, tôi liền đi trước." Nói xong liền sải bước đi ra khỏi thang máy.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, anh liền choáng váng, đây không phải là tầng một ra khỏi cổng công ty, mà là tầng hầm của bãi đỗ xe ngầm.
Thẳng đến lúc này Tấn Viễn mới nhớ tới lúc anh vừa mới vào thang máy, bởi vì quá khẩn trương không có ấn số tầng, hơn nữa mấy ngày nay cùng Giang Hạc đi trong một thang máy đều là tầng một, anh cũng tự động mặc định đến tầng một, hiện tại xuất hiện loại tình huống này, lại lui về thang máy, không thua gì bị bạo kích xấu hổ lần thứ hai.
Tấn Viễn nhìn cầu thang ở góc tường, đang cân nhắc có nên leo cầu thang lên hay không.
Thân thể còn chưa kịp phản ứng, Giang Hạc liền từ trong thang máy đi ra, trong tay cầm chìa khóa xe nói đùa với anh: "Đi thôi, không phải anh nói điểm này không dễ bắt taxi sao, không ngại để ông chủ biếи ŧɦái như tôi đưa nhân viên bình thường về nhà đi."
"Không..." Sau lưng Tấn Viễn cứng đờ, vừa định nói không cần, nhưng một đôi con ngươi ôn nhuận của Giang Hạc mang theo chút không thể cự tuyệt, anh lại yên lặng sửa từ, "Không ngại."
Nói xong Tấn Viễn chính mình cũng muốn đem đầu lưỡi của mình cắn xuống, cùng đi một thang máy cũng đã đủ xấu hổ rồi, lại cùng đi một chiếc xe trở về.
Anh có thể nằm dưới gầm xe không?
Mặc kệ như thế nào, Tấn Viễn đáp ứng đều đã đáp ứng, tuyệt đối không có đạo lý đổi ý nữa, anh đành phải đuổi kịp bước chân Giang Hạc, miệng nói: "Phiền cho Giang Tổng."
"Không phiền." Giang Hạc đi tới trước mặt một chiếc SUV màu đen cao lớn dừng lại, mở cửa ghế phụ, "Thuận tiện mà thôi."
Tấn Viễn nhìn chiếc SUV mới tinh mở cửa xe trước mặt, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, đổi xe. Nhưng cũng không nghi ngờ gì, chủ động mở cửa xe phía sau: "Tôi ngồi phía sau là được rồi."
"Ngồi phía trước đi." Giang Hạc ngăn lại động tác của anh, "Xe này của tôi mới đổi, chiếc xe trước thấp hơn một chút, người tôi thích ngồi có chút chen chúc, vừa lúc anh và cô ấy cao không sai biệt lắm, coi như giúp tôi thử xe."
Giang Hạc nói một câu hời hợt, nói đến trong lòng Tấn Viễn nhảy điên cuồng không ngừng, chiếc xe này là vì anh mà đổi?
Đầu ngón tay anh hơi co rúm lại, vẫn là lý trí cự tuyệt nói: "Chuyện này không tốt lắm."
"Không sao." Giang Hạc mở cửa xe phụ rộng thêm một chút, cười khổ, "Dù sao cô ấy cũng đã cự tuyệt tôi, về sau cũng không biết còn có cơ hội chở cô ấy hay không, anh coi như thỏa mãn một suy nghĩ của tôi là tốt rồi."
Giang Hạc mà nói đến tình trạng này, Tấn Viễn cũng không tiện cự tuyệt nữa, đành phải đóng cửa ghế sau lại, hơi khom người ngồi vào ghế phụ.
Đừng nói chiếc SUV này còn rất rộng rãi, vừa ngồi vào, Tấn Viễn đã cảm giác được so với ngồi xe lần trước không giống, rất thoải mái, chân cũng có thể tùy ý duỗi ra, chỉ là hiện tại anh không có bất kỳ ngụy trang nào, hoàn toàn không dám thả lỏng tâm tính để trải nghiệm, toàn thân căng thẳng cảnh giác Giang Hạc bên cạnh.
Giang Hạc vừa lên xe liền hướng Tấn Viễn hỏi: "Địa chỉ nhà ở?"
"Phòng trọ Tử Trúc." Tấn Viễn cứng đờ trong chớp mắt, báo ra địa chỉ nhà ở.
"Ừ." Giang Hạc đáp một tiếng, đầu ngón tay nhập địa chỉ nhà của Tấn Viễn vào trong xe, nhìn thấy vị trí phía trên, không biết vì sao cười một tiếng, "Còn rất gần."
"Cái gì?" Tấn Viễn bị cậu cười đến da đầu tê dại, kiên trì hỏi một tiếng.
"Không có gì." Giang Hạc lắc đầu, không có tính toán giải thích, ngay khi cậu chuẩn bị khởi động xe, liền giương mắt nhìn Tấn Viễn.
Tấn Viễn bị cậu nhìn không được tự nhiên, thu liễm mí mắt, câu nệ đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một mình lưu lại tai trái đeo hai bông hoa trà nhỏ xinh cho Giang Hạc nhìn.
Ánh mắt Giang Hạc dạo một vòng trên tai mang bông tai của anh, cười cười, chỉ vào bả vai anh nhắc nhở: "Dây an toàn."
"À." Bị nhắc nhở như vậy, Tấn Viễn vội vàng kéo dây an toàn bên cạnh thắt lại, hồi tưởng đêm nay một loạt quẫn bách diễn ra, sau tai đã lặng lẽ lan tràn lên đỏ ửng xấu hổ.
Ở trong hoàn cảnh khẩn trương cao độ, quả nhiên sẽ làm cho người theo bản năng trở nên vụng về, Tấn Viễn vì không muốn con đường kế tiếp trở nên càng thêm lúng túng, tay tự nhiên luồn vào trong túi quần, chuẩn bị móc một viên kẹo ra tùy thời bảo trì đầu óc thanh tỉnh.
Không đợi anh đặt tay lên đùi, người ngồi ở ghế lái bên cạnh đã đưa cho anh một viên kẹo đã bóc: "Cho anh."
Tấn Viễn nhìn viên kẹo trước mặt kẹp trong vỏ, cả người càng thêm câu nệ, thậm chí cũng không biết có nên nhận hay không.
"Ăn đi," cuối cùng vẫn là Giang Hạc mở miệng trước, "Cô ấy cũng rất thích ăn kẹo, vừa rồi nhìn bộ dáng anh cũng rất muốn ăn kẹo, theo thói quen bóc một viên, hiện tại như vậy cũng không có cách nào thu hồi."
"Cảm... Cảm ơn." Tấn Viễn không có cách nào cự tuyệt, chỉ đành vấp váp nói cảm ơn tiếp nhận, đút vào miệng.
"Không cần khách khí." Giang Hạc không sao cả nhún nhún vai, khởi động xe, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, thoải mái nói chuyện với Tấn Viễn đang ăn kẹo ở một bên, "Sao người trẻ tuổi các cậu bây giờ đều thích ăn kẹo vậy?."
"Cũng không phải đặc biệt thích ăn," Tấn Viễn thành thật trả lời cậu, "Tôi bị hạ đường huyết, tùy thời bổ sung đường, ăn liền ăn thành thói quen."
Giang Hạc nhíu mày, hỏi: "Là vì nguyên nhân công việc dẫn đến hạ đường huyết sao?"
"Không phải," Tấn Viễn lắc đầu, "Bẩm sinh."
Giang Hạc gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy cơ thể làm việc cường độ cao như vậy có chịu được không?"
"Cũng được," Tấn Viễn dừng một chút, nghiêm túc trả lời, "Bản thân tôi rất thích công việc này, làm công việc mình thích, chưa nói đến vấn đề ăn tiêu hay ăn không tiêu."
"Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh không cần khẩn trương như vậy." Có lẽ giọng điệu anh trả lời quá mức nghiêm túc, chọc cho Giang Hạc lại nở nụ cười, "Bây giờ là giờ tan tầm, anh có thể không cần xem tôi là ông chủ."
Tấn Viễn mím môi một chút kẹo trái cây, để đường phân tán trong khoang miệng, tôi thật ra không muốn coi em là ông chủ, coi em là vợ, em có chịu cho không?
Không khí trong xe trầm mặc, Giang Hạc có lẽ ý thức được giữa bọn họ không thích hợp thảo luận chuyện này, đổi đề tài: "Chiếc xe này có thoải mái không?"
Tấn Viễn gật đầu: "Rất thoải mái."
"Vậy là tốt rồi." Giang Hạc nở nụ cười, lần này cười đến là thật lòng, "Hy vọng lần sau khi cô ấy ngồi, cũng có thể cảm giác được thoải mái một chút, không nên cuộn chân như lần trước ngủ, ngủ không yên."
Rất kỳ quái, Tấn Viễn rõ ràng biết người cậu đang nói là mình, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thoải mái vui sướng trên mặt cậu, trong lòng vẫn sẽ có một cỗ chua xót dâng lên, kẹo trong miệng nháy mắt cảm giác không còn ngọt.
Tấn Viễn trầm mặc không nói gì, Giang Hạc cũng không để ý, mà là mang theo chút hương vị thật cẩn thận hỏi: "Anh nói xem, mấy ngày nữa tôi muốn hẹn cô ấy ra ngoài, còn có thể hẹn được sao?"
Tấn Viễn giật mình, suy nghĩ một chút, trả lời ứng phó: "Hẳn là có thể đi."
"Hẳn là?" Giang Hạc nghe thấy câu trả lời này tựa hồ có chút không hài lòng, trong giọng nói mang theo cô đơn nói không hết, "Cô ấy rất kháng cự gặp mặt tôi, mặc kệ tôi mời thế nào, thậm chí ngay cả cơ hội ra ngoài ăn cơm với tôi cũng không cho tôi."
"Qua vài ngày nữa," Một cái đèn đỏ, Giang Hạc chậm rãi dừng xe, nhìn tốc độ giây hiển thị trên đèn đỏ, đầu ngón tay trên vô lăng từng chút từng chút gõ gõ, "Qua vài ngày, có một ngày rất quan trọng đối với tôi, tôi nghĩ ngày đó có thể có cô ấy đi cùng tôi."
"Nhưng tôi biết," Đầu ngón tay Giang Hạc khẽ điểm chợt ngừng lại, tự giễu cười cười, "Tôi không hẹn được. ”
Tấn Viễn nhìn thấy nụ cười chua xót của cậu, nội tâm xúc động, run rẩy khuyên nhủ: "Có lẽ, không chừng, có thể hẹn được, Giang Tổng, em có thể thử trước rồi hẵn kết luận."
"Có lẽ đi," Giang Hạc thở dài một hơi, theo đèn xanh bật sáng khởi động xe, "Không chừng cô ấy còn có thể cảm thấy tôi hẹn cô ấy là rất phiền."
Tấn Viễn rũ mắt xuống, trả lời: "Sẽ không, có ai sẽ làm phiền người như Giang Tổng ngài."
"Tôi cũng không muốn một lần lại một lần quấy rầy cô ấy." Ánh mắt Giang Hạc trầm xuống rất nhiều, giọng nói dần dần chìm xuống, "Chỉ cần qua vài ngày, cô ấy có thể cùng tôi vượt qua ngày đó, tôi sẽ hoàn toàn buông bỏ chấp niệm trong lòng, về sau cũng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa."
Giang Hạc nói xong, đem ánh mắt nghiêng về phía Tấn Viễn, hỏi thành khẩn: "Anh nói xem, lần gặp mặt cuối cùng này, cô ấy sẽ đáp ứng tôi sao?"
Ánh mắt Giang Hạc nhìn về phía Tấn Viễn chân thành tha thiết như vậy, tựa hồ chỉ cần Tấn Viễn gật đầu, cậu nhất định có thể nhận được câu trả lời cậu muốn.
Trong nháy mắt, Tấn Viễn thậm chí khẳng định cậu đã biết thân phận của mình, nhưng sau đó Giang Hạc lại nghiêng mặt trở về, thở dài nói một câu: "Quên đi, hỏi anh thì có ích lợi gì, anh cũng không thể thay cô ấy trả lời."
Tấn Viễn một trái tim treo cao lại nhanh chóng rơi xuống, dọc đường này anh cảm giác anh không phải đang ngồi xe, mà là đang ngồi tàu lượn siêu tốc, trái tim thăng trầm lúc lên lúc xuống, may mắn anh bị hạ đường huyết, không phải bệnh tim, bằng không lúc này anh khẳng định đã cấp cứu không lại.
"Mọi việc, đều không có tuyệt đối." Tấn Viễn ổn định một trái tim xao động bất an, âm thanh tận lực vững vàng nói với Giang Hạc, "Giang Tổng, em làm cũng không làm thì trước hết đừng nản lòng, lo lắng cho người khác, nhìn trước ngó sau, không giống phong cách của em."
"Anh nói đúng," Giang Hạc nghe xong lời của Tấn Viễn, khẳng định gật gật đầu, "Đây đích xác không phải phong cách của tôi."
Trong lòng Tấn Viễn vừa dâng lên một cảm giác quái dị, Giang Hạc ngay sau đó lại nói: "Bất quá, anh tự tin hơn nữa, gặp được người mình thích, cũng sẽ trở nên sợ tay sợ chân, cẩn thận thận trọng."
Điểm ấy không có ai hiểu rõ hơn Tấn Viễn, anh đồng ý gật gật đầu, không nói nữa.
Cũng may xe không chạy được bao lâu đã đến trước phòng trọ Tấn Viễn ở, xe vừa dừng lại, anh liền lập tức mở cửa xe đi ra ngoài, hướng Giang Hạc cảm tạ nói: "Cảm ơn, Giang Tổng."
"Không cần cảm ơn." Giang Hạc cũng cười cười với anh, "Dù sao, tôi cũng tròn giấc mơ muốn đón bạn gái tan tầm."
Nghe thấy lời này, mặt mày Tấn Viễn lại nhảy dựng lên, loại cảm giác quái dị này lại dâng lên trong lòng, nhưng không nắm được thực thể, cuối cùng đành phải đè nén cảm giác khó chịu xuống, hướng Giang Hạc nói lời tạm biệt: "Tạm biệt, Giang Tổng."
Giang Hạc gập đầu: "Tạm biệt."
Giang Hạc ngồi trong xe nhìn bóng lưng Tấn Viễn rời đi, mở cửa sổ xe ra, từ trong hộp đựng đồ trong xe lấy ra một hộp thuốc lá cho vào môi, châm lên, tùy ý để lửa đốt tàn thuốc lá, ở trong sương khói lượn lờ, cậu nhìn bóng lưng Tấn Viễn dần dần biến mất, ánh mắt có chút mê luyến, cúi đầu nỉ non một tiếng: "Ngay cả phương thức nói lời tạm biệt cũng giống nhau như đúc, coi như anh vẫn là cô ấy đi."
-----------
//
NTT