Khoảng cách gần như vậy, không có trang phục nữ, không có bất kỳ ngụy trang nào, bị đôi mắt ôn nhuận của Giang Hạc nhìn chăm chú, trong lòng Tấn Viễn nhảy điên cuồng, anh không thoải mái dời tầm mắt, lấy kẹo mút ngậm trong miệng xuống, cố ý hạ thấp giọng nói: "Có thể lúc trước đi làm đã gặp nhau trong thang máy, Giang Tổng."
Một câu Giang Tổng đem quan hệ giữa bọn họ phân chia rõ ràng.
Giang Hạc khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Phải không?"
Thanh âm Tấn Viễn có chút run rẩy: "Ừ."
"Cũng có thể là vậy." Giang Hạc bỗng nhiên nở nụ cười, lại nhìn chăm chú vào gương mặt cậu mong nhớ ngày đêm của Tấn Viễn nói, "Bất quá anh trông rất giống một người."
Bàn tay Tấn Viễn cầm kẹo mút đều khẽ run rẩy.
"Một người tôi rất thích." Giang Hạc ôm áo khoác âu phục của cậu, giọng nói chuyện hướng Tấn Viễn mang theo lưu luyến vô hạn, phối hợp với giọng nói trầm thấp ôn nhu của cậu, ốc tai đều rung lên tê dại, "Thích đến nỗi chỉ muốn cùng cô ấy sống phần còn lại của cuộc đời."
Hà Lạc nhìn Tấn Viễn một chút, thấy anh thủy chung khép hàm, cả người đứng trong bóng tối ánh đèn chiếu rọi không tới, không thấy rõ khuôn mặt, cũng không nhìn thấy vẻ mặt.
"Bất quá cô ấy rất kháng cự tôi, không muốn làm bạn gái của tôi, thậm chí còn không chịu nói cho tôi biết địa chỉ nhà của cô ấy, ngay cả tôi muốn đưa đón cô ấy tan tầm cũng không làm được." Giang Hạc nói xong cười cô đơn với Tấn Viễn, "Có lẽ tôi rất nhớ cô ấy, cho nên mới nhận sai người."
"Vừa rồi trong nháy mắt như vậy, tôi nhìn thấy anh còn tưởng rằng là cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, xin lỗi a."
Trái tim Tấn Viễn co rút, khàn giọng, tận lực khắc chế thanh âm của mình nói: "Không có việc gì."
Giang Hạc bước chân từ trong thang máy đi ra, nghe thấy thanh âm Tấn Viễn lại dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh nói: "Vừa rồi không chú ý nghe, lúc này nghe cẩn thận, anh không chỉ lớn lên rất giống cô ấy, mà ngay cả thanh âm cũng rất giống."
Giang Hạc nói xong ánh mắt lại đảo quanh đầu ngón tay cầm kẹo mút của anh, khẽ cười: "Ngay cả sở thích ăn kẹo này, cũng giống nhau như đúc, không thể không nói hai người thật đúng là rất có duyên phận."
Tấn Viễn theo bản năng muốn giấu kẹo trong tay, nhưng lý trí nói cho anh biết không thể làm như vậy, chỉ đành cứng đờ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Bất quá cô ấy là một cô gái rất đặc lập độc hành, vẫn có chút không giống với anh." Giang Hạc hoài niệm một chút, ngay sau đó lại hỏi, "Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ tôi có chút tò mò, nhà anh có phải có chị gái hoặc em gái rất giống anh hay không, không chừng trong đó có người tôi thích."
Lúc này Hà Lạc giống như là nghĩ tới cái gì đó, phản ứng tương đối lanh lợi nói: "Có, cậu ấy có một tỷ tỷ rất giống cậu ấy..."
Lời còn chưa dứt, Tấn Viễn đã che miệng hắn lại, hướng Giang Hạc áy náy nói: "Không có, hắn nhớ nhầm, chị tôi và tôi bộ dạng một chút cũng không giống nhau, thời gian cũng đã muộn, chúng tôi còn phải vội bắt taxi, sẽ không cùng Giang Tổng nói chuyện phiếm được nữa."
Tấn Viễn nói xong liền kéo Hà Lạc đi ra ngoài công ty, lưu lại Giang Hạc một mình đứng ở cửa thang máy nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, siết chặt áo khoác âu phục đang ôm trong tay.
Hà Lạc một đường bị Tấn Viễn kéo ra khỏi công ty, lúc này mới giãy dụa ra khỏi tay của Tấn Viễn, chỉnh lại toàn bộ quần áo bị làm cho lộn xộn trên người: "Vừa rồi sao không cho tôi nói, chị Tĩnh và cậu vốn rất giống nhau, không chừng người Giang Tổng thích chính là chị Tĩnh."
Tấn Viễn không chút suy nghĩ phản bác hắn: "Không có khả năng."
"Làm sao cậu biết là không có khả năng." Hà Lạc cảm thấy Tấn Viễn đặc biệt kỳ quái, "Thế giới này người rất giống cậu ngoại trừ chị Tĩnh thì không có ai khác."
Hà Lạc càng nói càng cảm thấy là chuyện như vậy, thậm chí trong đầu còn não bổ xuất hiện tiết mục tổng tài bá đạo yêu người mẫu nhỏ cao ngạo.
"Chị tôi có ai theo đuổi hay không, tôi còn không biết sao." Tấn Viễn giờ phút này cực kỳ khó chịu, nói chuyện cũng có chút xông lên, "Quên đi những suy nghĩ không thực tế trong đầu cậu, Giang Hạc thích bất cứ ai cũng có thể, chính là không thể thích chị tôi."
Hà Lạc khó hiểu: "Tại sao?"
Tấn Viễn mơ hồ áp chế tức giận: "Không có vì sao."
"Được rồi," Hà Lạc thấy Tấn Viễn bộ dáng thật sự rất tức giận cũng không nhiều lời, chỉ là quái dị nhìn Tấn Viễn một cái, "Đừng nói, Tấn Viễn, trước kia tôi thật đúng là không có nhìn ra, thì ra cậu vẫn là tỷ khống."
Tấn Viễn vứt bỏ kẹo mút trong tay, lại một lần nữa bóc một viên nhét vào miệng mím chặt môi, chỉ cần Hà Lạc không liên tưởng Giang Hạc và Tấn Tĩnh cùng một chỗ, hắn nghĩ như thế nào cũng được.
"Bất quá làm cho tôi càng tò mò chính là, người đẹp trai dịu dàng nhiều tiền như Giang Tổng chúng ta, cư nhiên cũng có lúc theo tình tình chạy chạy tình tình theo." Hà Lạc cảm giác hôm nay là ngày đầu tiên hắn kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy, biết nhiều tin đồn như thế, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, "Cậu nói cô gái Giang Tổng thích có phải có chút không biết tốt xấu gì không, người ưu tú như Giang Tổng cô ấy đều chướng mắt, ánh mắt của cô ấy rốt cuộc cao bao nhiêu?"
Tấn Viễn mím một chút viên kẹo trong miệng, không đồng ý lắm: "Có lẽ cũng không phải ánh mắt cao, mà là có ẩn giấu khó nói khác?"
"Ẩn giấu khó nói?" Hà Lạc suy tư một chút, tư duy cẩu huyết phát tán, "Cho dù là mắc bệnh nan y cũng không sao, Giang Tổng chúng ta có tiền như vậy, còn sợ không có tiền chữa bệnh sao?"
"Hơn nữa nhìn bộ dáng thâm tình của Giang Tổng như vậy, cho dù biết cô ấy mắc bệnh nan y cũng sẽ không ghét bỏ chứ."
Tấn Viễn: "..."
"Nếu chỉ là bệnh nan y thì tốt rồi." Tấn Viễn cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, "Sợ là sợ gặp phải lesbian yêu tinh nam giả nữ lừa gạt tình cảm của người khác."
"A?" Hà Lạc bị Tấn Viễn nói cho một đầu đầy mộng, "Sao cậu lại nói cái đó?"
"Không có gì," Tấn Viễn tâm tình không tốt lắm lắc đầu, "Tôi nói trên thế giới này có rất nhiều kẻ lừa đảo, không chừng Giang Tổng gặp phải một kẻ lừa đảo, cho nên không dám nói cho em ấy biết bất kỳ tin tức gì."
"Cậu nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý." Hà Lạc theo lời Tấn Viễn suy nghĩ một chút, trong lòng lại tràn ngập một cỗ đồng tình, "Vậy Giang Tổng chúng ta cũng quá đáng thương đi, thật vất vả mới thích được một người, lại còn thích một kẻ lừa đảo."
Tấn Viễn biểu tình thập phần khổ sở ừ một tiếng.
Vốn tưởng rằng lần này ở trong thang máy đụng phải Giang Hạc chỉ là chuyện ngẫu nhiên, nhưng mà mấy ngày tiếp theo, hai người bọn họ đều có thể chính xác bắt gặp cậu trong thang máy, khiến cho thần kinh Hà Lạc có chút suy nhược.
"Cậu nói có phải ngày đó tôi ở trong thang máy nói vài câu không dễ nghe, để cho anh ta ghi hận, cho nên cố ý đến ngồi xổm chờ, để cho tôi nhớ lâu không?"
Hà Lạc cũng biết có đôi khi miệng mình rộng, nếu như thời gian có thể quay ngược, hắn nhất định sẽ trở lại đêm đó đem miệng mình khâu lại.
"Hẳn không phải là cái này." Tấn Viễn nhíu mi, "Công ty chúng ta lớn như vậy, mỗi ngày người nói xấu công ty rất nhiều, Giang Tổng cũng không đến mức tâm nhãn nhỏ đến mỗi người đều đi so đo."
"Vậy cậu nói vì cái gì?" Hà Lạc nhìn Tấn Viễn một chút, giống như là trong lòng có tâm linh câu thông," Không phải là bởi vì cậu cùng người anh ta thích kia rất giống nhau, nên mỗi ngày đều đến ngồi xổm chờ cậu đi."
"Rất có thể." Tấn Viễn cũng nghĩ đến khả năng này, tay cầm chuột đều mơ hồ phát run, chẳng lẽ chuyện đàn ông mặc trang phục nữ mà anh lừa gạt cậu, đã để cho cậu phát hiện?
Nhưng nếu thật sự bị phát hiện, tại sao cậu không tới vạch trần anh, kiểu thẳng nam như Giang Hạc, nếu biết chuyện này, khẳng định là không có cách nào tiếp nhận, lấy quyền thế của cậu cho dù không đem mình vào chỗ chết chỉnh đốn, một cái sa thải đuổi việc vẫn có thể làm được, không cần phải giống như bây giờ, chỉ là hù dọa anh.
Tấn Viễn nghĩ không ra, cầm lấy điện thoại di động, muốn hỏi hai câu trên WeChat, đầu ngón tay nhấn lên màn hình, suy nghĩ rất nhiều lời, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
"Muốn biết có phải như vậy hay không cũng rất đơn giản." Đầu Hà Lạc xoay rất nhanh, trong lòng lập tức có một chủ ý, "Tối nay tôi không cùng cậu tan tầm, cậu tự đi thang máy thử xem, nếu đụng phải tôi, vậy chứng minh anh ta canh cánh trong lòng với tôi, nếu đụng phải cậu, vậy anh ta là vì cậu mà đến."
Tấn Viễn tạm thời cũng không có phương pháp nào khác, đành phải tiếp nhận đề nghị này của Hà Lạc.
Buổi tối tan tầm, Hà Lạc tan ca trước anh một bước. Tấn Viễn đợi một lát, thẳng đến khi bộ phận công trình không còn người, lúc này mới đi tới thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy người đứng bên trong, trái tim đều ngừng đập trong chốc lát, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nhớ ra, chỉ có một ý niệm hiện lên trong đầu.
Em ấy quả nhiên là đến ngồi xổm chờ anh!
"Không vào sao?" Giang Hạc đứng ở vị trí cửa thang máy dựa vào tầng lầu, thấy Tấn Viễn sững sờ ở cửa thang máy, không nhúc nhích định bước vào bên trong, cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, cậu một lần nữa ấn nút mở cửa, hỏi anh.
"Giang Tổng." Tấn Viễn hoàn hồn lại, hôm nay không có Hà Lạc ở đây, không có ai giúp anh chào hỏi, anh đành phải máu toàn thân khẩn trương đi vào thang máy, ngữ khí cứng ngắc chào hỏi.
Giang Hạc không lên tiếng như ngày trước, tâm tình còn rất tốt mở miệng hỏi anh, "Hôm nay chỉ có một mình anh thôi à?.", "Ừm a," Tấn Viễn khẩn trương đến mức không nói ra gì, anh đứng ở góc tường, "Hắn có chút việc, đi trước."
Giang Hạc gật gật đầu, còn đang định nói cái gì đó, lúc này, điện thoại di động của Tấn Viễn lại rất đột ngột vang lên một âm báo WeChat.
Đang lo làm sao tránh được xấu hổ, Tấn Viễn vội vàng lấy điện thoại di động ra khỏi quần, mở WeChat, thấy là Hà Lạc gửi tới một giọng nói, không chút suy nghĩ liền mở ra nghe.
Hà Lạc: "Bạn hiền, tôi an toàn ra khỏi công ty, ha ha ha ha ha, hôm nay rốt cục cũng không đụng phải ông chủ biếи ŧɦái kia, xem ra không phải hướng về phía tôi, chính cậu cẩn thận một chút..." =))))
Giọng nói còn chưa nghe xong, Tấn Viễn "BA" một tiếng đem điện thoại tắt cái rụp, nếu như trong thang máy hiện tại có thể xuất hiện một cái lỗ, anh nhất định sẽ không chút do dự chui vào.
Thật xấu hổ!
Anh đã chếtttt!!!
Thật sự là hận thời gian không thể quay ngược lại, để cho anh trở lại một phút trước đem hai tay này của anh chặt bay, cho anh khỏi tiện tay nghe giọng nói của tên bét phờ ren kia.
Tấn Viễn đứng ở góc thang máy luống cuống tay chân tắt máy thu hồi điện thoại di động, không thấy khóe môi Giang Hạc ở góc thang máy hiện lên một nụ cười nhanh đến mức khiến người ta không thể bắt được.
Chờ Tấn Viễn cất điện thoại xong, cửa thang máy cũng gần như khép lại, trong lúc nhất thời thang máy tràn ngập một tầng lúng túng nồng đậm.
"Hắn..." Tấn Viễn suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng biện giải cho Hà Lạc một câu, "Không phải cố ý nói em như vậy."
Giang Hạc nghiêng đầu, giống như không nghe rõ Tấn Viễn đang nói cái gì hỏi: "Cái gì?"
"Không có gì." Tấn Viễn nhìn cậu hình như không biết chuyện vừa rồi, khẽ thở dài một hơi, lắc đầu, không giải thích nữa.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Giang Hạc đem tầm mắt từ tầng lầu không ngừng rút xuống chuyển đến trên người Tấn Viễn đang đứng ở góc, ý vị thâm trường nhìn anh nói: "Hình như anh rất sợ bộ dáng của tôi?."
----------
//
NTT