Loại ghen tị này, một khi bắt đầu sinh sôi sẽ không ngừng lan rộng, cuối cùng chiếm toàn bộ trái tim của con người, khiến người điên cuồng.
Giang Hạc từng miếng từng miếng ăn cháo Tấn Viễn đút tới, nhìn khuôn mặt trắng nõn như hoa trà của anh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Viện Viện, cô làm sao thích ông chủ cô?”
Động tác xúc cháo Tấn Viễn dừng một chút, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Hạc, hỏi cậu: "Sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này.”
Giang Hạc bị anh nhìn đến chột dạ: "Đột nhiên rất tò mò." Tò mò người cô thích đến tột cùng có ưu điểm gì, có thể làm cho cô mê luyến anh ta như vậy.
Ánh mắt Tấn Viễn từng tấc từng tấc ở trên mặt Giang Hạc quét một vòng, sau đó rũ mi mắt xuống, đột ngột nở nụ cười: "Có thể là bởi vì em ấy quá đáng yêu.”
"Đáng yêu?" Giang Hạc nhìn thấy nụ cười thuần khiết của Tấn Viễn như hoa trà nở rộ, trong lòng đều run rẩy theo, chợt nghe thấy Tấn Viễn nói, trái tim lại trầm xuống.
Cậu vẫn luôn tự tin cậu không kém người khác, làm một nam nhân mị lực cậu đều có, nhưng lúc này cậu có tự tin thế nào cũng không tự tin nổi, bởi vì trên người cậu hình như duy chỉ không có điểm đáng yêu này.
Chẳng lẽ Viện Viện thích chính là loại ông chủ mặt búp bê sẽ bán manh?
Giang Hạc lục soát trong trí nhớ, không tìm ra một doanh nhân còn trẻ đầy triển vọng ở thành phố S có khuôn mặt búp bê không tồi, chẳng lẽ là một tiểu bạch kiểm ký sinh trùng gặm tộc?
() Sống bằng tiền bố mẹ.
"Ừm," Tấn Viễn đáp một tiếng, lại mang theo ý cười cúi đầu, tăng thêm khẳng định: "Đặc biệt đáng yêu.”
Trái tim Giang Hạc trầm xuống, cậu cũng không tin ngoại trừ đáng yêu, cậu không có một nơi nào có thể thắng "anh ta", chợt hỏi: "Cô và anh ta quen biết nhau như thế nào?”
Tấn Viễn lại ngẩng đầu nhìn Giang Hạc một cái, tuy rằng trên mặt cậu không có bất kỳ thần sắc nào lộ ra, nhưng xuyên thấu qua ngữ khí của cậu, cũng đoán được một hai cái, trong lòng nhịn không được buồn cười, cư nhiên sẽ có người đem mình so sánh với mình.
Buồn cười xong Tấn Viễn không khỏi lại cảm thấy chua xót, rõ ràng chân nhân ở ngay trước mặt anh, anh lại không dám hướng đối phương thổ lộ tâm ý của mình, chỉ có thể mượn một cái vỏ không cần thiết để biểu đạt tình cảm của mình đối với cậu.
"Quen biết ở trường học," Tấn Viễn nhìn khuôn mặt Giang Hạc, gằn từng chữ nói, "Tôi yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. "Từ đó về sau ngay cả thể xác lẫn tinh thần cũng bị hãm vào, rốt cuộc bỏ cũng không bỏ được."
Giang Hạc nghe được hai chữ trường học, tâm tình không khỏi lại sa sút, cậu và Tấn Viễn kém năm tuổi, cho dù học ở một trường học, cũng không có cơ hội gặp được, một người đến báo danh, người kia đã tốt nghiệp, so với điểm này, cậu lại thua tiểu bạch kiểm kia.
Tấn Viễn nhớ tới lúc anh và Giang Hạc lần đầu gặp mặt, rõ ràng là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời anh, nhưng lại có một người giống như hào quang cùng anh đụng vào nhau, ngắn ngủi chạm vào một chút, dùng ôn nhu của cậu giúp anh xua đuổi tất cả sương mù, khóe miệng liền không khỏi nhếch lên, cho đến hôm nay, anh vẫn không cảm thấy ngày đó anh xui xẻo, nếu như có thể dùng một hệ thống đổi lấy cơ hội tiếp xúc với Giang Hạc, cho anh cơ hội một lần nữa, anh vẫn như cũ lựa chọn như vậy.
Giang Hạc thấy trên mặt Tấn Viễn tràn đầy nụ cười rực rỡ của Tinh Hà, trong lòng một trận rồi lại một trận nghẹn ngào, vì sao người khiến anh cười như vậy không phải là chính cậu, mà là một tiểu bạch kiểm khác, chỗ nào cũng không bằng cậu.
"Cô thích anh ta như vậy." Giọng Giang Hạc khẩn trương, đề tài hỏi cũng dần dần cẩn thận, "Anh ta không biết sao?”
"Không biết," Tấn Viễn thu liễm nụ cười trên mặt, lắc đầu, "Tôi cùng em ấy cũng không có cơ hội tiếp xúc gì.”
"Cho nên cô mới đến công ty của anh ta làm việc." Trái tim Giang Hạc vừa nặng vừa đau, vì sao cô gái cậu yêu lại yêu một người khác, "Chính là vì có thể có cơ hội tiếp xúc với anh ta? ”
"Cũng không phải," Tấn Viễn nhìn Giang Hạc, đột nhiên nở nụ cười một chút, "Tôi liền nghĩ có thể ngẫu nhiên cho tôi nhìn một chút là tốt rồi.”
Nam nữ bình thường thân phận địa vị không bình đẳng ở cùng một chỗ liền đã khó khăn, huống chi bọn họ còn là nam nam, càng thêm khó khăn, Tấn Viễn cũng không nghĩ tới đi quấy rầy Giang Hạc, có thể nhìn từ xa, biết người anh thích an toàn cũng đã rất thỏa mãn rồi.
"Vậy cô đến công ty của anh ta làm việc chẳng phải là có thể mỗi ngày đều nhìn thấy sao?" Giang Hạc trong lòng chua xót đến lợi hại, cô gái cậu muốn gặp hằng ngày lại mỗi ngày muốn gặp người khác, cái này người nào đau khổ đây.
Tấn Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Hạc, mím môi một chút: "Cũng không có, trên thực tế, tôi làm việc ở công ty gần ba năm, cùng em ấy cũng chỉ gặp qua ba bốn lần.”
Khoa học kỹ thuật của Hạc Thành quá lớn, lớn đến mức muốn ngẫu nhiên gặp được một người quá khó khăn, hơn nữa nhiệm vụ của bộ phận công trình bọn họ nhiều thời gian gấp gáp, mà anh lại không biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Hạc, tỷ lệ muốn trùng hợp đụng phải cùng một chỗ quá thấp, hơn nữa cho dù ngẫu nhiên gặp cũng chỉ có thể lấy thân phận nhân viên, người qua đường lướt qua, còn lại cái gì cũng không làm được.
Trong lòng Giang Hạc bị chấn động rất nhiều, đây rốt cuộc là loại nghị lực cùng tình cảm gì mới có thể khiến anh kiên trì nhiều năm như vậy. Giang Hạc đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn dữ dội, trong lòng giống như bị người ta móc ra một lỗ thủng, khiến cả người cậu trống rỗng, bởi vì cậu phát hiện Viện Viện đối với ông chủ của cô tình cảm đậm sâu như vậy, là cậu cướp thế nào cũng không cướp được.
Giang Hạc nhịn xuống đau lòng, lại không khỏi hỏi: "Vậy cô cũng không biết thêm phương thức liên lạc của anh ta?" Nếu thực tế tiếp xúc khó khăn, thông qua mạng đều rất dễ dàng.
"Thêm rồi," Đường viền môi Tấn Viễn càng chặt hơn một chút, "Tôi thông qua một người thầy lấy được số điện thoại của em ấy, nhưng điện thoại xa lạ không liên lạc được, thêm WeChat, thêm suốt ba năm em ấy cũng không có tùy chọn mở người xa lạ thêm vào.”
Lúc mới bắt đầu lấy được số điện thoại, anh còn có thể mỗi đêm nhìn giao diện thêm bạn bè nhảy ra avatar WeChat âm thầm kỳ vọng, về sau dần dần tê dại, chết lặng đến mức không ôm hy vọng, ai có thể nghĩ đến, cùng bạn bè chơi một lần đại mạo hiểm, anh thế nhưng lại được thêm vào.
Lúc ấy anh thật sự rất muốn mắng người, loại cảm giác này làm cho người ta hy vọng ở thời điểm tuyệt vọng nhất quá tệ. Bởi vì cộng thêm anh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể giả vờ như một cô gái hẹn pháo vô tình thêm bạn tốt, tùy tiện trả lời một tin nhắn, có thể tán gẫu thì tán gẫu, không thể tán gẫu thì thôi, dù sao giữa bọn họ cho dù có một vị trí bạn tốt WeChat, cũng không có khả năng ở cùng một chỗ, hơn nữa thực tế anh cũng không thể biểu đạt cái gì với cậu, bịa đặt thân phận như vậy đối với anh mà nói là an toàn nhất, cũng là phương thức có thể không kiêng nể gì nhất biểu đạt tình cảm với cậu.
Giang Hạc bị chấn động đến không nói nên lời, đồng thời sinh ra vài phần cảm giác đồng ý, bởi vì WeChat của cậu cũng không mở thông qua người xa lạ thêm bạn, nếu không phải Viện Viện thêm cậu ngày đó, lúc xem mắt cậu vô tình mở ra lựa chọn thêm người xa lạ, giữa bọn họ rất có thể cứ như vậy bỏ lỡ.
Trong lòng Giang Hạc chua xót dâng lên lợi hại, càng biết được Viện Viện yêu người kia bao nhiêu, cơ hội trong lòng cậu càng xa vời, đồng thời một cỗ không cam lòng bốc lên, Viện Viện càng như vậy, cậu càng không cam lòng để cho một mình cô yên lặng tiếp tục thích, tình cảm nồng đậm như vậy hẳn phải được hồi đáp giống nhau mới được, cô cứ tiếp tục như vậy, đối với cô quá bất công.
"Viện Viện, không thể đổi người thích khác sao?" Giang Hạc đột nhiên há miệng, "Cô như vậy quá hèn mọn, quá không đáng. ”
"Không thể," Ánh mắt Tấn Viễn kiên định lắc đầu, "Tôi không cảm thấy hèn mọn cùng không đáng, hơn nữa tôi còn rất hưởng thụ loại cảm giác một người cõng mọi người len lén thích em ấy, sẽ không quấy rầy, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho đối phương, tôi có bao nhiêu yêu em ấy, trong lòng tôi rõ ràng là tốt rồi, không cần người khác định nghĩa cho tôi.”
Kỳ thật hiện tại anh rất hối hận, nếu sớm biết thân phận của Viện Viện sẽ khiến Giang Hạc lún sâu vào, anh thà rằng ngay từ đầu không có thêm cậu, như vậy sẽ không một bước sai, từng bước sai, làm cho hai người bọn họ đều thống khổ.
Con người luôn tham lam như vậy, nếu như anh chưa từng có được, anh sẽ không đi hy vọng xa vời cái gì, nhưng một khi cho anh một cơ hội, anh cho dù trong lòng không muốn cũng sẽ kìm lòng không được tiếp cận, cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng phải đi thử một lần, chờ đợi xông qua.
Nhưng mà, cuối cùng sự thật chứng minh thiêu thân lao vào lửa chính là thiêu thân lao vào lửa, Giang Hạc không tiếp nhận được nam nhân, anh cũng chỉ có thể dùng phương thức vừa tra tấn mình vừa tra tấn cậu đoạn tuyệt, dù sao anh thật sự không thể trơ mắt nhìn cậu điên, như vậy anh chỉ có thể sụp đổ trước cậu.
Tấn Viễn nói xong cũng không dám nhìn đến vẻ mặt Giang Hạc, anh biết làm như vậy đặc biệt đê tiện vô sỉ, nhưng anh cũng không có cách nào khác, đây đã là một phương pháp anh có thể nghĩ đến việc giảm thiểu thương tổn đối với cậu.
"Tôi dọn lại." Tấn Viễn nhìn Giang Hạc cũng không có ham muốn ăn nữa, chủ động thu dọn hộp cơm trên bàn ăn, dùng khăn giấy lau sạch bàn, lại nâng nó xuống. Đứng dậy tìm kiếm trên người, không tìm được kẹo, mới nhớ ra, lúc anh thay váy quá sốt ruột, quên lấy kẹo trong quần áo ra, hơn nữa váy này cũng không có túi để kẹo, không quá cao hứng mím chặt đường môi.
Bây giờ anh rất muốn ăn kẹo.
Tấn Viễn nhìn trái nhìn phải phòng bệnh của Giang Hạc, hình như không có chuyện gì để anh làm, suy nghĩ một chút, lại đem phương pháp nấu cháo nghìn tầng gửi lên WeChat, xách thùng giữ nhiệt chuẩn bị rời đi: "Không có việc gì tôi liền đi trước, em tự mình chú ý một chút..."
Lời còn chưa dứt, trước mắt Tấn Viễn liền xuất hiện một viên kẹo đã lột xong, anh không khỏi sửng sốt.
"Cho cô." Giang Hạc thấy Tấn Viễn sửng sốt, lại dùng sức tiến lại gần trước mặt anh, Tấn Viễn đứng tương đối cao, cậu phải hơi nhướn người.
Tấn Viễn sợ cậu kéo đến dạ dày, vội vàng đưa tay tiếp nhận kẹo trong tay cậu, bỏ vào trong miệng: "Cảm ơn, làm sao em biết tôi muốn ăn kẹo. ”
Giang Hạc thấy anh không có dùng miệng tiếp nhận như lúc đó nữa, thu tay lại còn có chút cô đơn, mím môi một cái: "Tôi chính là biết.”
"Cảm ơn, kẹo này rất ngon." Tuy rằng không hiểu Giang Hạc làm sao biết được, nhưng lúc này trong miệng Tấn Viễn ngậm kẹo, có đường bổ sung, trong lòng anh không còn uất ức lợi hại, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa kẹo này so với bất kỳ loại kẹo nào anh ăn đều ngon hơn, đường nhiều lại không ngọt quá, anh rất thích.
Giang Hạc nghe Tấn Viễn nói kẹo rất ngon, ánh mắt sáng lên, vội vàng từ trong túi áo bệnh nhân màu xanh trắng lấy ra một nắm kẹo: "Viện Viện, tôi có thể dùng mấy cái kẹo này mua chuộc cô một thời gian không? hiện tại tôi không quá muốn ở một mình trong phòng bệnh.”
Tấn Viễn nhìn một nắm kẹo lớn trong tay Giang Hạc, mím môi một chút, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của Giang Hạc nhìn anh, viên kẹo trong miệng tan chảy nhanh hơn, anh thanh thanh cổ họng, chần chờ nói: "Có lẽ là được, nhưng tôi ở lại chắc cũng không giúp được gì cho em.”
Giang Hạc ở phòng bệnh cao cấp có y tá hộ lý chuyên môn chăm sóc, anh ở chỗ này bưng trà rót nước cũng vô dụng.
"Không sao, tôi chỉ muốn trong phòng này có hơi người là được rồi." Giang Hạc lắc đầu, cậu cũng không phải tìm Viện Viện đến chăm sóc cậu, cậu chỉ là muốn nhìn cô nhiều hơn, lần này thả cô đi, lần sau gặp lại không biết là khi nào.
Tấn Viễn do dự một chút, vẫn đáp ứng: "Vậy tôi ở cùng em đến khi hộ lý của em trở về tôi liền đi.”
Giang Hạc gật đầu: "Ừ.”
Tấn Viễn buông hộp giữ nhiệt xuống, tiếp nhận kẹo trong tay cậu ngồi ở một bên sô pha, lại bóc một viên ngậm trong miệng, mở vỏ kẹo ra, muốn nhìn xem là thương hiệu gì, nhưng trên giấy gói ngoại trừ hoa văn lộn qua lộn lại cũng không tìm được logo gì, anh chơi vỏ kẹo một hồi, động tác liền dần dần chậm lại, đêm qua một đêm không ngủ, lúc này buồn ngủ kéo đến, tựa vào sofa, người liền không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.
Giang Hạc cầm máy tính bảng nhìn như đang làm việc, nhưng trên thực tế vẫn nhìn trộm Tấn Viễn, lúc này thấy anh ngủ thiếp đi, cố gắng chống đỡ người đứng lên, lấy áo khoác trên ghế phủ lên người anh.
Buổi chiều, trợ lý của Giang Hạc là Phùng Du xách trái cây đến thăm cậu, vừa mở cửa, Giang Hạc đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo động tác của cô nhẹ nhàng lại.
Phùng Du đang không hiểu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên sô pha bên giường Giang Hạc nằm một bóng dáng màu xanh nhạt, trên người còn khoác áo khoác âu phục của ông chủ, nhất thời liền hiểu rõ, hết thảy động tác đều thả nhẹ không ít.
Giang Hạc nhìn người đang ngủ say trong âu phục của cậu, nhắm mắt lại, trong lòng âm u nghĩ, tốt nhất là nên ngủ luôn qua đêm.
Cậu mở vỏ kẹo vừa nhặt lên trong tay, trong lòng ghen tuông một trận lại một trận cuồn cuộn, rõ ràng tùy tiện cầm một nắm kẹo là có thể dỗ dành được một cô gái, trong lòng vì sao phải hèn mọn yêu một người như vậy, hơn nữa người kia còn không biết, căn bản không đáng giá.
Trong lòng cậu vì Viện Viện bất bình, ích kỷ nghĩ, nếu như người cô yêu là cậu thì tốt biết bao.
----------
//
NTT