Tấn Viễn đứng ở cạnh cửa giơ tay lau mồ hôi trên gò má, xách hộp giữ nhiệt đến gần Giang Hạc trên giường bệnh: "Xin lỗi, trên đường kẹt xe, muộn một chút.”
Giang Hạc nhìn không chớp mắt trên khuôn mặt không có bất kỳ trang điểm nào, Tấn Viễn một thân váy dài màu lam nhạt dài qua bắp chân, ngoại trừ cổ buộc dải ruy băng cùng màu với váy ra, trên người không có nửa điểm phụ kiện nào đến gần, trái tim ở ngực trái dừng lại một lát ngắn sau đó lại mãnh liệt nhảy lên.
Không giống như lần trước bị dụ dỗ đến sinh lý xúc động trên thân thể, lần này Giang Hạc cảm giác toàn bộ trái tim của cậu đều rơi vào tay người trước mặt.
Lần này trên mặt Viện Viện xuất hiện trước mặt cậu không giống như lần trước trang điểm đậm, trên khuôn mặt thuần khiết tựa như hoa trà trắng mang theo chút ửng hồng nóng bỏng, có một tầng mồ hôi rịn ở phía trên, đôi môi mỏng ửng đỏ khẽ thở hổn hển phối hợp với mái tóc ngắn tinh xảo ướŧ áŧ kia, tùy ý lau mồ hôi, giống như sơn trà ở trên cành cây lay động, thẳng thắn trêu chọc lòng người.
Hơn nữa giờ phút này trong tay cô còn mang theo một hộp giữ nhiệt màu xanh sẫm, bộ dáng hình tượng ôn nhu hiền thê mà Giang Hạc vẫn theo đuổi.
Chính là như vậy!
Nên là như thế này!
Trái tim Giang Hạc đập mạnh mà kịch liệt, cảm giác này giống hệt lần đầu tiên cậu nhìn thấy bức ảnh hai chiếc khuyên tai hoa trà vừa thuần khiết vừa điểm xuyết trên tai trái của cô.
Giang Hạc lơ đãng nhìn lướt qua tai trái Tấn Viễn, quả nhiên lần này cô lại mang bông tai hoa trà của cô ra ngoài, mà lần trước không đeo.
Đúng rồi!
Hết thảy cảm giác đều đúng rồi!
Nếu như lần trước Viện Viện là một nữ thần hấp dẫn đi tới nhân gian mà nói, lần này Viện Viện chính là một tiên nữ bị bỏ lại nhân gian, nhất cử nhất động đều mang theo cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.
Trái tim Giang Hạc cuồng loạn nhảy lên, lần này Giang Hạc có thể khẳng định và xác định Viện Viện chính là người cậu vẫn luôn muốn, không phải sắc lệnh trí mê, không phải nhất thời xúc động, mà là đời này không phải cô thì không thể mãnh liệt chắc chắn như vậy.
Trong phòng bệnh mở ra điều hoà nhiệt độ thích hợp, Tấn Viễn lau mồ hôi trên mặt, nhìn thấy ánh mắt Giang Hạc nhìn anh, trong lòng lộp bộp, thấp thỏm hỏi: "Tôi... Tôi có lạ không?”
Dù sao anh vừa rồi thời gian cấp bách, liền tùy tiện tìm một cửa hàng quần áo nữ ở phụ cận bệnh viện, tùy tiện mua một bộ quần áo thay, ngay cả giày trắng nhỏ trên chân cũng phải tìm hai cửa hàng mới tìm được giày nữ vừa chân của anh, trong lúc vội vàng, anh cái gì cũng không chuẩn bị, không có trang điểm, ngay cả dây đai trên cổ dùng để che yết hầu cũng là tiện tay mua, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Anh sợ mình ngụy trang không đủ triệt để, Giang Hạc nhìn ra manh mối.
"Không có." Giang Hạc ổn định lại trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tận lực cân bằng hô hấp, "Đặc biệt tốt, so với tưởng tượng của tôi hoàn mỹ hơn nhiều lắm, Viện Viện. ”
Có trời mới biết khi Tấn Viễn nói với cậu rất nhiều lần anh cùng cậu nhìn thấy không giống nhau, cậu đều nghĩ tới bộ dáng của cô, hiện tại nhìn thấy chân nhân, chẳng những không có bị dọa sợ, ngược lại một lần nữa bị kinh diễm.
Trên thế giới sao có thể có người hoàn mỹ như vậy, bất kể là một mặt kia của cô, đều khiến cậu liếc mắt một cái liền không thể quên, trầm luân không có thuốc chữa.
Nếu, nếu, nếu, trong trái tim cô không có người mà cô ấy thích, thì tốt biết bao.
Giang Hạc vừa nghĩ đến một người phù hợp với tâm ý của cậu như vậy, thế nhưng đã sớm âm thầm bí mật người khác, một trái tim nhiệt liệt nhảy lên lại mang theo đau đớn.
Không từ trong miệng Giang Hạc nghe ra cảm giác kỳ quái, trái tim Tấn Viễn mới buông lỏng, lúc này anh mới chú ý tới Giang Hạc trên giường bệnh có bao nhiêu tiều tụy.
Khuôn mặt anh tuấn nho nhã gầy đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy giống y như đúc khi anh bị đường huyết thấp, trên cổ tay còn đang truyền nước, mặc quần áo sọc xanh trắng bệnh nhân không còn uy nghiêm như bình thường, có chút tiều tụy cùng bệnh khí, nhìn qua so với bình thường mềm mại hơn rất nhiều, nhưng so với bộ dáng hiện tại của cậu, Tấn Viễn vẫn thích cậu mặc âu phục giày da một thân khí thế hơn.
Tấn Viễn nhíu mày, hỏi cậu: "Tình huống của em như thế nào, có tốt hơn một chút hay không.”
Giang Hạc nhìn biểu tình lo lắng trên mặt Tấn Viễn, trong lòng nhảy dựng lên, gật đầu nói: "Mấy ngày trước vừa tiến hành trị liệu nội soi, đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Tấn Viễn nhíu mày lần nữa, lúc anh tới đã kiểm tra qua, trị liệu nội soi đã là bệnh tình rất nghiêm trọng, mãnh liệt hơn một chút liền can thiệp trị liệu hoặc là phẫu thuật trị liệu, xem ra anh đạp Cao Tân Vũ một cước kia vẫn là đạp nhẹ, sớm biết hẳn là nên đạp thêm hai cước.
Giang Hạc thấy anh nói xong liền nhíu chặt mi tâm, không muốn mình đoán tới đoán lui trong lòng, trực tiếp hỏi: "Viện Viện, cô lại lo lắng cho tôi sao? ”
"Ừm," Bỗng nhiên bị Giang Hạc hỏi, Tấn Viễn cũng không suy nghĩ nhiều, đáp lại, lại vội vàng nói: "Sao em ở tuổi này, còn không biết chăm sóc bản thân, lần trước là sốt, lần này còn vào đến bệnh viện, lần sau chuẩn bị đi đâu, dưới nhà xác? ”
Giang Hạc ngước mắt nhìn Tấn Viễn nói chuyện, đột nhiên nở nụ cười, thanh âm có chút trầm thấp: "Khả năng, tôi thiếu một người biết chăm sóc như cô đi.”
"Tôi cũng sẽ không chiếu cố người khác." Tấn Viễn bị Giang Hạc nhìn thấy đáy lòng chột dạ, liếc mặt không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên tủ bên giường bệnh của cậu, nhìn chai dịch nhỏ từng chút từng chút một, có chút ảo não: "Trước khi đến quên hỏi em có thể ăn mấy thứ này hay không.”
Giang Hạc nhìn cái hộp giữ ấm Tấn Viễn buông xuống kia, trong lòng lại run lên, mím môi, nói: "Hẳn là có thể.”
"Hẳn là?" Tấn Viễn từ trong lời nói của cậu nghe ra một chút bất đồng, có thể là được, không thể là không thể, cậu là tính trả lời cái gì."
"Bác sĩ nói có thể ăn một ít đồ ăn lỏng đơn giản." Giang Hạc ngồi thẳng người, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ ngửa mặt nhìn Tấn Viễn: "Vừa lúc tôi có chút đói bụng, có thể giúp tôi lấy một chút được không?”
Tấn Viễn lần trước chiếu cố Giang Hạc bị sốt, cậu tựa như một con búp bê chỉ biết hô hấp ngoại trừ làm cho anh đau lòng rốt cuộc sinh ra tâm tư khác, hiện tại Giang Hạc di chuyển được nhìn anh nói chuyện, nhìn thế nào cũng cảm giác cậu đang làm nũng.
Tấn Viễn hô hấp chậm lại, vẫn vô tình cự tuyệt: "Không được, trước tiên phải hỏi bác sĩ có gì kiêng kỵ mới được.”
Tuy rằng Tấn Viễn làm cũng là đồ ăn lỏng, nhưng anh làm tương đối hỗn hợp, sợ có vài thứ Giang Hạc không thể ăn được, ăn lung tung làm bệnh tình nặng thì làm sao bây giờ.
"Vậy đi," Tấn Viễn nói xong, xoay người đi ra ngoài phòng bệnh, "Em đợi thêm một lát nữa, tôi đi hỏi bác sĩ trước.”
"Viện Viện, không cần..." Giang Hạc nhìn người trước mặt còn chưa nhìn nghiền đột nhiên rời đi, muốn đúng lúc gọi anh lại, nhưng mà chân Tấn Viễn quá dài, không tới hai bước đã đi ra ngoài, lời cậu còn chưa nói hết, người liền không thấy bóng dáng.
Tấn Viễn đi tới bàn y tá bên ngoài phòng bệnh, hỏi y tá một chút bác sĩ điều trị chính của Giang Hạc, sau đó lại đi tìm bác sĩ, cầm giấy bút tỉ mỉ ghi chép một ít lưu ý hiện tại của Giang Hạc.
Tư thế cầm bút thon dài của anh đặc biệt đẹp mắt, đường nét chữ viết lưu loát rõ ràng, bác sĩ thấy vậy ở một bên đều nhịn không được trêu ghẹo nói: "Bây giờ có thể chăm sóc bạn trai chu đáo như cô không có mấy người, cô bé nhỏ rất tốt.”
"Không phải cô bé nh..." Bỗng nhiên bị người ta nói là một cô gái, Tấn Viễn theo bản năng muốn phản bác, nhưng vừa cúi đầu phát hiện hiện tại mình đang mặc một chiếc váy, yên lặng nuốt lời trở về, "Em ấy không phải bạn trai tôi.”
Bác sĩ nghe thấy lời này nhịn không được nhíu mày: "Sao vậy, cậu ta chướng mắt cô? ”
Tuy rằng không phải chướng mắt, nhưng cũng không sai biệt lắm, Tấn Viễn lung tung gật gật đầu, tiếp tục viết những điều cần chú ý.
Bác sĩ đánh giá Tấn Viễn từ trên xuống dưới một lần, trong lòng yên lặng đánh dấu Giang Hạc là một tên cặn bã, cô gái lớn lên vừa săn sóc vừa biết chăm sóc người khác như vậy, rốt cuộc không lọt vào mắt cậu, không phải chỉ là người đẹp trai tiền nhiều hơn một chút, liền có thể chà đạp tình cảm người khác như vậy.
Tấn Viễn không biết bác sĩ đang suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi một tờ giấy A viết đầy chữ, anh mới mang theo giấy trở về phòng bệnh của Giang Hạc.
Ánh mắt Giang Hạc từ sau khi Tấn Viễn đi ra khỏi phòng bệnh vẫn nhìn chăm chú vào bên cửa, lúc này nhìn thấy Tấn Viễn đi mà trở lại, đôi mắt lại không khỏi sáng lên, mím môi, giọng điệu có chút oán giận: "Sao lại đi lâu như vậy?”
"Tìm bác sĩ hỏi chút chuyện," Tấn Viễn đem những điều cần lưu ý viết đầy giấy cho cậu xem, "Sau này chế độ ăn uống nghỉ ngơi của em dựa theo phía trên này, bệnh cũng sẽ tốt hơn một chút. ”
Nguyên bản Giang Hạc đối với những thứ này cũng không thèm để ý, nhưng khi cậu nhìn thấy một tờ giấy dày đặc dùng bút viết kín, một cỗ ấm áp từ đáy lòng bốc lên, đem những bệnh đau đớn trên người cậu đều trục xuất.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy bình thường không thể bình thường hơn, nhưng phía trên lại mang theo sự quan tâm mà cậu chưa từng có qua ba mươi năm qua.
Trái tim Giang Hạc lúc này giống như có người mạnh mẽ tiêm mật ong vào bên trong, rõ ràng hẳn là ngọt ngào sắp sủi bọt, nhưng nơi được tiêm lại tỏa ra đau đớn, đau đớn đem từng bong bóng ngọt ngào bốc lên đều chọc thủng, làm cho trong lòng cậu chua xót.
Giang Hạc ngơ ngác nhìn chăm chú tờ giấy kia, chậm rãi gật đầu với Tấn Viễn: "Được, sau này tôi sẽ chú ý.”
Tấn Viễn không chú ý tới trong giọng nói của cậu dồn dập, thấy cậu đáp ứng, dán giấy lên bên trên giường: "Vậy tôi dán cho em ở nơi này, lúc nhớ không nổi, có thể tiện cho em liếc mắt một cái."
Nói xong, lúc này anh mới đi mở hộp giữ ấm mang tới, may mắn lần này anh chuẩn bị đồ ăn lỏng tương đối nhiều, có mấy thứ tuy rằng không thể ăn, nhưng đại bộ phận vẫn có thể ăn.
Chẳng qua có chút đáng tiếc, có thể là bởi vì lúc anh mua quần áo quá sốt ruột, nguyên bản anh mỗi thứ đều bày ra hộp thức ăn hiện tại toàn bộ lẫn lộn cùng một chỗ, không có biện pháp nhìn.
Tấn Viễn rũ mắt xuống, nâng bàn ăn bên giường bệnh Giang Hạc lên, đem đồ ăn lỏng cậu có thể ăn bày ra trước mặt: "Những thứ này đều là bác sĩ nói có thể ăn, em nhìn xem em muốn ăn cái gì?"
Giang Hạc nhìn lướt qua từng hộp nhỏ trước mặt, tất cả đều là đồ ăn lỏng cậu có thể ăn, kinh ngạc đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia cảm động, cậu ngước mắt nhìn Tấn Viễn, trong mắt tất cả đều là cảm tạ: "Chuẩn bị phong phú như vậy, vất vả rồi.”
"Không vất vả," Tấn Viễn bị cậu nhìn không thoải mái, tránh né ánh mắt của cậu, sợ cậu lại sinh ra tâm tư gì không nên có, thẳng thừng phủ nhận, "Cũng không phải tôi làm, tay nghề của tôi không tốt, làm không ra những thứ tinh tế này, là tôi đem phương pháp dạy cho người khác, bảo người khác hỗ trợ làm.”
"Phải không?" Giang Hạc vẫn chú ý đến biểu tình khi Tấn Viễn nói chuyện, thấy vẻ mặt anh hơi khẩn trương, lúc nói chuyện sẽ theo bản năng nuốt nước bọt, đáy lòng không quá tin lời anh nói.
Tấn Viễn vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, lúc làm ra rất đẹp, chính là tôi tay chân vụng về cầm hộp giữ nhiệt, tất cả đều trộn lẫn thành một núi.”
"Vậy cũng vất vả rồi." Giang Hạc lại nhìn thoáng qua thức ăn trong hộp, cúi đầu mờ mịt thoáng nở nụ cười. Cậu nhớ rõ tấm hình trù nghệ mà Viện Viện đã gửi cho cậu, mỗi món đều bày biện rất đẹp, cậu sẽ ghi nhớ, xinh đẹp là cô làm, không xinh đẹp thì không phải cô làm.
Tấn Viễn dường như tin tưởng, đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh rửa sạch thìa đưa cho cậu: "Vậy em ăn đi.”
Giang Hạc cầm thìa nâng tay phải còn đang truyền nước, vẻ mặt vô tội nói với anh: "Viện Viện, tôi như vậy hình như không có cách nào tự mình ăn.”
"Vậy tôi cho em ăn." Tấn Viễn lại lấy thìa từ trong tay cậu trở về, bưng hộp cháo nghìn tầng trước mặt cậu lên, múc một muỗng, thổi thổi đưa đến bên miệng Giang Hạc, "Đây là dùng hơn mười loại nguyên liệu nấu ăn như táo đỏ, đậu phộng, nho, từng nồi từng nồi nấu cháo nghìn lớp xếp cùng một chỗ, rất nhuyễn rất mềm, bổ dạ dày còn có thể bổ khí huyết, em nếm thử, nếu cảm thấy có thể, sau này tôi đem phương pháp gửi cho em, em tìm người làm cho em một thời gian dài, ăn một năm rưỡi, dạ dày này của em cho dù không tốt cũng có thể bình thường một chút.”
"Ừm." Giang Hạc há miệng nuốt cháo Tấn Viễn đút vào miệng cậu, nhìn mi mắt cô rũ xuống, kiên nhẫn thổi cháo đút cho cậu, có một thứ gọi là ghen tị sinh sôi nảy nở.
Cậu bắt đầu ghen tị với người mà cô ấy thích.
---------
//
NTT