Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yuan: Đối với em chỗ nào không tốt?
Giang Hạc nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhất thời sững sờ trố mắt một lát, nhớ tới chuyện tối hôm đó đồ vật bị nước trong phòng tắm cuốn trôi, chờ lúc cậu phục hồi tinh thần, chính mình thời điểm đó đã làm trò gì, thì xấu hổ vô cùng.
Thế cho nên xấu hổ đến mức không biết đi trả lời người ta như thế nào.
Giang Hạc cũng là nam nhân, cậu cũng có những khả năng mà một người đàn ông cần phải có, đối với vấn đề sinh lý của mình, cậu không còn lạ lẫm. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình đối mặt với hình ảnh của một người che mặt.... Lại làm ra loại sự tình này.
Điều này khiến cậu rất xấu hổ, xấu hổ đến mức vài ngày cũng không dám mở điện thoại, thậm chí thấy tin nhắn bên kia gửi cho cậu, cậu còn không biết phải trả lời như thế nào
Giang Hạc từ trước đến nay chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, nhưng kể từ đêm đó, cậu bắt đầu do dự.
Bởi vì cậu không biết làm thế nào để giải quyết mối quan hệ.
Cậu là một người công tư phân minh rõ ràng, chuyện làm ăn chưa bao giờ mang về nhà làm, thà thức khuya ở công ty chứ không tan làm ở văn phòng trong nhà, chuyện trong nhà thì lại càng không đem nói ở công ty.
Đối với Giang Hạc, người nhà là người nhà, công việc là công việc, cậu phân chia từng khu vực rõ ràng và không bao giờ vượt qua ranh giới.
Cô gái tên Viện Viện này coi như là một vị đặc lập độc hành của Giang Hạc, cậu lúc trước nghĩ rằng ngoài công việc có một đối tượng trò chuyện thú vị như vậy thì thật tuyệt, nhưng Giang Hạc chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cậu.
() Có nghĩa là mô tả khát vọng cao cả và phong tục tập quán khác nhau của con người.
Cậu phải làm gì khi đối phương không phải là đối tượng thân cận, đối tượng hẹn hò giấu mặt cũng không có giám làm ra hành động như vậy.
Có lẽ nên đem cô xóa bỏ, để mọi thứ trở lại con đường đúng đắn, mới là quyết định chính xác nhất, nhưng Giang Hạc giống như không làm được.
Giang Hạc nhất thời thấy khó nhằn .
“Giang Tổng, Giang Tổng.” Giang Hạc sững sờ hồi lâu, Phùng Du vẫn đang chờ cậu quyết định có chút nhịn không được phải cắt đứt.
Giang Hạc định thần lại, buông điện thoại xuống, mê mang nhìn cô: "A...?"
Phùng Du nhìn Giang Hạc một cách kỳ quái, đem một xấp văn kiện đặt ở trước mặt cậu: "Anh xem kế hoạch này nên làm như thế nào?"
Giang Hạc tỉnh táo hơn một chút, cầm tài liệu lên, lật vài trang rồi lắc đầu: "Không đủ mới lạ, vô cùng cũ, có nhiều chỗ còn rườm rà. Khách hàng đang theo đuổi là hình thức tối giản, công năng nhiều nghe vào rất không tồi, cuối cùng sẽ chỉ trở thành gánh nặng chồng chất của bộ nhớ. Lấy về một phần làm một cái mới. Suy nghĩ nhiều hơn từ quan điểm của khách hàng. "
Phùng Du cẩn thận nghe Giang Hạc gợi ý, ghi chép từng cái một, mấy văn bản tài liệu mang theo vào văn phòng cũng coi như đồ bỏ.
Cô vừa đi, Giang Hạc lại một lần nữa cầm điện thoại bắt đầu trò chuyện.
Giang Hạc: Đối với danh dự của cô không tốt.
Đợi một lúc không thấy đối diện trả lời thuyết phục, sợ đối phương sinh khí nên giải thích.
Giang Hạc: Vừa rồi đang làm việc, thật xin lỗi.
Mười phút sau, giao diện điện thoại im ắng, trong khung chat vẫn không có tin nhắn trả lời.
Giang Hạc không khỏi đứng lên đi đi lại lại có chút lo lắng, không biết mình không trả lời kịp thời khiến đối phương khó chịu, hay đối phương vẫn còn giận cậu vì mấy ngày nay không để ý đến cô.
Cậu chưa từng trải qua yêu đương, cũng sẽ không dỗ dành người ta, không thể làm gì khác hơn là nói thật xin lỗi.
Vì vậy lúc này cậu không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hồi âm của đối phương.
Ngay tại lúc Giang Hạc bực mình, không nhịn được nghĩ muốn mở cửa sổ ban công ra hít thở, điện thoại im lặng hồi lâu cuối cùng cũng vang lên như một âm thanh thiên nhiên.
Yuan: Không có sao, em đi tắm rửa một cái.
Giang Hạc nới lỏng cà vạt dưới cổ, bất giác thở phào nhẹ nhõm, không tức giận là tốt rồi.
Yuan: Làm sao lại đối với danh dự của em không tốt?
Nhìn những lời nói vô tội của đối phương gửi đến, Giang Hạc không biết cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, cậu vẫn nghiêm túc tuân theo thái độ của đối phương, chăm chú nói ra.
Giang Hạc: Bình thường loại ảnh tư mật này nên được bảo vệ tốt hơn, kẻo những người có động cơ thầm kín lấy ảnh của cô và làm những điều không tốt cho cô, đặc biệt là trên Internet. Quyền riêng tư và bảo mật là rất quan trọng.
Yuan: Ah ...
Yuan: Nhưng bọn họ đều nói em rất dễ thương a...
Yuan: Nói mỗi lần xem ảnh của em xong đều cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Hạc trái tim như bị treo lên, cô gái này như thế nào đơn thuần như vậy? Dễ bị lừa gạt như vậy?
Giang Hạc: Bọn họ lừa gạt cô.
Giang Hạc: Không nên tin.
Giang Hạc: Nào có ai xem ảnh của người lạ sẽ cảm thấy vui vẻ.
Giang Hạc: Bọn họ chắc chắn là muốn làm vài sự tình không tốt cho nên mới lừa gạt cô gửi ảnh chụp.
Yuan: [Chống cằm trầm tư].
Yuan: Ừm, cũng có lý.
Yuan: Vậy anh sẽ cầm hình của em, làm mấy loại... Sự tình đen tối kia sao?
Giang Hạc mặt già đỏ lên, đặt tay lên môi, ngượng ngùng ho khan, đầu ngón tay tối nghĩa trên màn hình gõ xuống hai chữ nặng như ngàn vàng.
Giang Hạc: Sẽ không.
Lừa gạt người ta là không tốt, nhưng cậu là lời nói dối thiện ý, có lẽ không có quan hệ gì, Giang Hạc đem nội tâm thuyết phục một hồi một mới đè nén được cảm xúc không khoẻ xuống.
Yuan: Anh thật tốt.
Yuan: Chưa từng ai nói những điều này với em, anh là người đầu tiên.
Yuan: Về sau em nhất định sẽ chú ý bảo mật việc riêng tư của mình.
Giang Hạc nhìn thấy cô gái đã bị thuyết phục, trái tim treo trên cao mới từ từ rơi xuống, nhưng chưa kịp bình tĩnh thì cậu lại bị sặc một cái.
Yuan: Thế nhưng em rất yêu thích chụp mấy cái ảnh kiểu này, cũng rất thích mặc những chiếc váy nhỏ xinh đẹp, nếu như không chia sẻ thì em sẽ mất rất nhiều niềm vui.
Yuan: Anh là người tốt như vậy.
Yuan: Em có thể chia sẻ cho anh xem không?
Giang Hạc không chút suy nghĩ trên khung trò chuyện gõ mấy chữ "Tốt nhất cũng không nên" không đợi cậu gửi đã nhận lại tin tức từ bên kia.
Yuan: Chỉ chia sẻ cho anh.
Yuan: Có thể chứ?
Yuan: [Đáng thương].
Yuan: Nếu như đến cả anh cũng không cho chia sẻ, em cả ngày thực sự không thể tìm thấy ai nữa.
Cũng không biết tại sao, Giang Hạc nhìn tin tức cô gửi tới, trong lòng cảm thấy nồng đậm cô đơn vô cùng, do dự một chút, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, thỏa hiệp.
Giang Hạc: Có thể.
Giang Hạc: Bất quá đừng chụp ảnh giống như lần trước.
Yuan: Tại sao?
Yuan: Anh sẽ không lấy ảnh của em để đi làm một số việc xấu, cũng giúp em bảo mật quyền riêng tư, vì cái gì không thể nha?
Yuan: [Chọc chọc anh].
Nhìn thấy toàn bộ tò mò trên màn hình, Giang Hạc lỗ tai hơi nóng, cậu cũng không thể nói cho đối phương biết, cậu cùng mấy người lừa gạt cô chụp ảnh kia không khác nhau mấy, vừa mới trái lương tâm phát qua hai chữ "sẽ không" như hai toà núi nặng, đặt ở trong lòng lại không thở nổi, cũng làm cho Giang Hạc thấy một hồi cái gì gọi là tự thực ác quả.
Giang Hạc cắn môi, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Sau khoảng nửa giờ, người kia có thể là đã phát giác ra cậu lưỡng lự, chủ động gửi tin nhắn sang.
Yuan: Em giống như lại mạo phạm đến anh rồi.
Yuan: Đã quên anh không thích những thứ này.
Yuan: Thực xin lỗi anh... Em về sau sẽ chú ý không làm phiền nữa.
Giang Hạc lăn lăn yết hầu, cái gì gọi là về sau không làm phiền nữa, không phiền toái cậu theo ý của cô, là sẽ đi phiền toái người khác?.
Giang Hạc không vui nhíu mày, cậu cũng là người làm internet, không ai minh bạch hơn cậu, đằng sau internet không biết ẩn giấu những dạng người gì, để cô đi phiền toái người khác xong mắc lừa còn không bằng cứ để cô làm phiền cậu.
Ít nhất Giang Hạc hiểu cách làm người của mình.
Sau khi Giang Hạc nghĩ thông suốt, cậu không còn xoắn xuýt nữa, lại cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn cho bên kia.
Giang Hạc: Không phiền toái.
Giang Hạc: Không có sao.
Giang Hạc: Cô muốn gửi liền gửi a.
Giang Hạc suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, không để cho cô gái đơn thuần này bị lừa gạt nữa.
Giang Hạc: Bất quá chỉ có thể gửi cho tôi.
Rõ ràng là bên kia đang đợi tin nhắn của cậu, phản hồi cũng nhanh chóng trở về.
Yuan: [Nhu thuận gật đầu]
Yuan: Từ giờ trở đi, ai đòi ảnh chụp em cũng không cho, chỉ gửi cho anh.
Yuan: Chỉ chia sẻ cho mình anh.
Giang Hạc cúi đầu nhìn xuống tin nhắn cuối cùng nửa ngày, thư thái phát một tin nhắn qua.
Giang Hạc: Nghe lời.
Phùng Du một mực ở trong văn phòng dòm thấy hàng loạt các hành vi bất thường của ông chủ trong suốt quá trình. Ông chủ bình thường xem tin tức trên điện thoại không quá nửa giờ, hôm nay phá thiên hoang địa cầm điện thoại hàn huyên hai giờ.
Không.... Điều bất thường nhất là cô thực sự nhìn thấy ông chủ của mình cầm điện thoại cười cười, rất có ý tứ gió xuân phất vào mặt.
Đây là nói chuyện yêu đương?
Trong lúc Phùng Du đang suy đoán lung tung, Giang Hạc đột nhiên hỏi: "Tiểu Du, cô xem hành trình của tôi một chút, xem khi nào về thành phố S".
“Được ạ,” Phùng Du còn tưởng rằng cô không tập trung bị ông chủ bắt được, cô nhanh chóng loại bỏ những ảo tưởng viển vông trong đầu và kiểm tra hành trình tiếp theo bằng máy tính, "Mấy chuyện Ngụy Tổng bên này đều đã xong, còn hai bữa tiệc nữa, sau khi chấm dứt, chúng ta khởi hành đi thành phố A, buổi triển lãm khoa học kỹ thuật ở A Thành bắt đầu mở."
Giang Hạc gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tại triển lãm khoa học kỹ thuật ở thành phố A, Giang Hạc được mời đến phát biểu và trao giải, nhân tiện cậu cũng đi nhìn xem có hạng mục cổ phiếu tiềm năng nào phù hợp không, đây là lộ trình đã định từ rất lâu rồi.
Sau khi Giang Hạc biết, gửi lại cho đối tượng nhắn tin một tin nhắn.
Yuan: Anh chừng nào đi công tác trở về nha?
Giang Hạc: Trong thời gian ngắn còn chưa về được, xong việc còn phải đến thành phố A một chuyến, đi xong thành phố A mới về được.
Yuan: Thành phố A có buổi triển lãm khoa học kỹ thuật ư?
Giang Hạc hơi kinh ngạc.
Giang Hạc: Sao cô biết?
Yuan: Bạn trong vòng bạn bè của anh có chụp thư điện tử mời đi triển lãm khoa học kỹ thuật.
Giang Hạc nghi ngờ ấn vào vòng bạn bè, thật lâu sau mới cuộn xuống đến thư mời quảng bá triển lãm khoa học kỹ thuật.
Giang Hạc: Tin tức từ lâu lắm rồi, vậy mà cô cũng lật đến, còn nhớ rõ như vậy.
Yuan: Em nói rồi em thích anh đi.
Yuan: Triển lãm mở trong một thời gian thật lâu.
Yuan: [Thở dài].
Yuan: Em chỉ có thể đếm ngón tay số ngày đợi anh về.
Giang Hạc khó hiểu.
Giang Hạc: Chờ tôi làm cái gì.
Yuan: Đương nhiên là chờ anh về để chúng ta tiếp túc ước hẹn rồi [tung hoa]
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Giang Hạc vẫn hết lần này tới lần khác bị lời nói của người kia làm cho sặc.
Giang Hạc: Cô có biết ước hẹn là có ý gì không?
Yuan: Em biết rõ.
Yuan: Ăn cơm, xem phim, lên giường.
Yuan: Nếu như là người khác, hai cái đầu tiên em cũng không muốn cùng họ tiến hành.
Yuan: Nhưng nếu như là ca ca thì có thể bỏ qua hai phần đầu tiên và chúng ta có thể trực tiếp nhảy thẳng đến phần cuối cùng.
Dưới cái nhìn của Phùng Du, xoát một cái mặt Giang Hạc trở nên nóng bừng.
Yuan: Em là lần đầu tiên hẹn ước.
Yuan: Ca ca, anh trở về muốn hẹn không?
Giang Hạc: Thảo luận sau
Giang Hạc mặt đỏ đến mức không có biện pháp nhìn người, nhanh chóng đáp lại ba chữ liền tắt điện thoại.
----------
//
NTT