Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tấn Viễn gửi bức ảnh cực kỳ dụ dỗ kia cho Giang Hạc, mấy ngày nay điện thoại di động của anh đều ở trạng thái yên tĩnh, tựa như không có người như vậy trong điện thoại.
Lúc đầu, Tấn Viễn còn tưởng do bên kia quá bận không kịp trả lời, thẳng đến lúc anh đang ăn cơm vào buổi trưa, thấy trong vòng bạn bè của cậu đăng ảnh hợp tác thành công với Ngụy Tổng Hồng Vận mới hậu tri hậu giác phát hiện, đối phương chính là trốn tránh anh, cố ý không trả lời anh.
Xem ra bức ảnh anh gửi kia đã chạm đến lằn ranh của đối phương.
Tấn Viễn nghĩ nghĩ mà thăm dò gửi mấy cái tin nhắn qua.
Nhưng mà tin nhắn anh gửi đi như đá chìm biển rộng, không có chút nào vang vọng.
Buổi chiều lúc làm việc, Hà Lạc ngồi bên cạnh Tấn Viễn vô cùng kinh hãi, hắn thấy sắc mặt Tấn Viễn rất tệ, tay đang cầm kẹo ăn, vỏ kẹo sắp chất đầy một cái thùng rác, rốt cục nhịn không được, thận trọng hỏi: "Tấn Viễn, cậu không sao đấy chứ?"
“Không có việc gì,” Tấn Viễn bị người thế giới bên ngoài lôi ra, hơi ngẩn người, phục hồi tinh thần lắc đầu, lúc nói chuyện trong miệng đều là một mảnh ngọt ngắt. “Có lẽ là do hạ đường huyết, ăn chút đường là được. "
Hà Lạc chỉ vào thùng rác bên cạnh Tấn Viễn: "Cậu đã ăn rất nhiều rồi... Còn ăn a... Nếu không thì xin nghỉ, đến bệnh viện kiểm tra xem."
Tấn Viễn không nhìn thùng rác mà liếc nhìn thời gian trên màn hình máy tính, cự tuyệt: "Một tiếng nữa là tan làm rồi, không cần xin nghỉ phép."
Hà Lạc lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tấn Viễn: "Có trụ được không?"
Hà Lạc muốn nói là gánh không được thì nên đi bệnh viện xem sao, không được thì hắn đi cùng anh, nhưng lời còn chưa nói xong quản lý sản phẩm Trần Hàm đã đi tới "Hai anh chàng đẹp trai đang đùa cái gì mà định đào ngũ vậy?"
Tấn Viễn đầu tiên lên tiếng chào hỏi: "Quản lý Trần."
Hà Lạc theo sát phía sau: "Chị Trần, chị Trần hôm nay đẹp quá. Không phải, chị Trần mỗi ngày đều đẹp."
Trần Hàm nở nụ cười: "Tiểu Lạc a, miệng của cậu vẫn ngọt như vậy."
Nói xong, cô lại liếc nhìn Tấn Viễn: "Nếu Tấn Viễn mở miệng cũng được một nửa ngọt ngào như vậy thì tốt quá."
Hà Lạc nghĩ đến mùi đường trong miệng Tấn Viễn, giải vây nói: "Em là giả ngọt, còn miệng Tấn Viễn mới thực sự ngọt."
Hai người hàn huyên một chút chủ đề râu ria, Tấn Viễn mở miệng hỏi, "Quản lý Trần có chuyện gì sao?"
Trần Hàm trừng mắt nhìn: "Không có việc gì thì không thể tìm đến các cậu sao?"
Đôi lông mày ẩn dưới mái tóc đen của Tấn Viễn khẽ cau lại, Hà Lạc thấy Tấn Viễn mất kiên nhẫn liền vội vàng hoà giải: "Đương nhiên có thể, chị Trần đến, tụi em lúc nào cũng hoan nghênh"
“Được rồi, không đùa các cậu nữa.” Có thể làm được đến vị trí này khả năng nhìn mặt bắt chuyện của Trần Hàm là không tầm thường, sau khi nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Tấn Viễn, cô cũng không đùa nữa, đem tập văn kiện một mực ôm trong lòng đặt xuống trước mặt hai người: "Là như vậy. Hai ngày nữa thành phố A có một cái hạng mục, tôi muốn đưa hai người đi liên hệ với đối tác và tham gia một cuộc triển lãm khoa học và kỹ thuật ở địa phương. Thế nào, có hứng thú không?"
"Nghe rất không tồi," Hà Lạc không vội từ chối mà hỏi, "Nhưng loại tiếp xúc với đối tác này hằng ngày không phải luôn do Vương ca phụ trách sao?"
Vương Thừa Hâm cũng là một nhân viên kỳ cựu của bộ phận công trình. Hắn từ trước đến nay luôn làm mọi việc một cách vừa vặn. Bình thường mấy chuyện lặt vặt này đều là hắn làm, hiện tại Trần Hàm trực tiếp lướt qua hắn tìm đến Hà Lạc với Tấn Viễn, bọn họ tùy tiện đáp ứng, chẳng phải đắc tội người ta sao.
Tấn Viễn và Hà Lạc đều không đần, cả hai không lên tiếng.
Trần Hàm cười nói: "Tôi biết các cậu muốn hỏi. Vương ca của các cậu vừa mới kết hôn, vợ hắn lại mang thai. Như mấy việc chạy xa này hắn không thể đảm đương được. Bộ phận công trình có hai cậu hình tượng tốt, lại chưa có gia đình, chỉ đành bắt các cậu đi lính thôi a..."
Trên thực tế Trần Hàm đã sớm theo dõi Hà Lạc và Tấn Viễn, ai kêu hai người này lớn lên tốt như vậy, cử họ ra ngoài giao lưu với đối tác, tiến độ dự án này cũng có thể được cải thiện rất nhiều.
Tuy nhiên, tính tình của Hà Lạc quá nhanh nhẹn tự do không giống như làm việc nghiêm túc, tính cách của Tấn Viễn thì lại quá mức lãnh đạm, nói lý ra là không quá quan tâm nguyện ý cùng đồng nghiệp ở chung, phái anh đi ra ngoài, đừng nói là chuyện hợp tác, có khi còn tưởng là đi đòi nợ.
Cũng may tính cách của hai người có thể bổ sung cho nhau, cộng thêm bữa liên hoan mấy ngày trước, Trần Hàm thấy Tấn Viễn cũng không phải một dạng bất cận nhân tình, có thể chậm nhiệt một chút, nhưng chung đụng vẫn ổn lắm, cho nên mới có quyết định như ngày hôm nay.
Hà Lạc không vội đồng ý, lại hỏi: "Đương nhiên có thể ra ngoài hít gió là tốt rồi, chi phí ăn ngủ nghỉ do công ty chi trả hết sao? "
"Đương nhiên," Trần Hàm hơi túm tóc lại "Công ty của chúng ta cũng không phải là công ty keo kiệt. Hạng mục đàm phán suôn sẻ, trở về tiền thưởng cũng không thiếu cho các cậu."
Kỳ thật cũng là một loại dẫn dắt trá hình, đối với Hà Lạc mà nói đáp ứng cũng không sao, quan trọng là xem ý tứ của Tấn Viễn.
Tấn Viễn đối với cái này không có ý tưởng, anh cũng không có một ngụm từ chối, chỉ nói: "Tôi đây hai ngày nay thân thể không tốt lắm, chờ tôi đi bệnh viện xem qua liền cho ngài một lời thuyết phục."
Lời nói không có rõ ràng, nhưng ý tứ cự tuyệt bên trong lại rất rõ ràng, Trần Hàm thất lạc cũng đành phải gật đầu đáp ứng, khách khí bảo Tấn Viễn chú ý thân thể rồi rời đi.
Ngay sau khi cô rời đi, cũng là lúc tan làm, Hà Lạc vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Tấn Viễn: "Thật sự không cần tôi đi cùng đến bệnh viện?"
Tấn Viễn lần nữa lắc đầu: "Không cần."
Buổi chiều ăn nhiều đường như vậy, anh cũng đã bớt căng thẳng khó chịu, hoàn toàn không đến mức phải đi bệnh viện, vừa vặn qua một thời gian ngắn, anh cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra đường huyết. Đúng là ngược lại thời điểm không hợp lý cho lắm.
Sau khi Hà Lạc xác định rằng Tấn Viễn vẫn ổn, hắn mới yên lòng tách khỏi Tấn Viễn.
Tấn Viễn trở về nhà với khuôn mặt tái mét, Tấn Tĩnh thấy vậy bề bộn rót cho anh một chén đường gluco: "Làm sao vậy, gần đây em không phải là đang bổ sung rất tốt lượng đường trong máu sao?"
Tấn Viễn uống một ngụm lớn nước đường gluco, nước da tái nhợt của anh mới khá lên: "Không biết, có lẽ lúc trước mệt quá."
Tấn Tĩnh không hài lòng khi nghe những lời đó: "Chị đã nói rằng công ty trội của em không phù hợp với em, em vẫn là nên từ chức sớm đi."
Tấn Viễn không trả lời Tấn Tĩnh, sau khi uống xong nước đường gluco trong chén, anh cảm giác cả người ngọt phát ngán, vội vàng rửa một quả táo rồi từ từ vừa gặm vừa cầm điện thoại vào tài khoản thường xuyên sử dụng của anh. Định kỳ hàng ngày chuyển vào một trăm nhân dân tệ.
Sau khi chuyển tiền xong, anh mở WeChat ra xem, thấy toàn bộ WeChat mấy ngày nay vẫn y như cũ, lặng lẽ không có tin tức gì.
Anh cụp mắt xuống, rơi một mảnh ánh trăng, nghĩ thầm, trận này, trò đùa dai anh tự biên tự diễn cũng nên kết thúc.
Anh nhấp vào hình đại diện không thể quen thuộc hơn, lôi khung trò chuyện ra, một bên gặm táo một bên bắt đầu gõ chữ.
Yuan: Em suy nghĩ một chút, bức ảnh ngày đó gửi có phải đã mạo phạm anh rồi?
Yuan: Thực xin lỗi.
Yuan: Em không phải cố ý.
Yuan: Không biết anh sẽ không thích.
Yuan: Không có ý tứ, quấy rầy đến anh rồi.
Yuan: Em chính là quá tịch mịch, muốn tìm ai đó tâm sự, không nghĩ tới thành ra như vậy.
Yuan: Anh đã không thích thì em đổi người khác a, không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.
Chưa đầy năm giây sau khi tin nhắn cuối cùng được gửi đi, Tấn Viễn đã nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức.
Giang Hạc: Không quấy rầy.
Giang Hạc: Không có không thích.
Giang Hạc: Không cần phải nói thực xin lỗi.
Giang Hạc: Không mạo phạm.
Giang Hạc: Tôi đang bận, không xem được tin nhắn, thật có lỗi.
Nhìn tin tức bên kia như đối phương không thể chờ đợi được nữa, Tấn Viễn hơi híp híp mắt, răng rắc một tiếng cắn xuống một ngụm táo, chậm rãi nhai nuốt, cũng không vội vàng trả lời.
Sau một vài phút, đối phương có vẻ gấp, gửi một tin nhắn khác.
Giang Hạc: Còn đó ư?
Tấn Viễn dùng hàm răng giữ quả táo, thả lỏng tay, chậm rãi đánh một từ.
Yuan: Còn.
Bên kia có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hạc: Thật xin lỗi.
Yuan: Tại sao phải xin lỗi.
Giang Hạc: Tôi xin lỗi vì đã không trả lời tin nhắn của cô kịp thời.
Yuan: Ừ.
Giang Hạc: Còn tức giận phải không?
Tấn Viễn gỡ quả táo đang ngậm trên miệng xuống, suy nghĩ một lúc rồi thử thăm dò gửi tin nhắn qua.
Yuan: Không biết.
Người đối diện có thể đang suy nghĩ cách trả lời. Khung trò chuyện liên tục hiển thị "Đang nhập", nhưng không có tin nhắn nào được gửi đi.
Một lúc lâu sau, một tin nhắn được gửi đến từ phía bên kia.
Giang Hạc: Thật có lỗi.
Yuan: Ah
Giang Hạc: Là tôi không tốt.
Giang Hạc: Không nên tức giận được không nào?
Giang Hạc: [Mèo con dụi dụi]
Người đối diện có thể là thực sự lo lắng, và cậu thực sự phá lệ khi gửi một gói biểu tượng cảm xúc trước nay chưa từng có.
Lần trước Tấn Viễn lén nhìn điện thoại di động của Giang Hạc, điện thoại của cậu sạch sẽ, chẳng qua là toàn chuyện liên quan đến công việc, bây giờ không biết lấy đâu ra một gói biểu tượng cảm xúc như vậy.
Yuan: Không có tức giận.
Yuan: Chẳng qua là không biết phải đối mặt với anh như nào nữa.
Sau hai đoạn tin tức này, bên kia lâm vào một hồi im lặng, lâu sau mới có tin nhắn.
Giang Hạc: Giống như trước là được.
Tấn Viễn nhẹ nhàng ném phần lõi táo đã ăn xong vào thùng rác trong góc, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ của anh đang dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào, cúi đầu, hơi cong môi lên, có vẻ tâm trạng không tệ, ngón tay anh không ngừng bấm điện thoại. Tin nhắn một mảnh dài dài hẹp hẹp theo kẽ tay chui ra ngoài.
Yuan: Vậy em còn có thể thích anh ư?
Yuan: Vậy em vẫn có thể hẹn với anh được chứ?
Yuan: Vậy em còn có thể gửi ảnh cho anh được không?
Giang Hạc: Cũng có thể.
Yuan: Thật không?
Giang Hạc: Thật sự.
Yuan: [Vui vẻ đến xoay vòng vòng]
Yuan: Anh thật tốt.
Giang Hạc: Cũng không tốt lắm.
Yuan: Anh nói gì vậy [nghi hoặc].
Lần này, đối diện rất lâu chưa có nhắn lại, Tấn Viễn để tay dưới cằm, ngón tay không ngừng xoa xoa điện thoại, hăng hái chờ đợi.
Giang Hạc: Mặc dù không phản đối việc cô gửi ảnh, nhưng vẫn muốn nói với cô về sau mấy loại ảnh chụp như vậy không nên gửi ra ngoài.
Yuan: Vì cái gì?
Giang Hạc: Đối với cô không tốt.
Tấn Viễn tựa như cái gì cũng không hiểu, một bộ tiểu cô nương trong sáng ngây thơ, đầu ngón tay trên màn hình đánh xuống một câu.
Yuan: Đối với em chỗ nào không tốt?
----------
//
NTT