“Anh vội vã dùng việc kết hôn để trị liệu đau đớn trong lòng do thất tình sao ?” Ôn Noãn hỏi gọn gàng dứt khoát.
“Không đến nổi.” Đường Tử Khoáng lười biếng ngồi,“Thẳng thắn mà nói,yêu đối với tôi đã trở nên xa vời người lại đau đớn nên không có suy nghĩ nhiều về tình yêu nữa, thời gian tốt đẹp đã tiêu hao lãng phí, hiện tại nghĩ nên cố gắng kiên trì phát triển trong sự nghiệp, mà cha tôi quá khó khăn, tôi nhất định phải thành gia sau đó mới có thể tiếp nhận toàn bộ công ty.”
Ôn Noãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Nhưng việc gặp mặt giữa bọn họ chủ yếu chẳng qua là có lệ cho cha mẹ vui lòng, cái tình hình bất ngờ này cũng có chút lúng túng
“Cô không cần vội vã trả lời, trường hợp nếu cô đồng ý liền kết hôn ngay, nếu không thể thì chúng ta làm bạn bè cũng không tệ, tôi không khó ở chung một chỗ.” Đường Tử Khoáng khẽ cười một chút, lại bổ sung một câu,“Đại khái tình huống của cô, tôi trước khi đến cũng đã tìm hiểu. Ít nhất cô sau khi kết hôn, đêm đến bên cạnh cô có thêm người sưởi ấm, đối với cô mà nói, cũng là không tệ .”
Bên mình có thêm người sưởi ấm, một câu cuối cùng bây giờ quá có sức dụ dỗ. Ôn Noãn vốn nghĩ nên như thế nào để cự tuyệt, sau lại nghe những lời này thì không xác định.
Cô đã thật sự cô đơn quá lâu, quá lâu rồi.
“Tôi muốn suy nghĩ thêm.” Cô như vậy trả lời, không còn là chiếu lệ như trước.
Ôn Noãn luôn luôn cảm thấy lạnh, khi trời lạnh cho dù cuộn cả người vào chăn nhưng tay chân đều lạnh lẽo. Cha mẹ hàng năm bôn ba bên ngoài, cô một mình ở trong nhà luôn luôn cảm thấy trống rỗng lạnh tanh. Nếu không phải Cố Khang Khang thường xuyên đến thăm, cô cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại có một mình cô.
Đồng Diệu, năm năm hay mười năm, cô vô luận như thế nào vẫn chờ, mà anh sẽ không trở về nữa, thật sự không cần chấp nhận bất cứ kẻ nào, từ nay về sau một mình sống cô đơn cả đời sao? Cô bắt đầu dao động, có lẽ con người là luôn ích kỷ đi, sẽ không chống đỡ được với thực tế ấm áp.
Đường Tử Khoáng bắt tay Ôn Noãn, khi bắt tay cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn. Hơn nữa, đã nhiều lần như vậy, hắn là người đầu tiên nói nguyện ý muốn mang lại sự ấm áp cho cô.
Tâm như bắt đầu có chuyển hướng, đối với hắn sau đó cũng có vài lần hẹn hò không hề bài xích như trước nữa. Thỉnh thoảng cùng đi xem phim, ăn một bữa cơm, cũng không phải là thường xuyên, đi với nhau không có bao nhiêu xa lạ khó chịu. Cái thân thể to lớn đáng tự hào so với cô yên lặng lạnh nhạt thì hắn luôn phong độ khiêm nhường.
Cuối cùng thuyết phục bản thân mình là bởi vì một ngày mưa. bỉ lúc nàng lộ vẻ tính nghề nghiệp là một nhà công ty quảng cáo lớn bình thường nhân viên , hôm đó vốn là một ngày tốt đẹp, gần tới khi tan việc mưa bắt đầu rơi rả rích, cô không mang ô, áo quần cũng ăn mặc mỏng manh, ra đến cửa là lúc một trận gió lạnh hoành hành, cả người cô bị đánh bật lạnh run.
Lúc giờ cao điểm, Ôn Noãn trú ở một góc, nhìn thấy người đàn ông trẻ khéo léo mạnh mẽ bắt một chiếc taxi, theo sau là cô gái nhỏ đã được đón lấy lên xe, trong lòng chợt sinh ra vài phần cảm giác cô đơn.
Lẻ loi một thời gian dài thường cho người ta cảm giác này. Bình thường người ta luôn nói độc thân cũng không coi là quá xấu, nhưng đột nhiên cảm thấy có thêm một người để dựa vào những lúc cần thiết như bây giờ lại phát hiện chung quanh không có. Trong lòng có một nỗi buồn mà không từ ngữ nào có thể biểu đạt.
Cô nhìn màn mưa rả rả rích rích, tâm tình thật ảm đạm.
Chính là vào lúc này, Đường Tử Khoáng xuất hiện ở giữa màn mưa, hắn che dù, không nhanh không chậm hướng về phía cô đi tới. Dừng ở bên cạnh cô trước sau cũng không mở miệng, chỉ đem ô giao cho cô rồi cởi xuống áo khoác âu phục khoác lên trên vai cô. Và sau đó cầm lấy ô trở lại, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô……
Sự ấm áp tại thời điểm đó đã đi thẳng đến trong tim.
Vì thế vài ngày sau, cô chủ động hẹn Đường Tử Khoáng đi ra.
“Tôi đồng ý cùng anh kết hôn.” Cô nghiêm túc nói với hắn.
Cô cẩn thận nghĩ qua , nếu như phải kết hôn, Đường Tử Khoáng không thể nghi ngờ là rất thích hợp, họ đều có một đoạn chuyện cũ khắc cốt ghi tâm, giữa họ không có tình yêu, sẽ không quấn quýt si mê cũng không cần lo lắng đề phòng mất đi, cả hai chỉ cần làm tròn bổn phận khi sống cùng nhau, có thể sưởi ấm cho nhau là đủ.
Cô thẳng thắn bổ sung thêm: “Nhưng là, có một yêu cầu.”
Đường Tử Khoáng không vui không buồn, thanh thản ngồi:“Nói đi, yêu cầu gì chỉ cần không vượt quá khả năng của tôi, đều có thể đáp ứng.”
“......” Ôn Noãn do dự một giây, mặt bình tĩnh không biến sắc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đang đối diện,“Trước khi kết hôn anh từng có bao nhiêu phụ nữ tôi mặc kệ, nhưng sau khi kết hôn rồi thân thể của anh nhất định phải đối với tôi trung thành, nếu có một ngày anh không thể đủ trung thành , nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ hòa bình mà buông tay, hảo tụ hảo tán“.
Đường Tử Khoáng trong mắt rõ ràng hiện lên một tia hứng thú dạt dào, mang theo ý cười thản nhiên, chậm rãi trả lời:“ Sau khi kết hôn tôi đa số thời gian sẽ bận rộn với công việc , đối với phương diện này sẽ không có quá mạnh mẽ“. Hắn từ từ ngắm nhìn cô đang ngồi ngay thẳng, cơ thể cô chỗ cần đầy thì rất đầy, chỗ cần thon nhỏ thì rất nhỏ nói chung là khá đẹp,“Có em, là đủ.”
Cứ như vậy trước trước sau sau gặp nhau bất quá vài lần, liền quyết định hôn sự, cha mẹ tất nhiên là ngoài ý muốn vừa mừng vừa ngạc nhiên, con gái có thể bỏ lại quá khứ một lần nữa lập gia đình, là mong muốn lớn nhất của đôi vợ chồng già.