“Cầu xin anh ! Muốn tôi đi!”
Ngày đó, bọn họ hàn huyên suốt cả buổi chiều, đề tài tán gẫu không liên quan đến vấn đề tương thân, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh chuyện trước kia của hắn cùng với bạn gái cũ Quan Tâm Duyệt, xác thực mà nói, nàng một lúc sau đã trở thành người nghe.
“Sáu năm trước, tôi cùng một đám con nhà giàu ăn chơi trác táng đi giải trí ở Mị Ảnh Thương thành phố K, Tâm Duyệt là cô nàng trẻ tuổi lúc ấy bị điều đến hát phục vụ, cô ấy ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt trong sáng ngây thơ như nước suối trong lành mùa xuân, cô hát “ Đừng để nước mắt cùng em trải qua đêm” tiếng ca rất êm tai, uyển chuyển thê lương, cô ấy đã hát trong nước mắt.”
Buổi chiều hôm ấy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của quán cà phê rơi xuống đất lẳng lặng rọi vào người hắn ôn nhuận ưu thương khóe mắt mi sao, hắn như vậy đơn giản mở lời dạo đầu nói về Quan Tâm Duyệt.
Cô ta thanh thuần ngây thơ, điềm đạm đáng yêu, Đường Tử Khoáng nổi lên lòng thương tiếc, lúc gần đi cấp cho cô một ngàn tệ, cô lại theo sát phía sau hắn đi ra ngoài.
“Cầu xin anh, muốn tôi đi!” Cô ta nắm ống tay áo Đường Tử Khoáng, cúi đầu sụt sùi khóc.
Khi đó, Đường Tử Khoáng hai mươi hai tuổi không phải không có gặp dịp thì chơi bời, chính là đối với cô gái nhỏ này thân mình gầy yếu nếu như có một trận gió là có thể thổi bay đi, trừ bỏ thương tiếc, trong lòng cũng khó nhận biết đó là cái tư vị gì.
Về giao dịch, theo như nhu cầu vào lúc này, người khác đều có thể, nhưng cô không thể.
Năm đó, Quan Tâm Duyệt mười sáu tuổi, cha bỏ rơi cô và người mẹ bệnh ung thư tử cung mà biến mất không biết tung tích, mới lên lớp mười cô bị buộc bỏ học đến Mị Ảnh Thương làm phục vụ ca hát, đêm đó, cô quyết định tìm kiếm cơ hội bằng thân thể trẻ trung của mình để đổi lấy chi phí phẫu thuật cho mẹ.
Biết được nguyên nhân khiến cô tự mình đi vào con đường này, Đường Tử Khoáng trong lòng lại thêm phần đau lòng, ma xui quỷ khiến , hắn không do dự hay ràng buộc gì cô mà giúp cho cô chi phí để mẹ cô giải phẫu, giúp đỡ cô trở về trường tiếp tục học tập.
Tình yêu......cứ như vậy một kẻ bị gọi là con nhà giàu ăn chơi, trong lòng hắn lặng yên không một tiếng động mà nảy sinh, bay cao tận trời.
Mười tám tuổi năm ấy, mẹ của cô qua đời, cô làm tiểu nữ nhân của hắn. Cũng không lâu sau, chuyện hắn bao dưỡng một tiểu cô nương bị cha mẹ biết, cha hắn là Đường Kí ép buộc hắn rời bỏ Quan Tâm Duyệt. Hắn không còn khả năng quay đầu lại , dứt khoát cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ, bằng vào năng lực của mình kiếm tiền giúp cô tiếp tục học lên đại học. Từ một tên con nhà giàu ăn chơi biến thành người năng động chịu khó làm việc cực lực.
Hắn hứa hẹn cùng cô, đợi cô tốt nghiệp đại học liền cưới cô, lồng ngực của hắn sẽ mang cho cô sự ấm áp , hai tay của hắn sẽ mang cho cô hạnh phúc. Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới , vào đêm trước ngày cô ta tốt nghiệp, khi hắn đang ước mơ có thể cưới cô vào cửa là lúc cô quen một gã tóc vàng mắt xanh giàu có , dứt khoát vứt bỏ hắn đi đến Hoa Kỳ.
Hắn vô luận như thế nào đều không muốn tin, lý do của cô là không yêu, không yêu chỉ là phụ, quan trọng là do hắn không có tiền .
Mấy năm nay, thoát ly khỏi tổ ấm của cha mẹ , hắn dựa vào năng lực chính mình đi từng bước một ngồi lên vị trí tổng giám đốc khách sạn Marriott International tập đoàn W.D lớn nhất ở Phong thành, cung cấp cho cô cuộc sống mặc dù không thể nói xa hoa, cũng coi như giàu có, ở trước mặt bạn học, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì thiếu tiền hay quần áo khó coi mà không thể ngẩng cao đầu.
Bình thường ở những việc nhỏ vụn vặt trong cuộc sống, hắn cũng không phải không có phát hiện, từ nhỏ cô nghèo khó, đối với tiền tài, xã hội xa hoa thượng lưu là có khát vọng. Cô khi nhìn vào các tủ trưng bày trang sức vàng bạc hay lễ phục sang trọng hai mắt đều loé sáng. Ở trường học đối với công tử tiểu thư nhà giàu cũng không bỏ lỡ dịp mà gần gũi, hay tìm cơ hội tham gia tiệc chiêu đãi, tiệc rượu cao cấp....
Chính là lúc ấy hắn xem thường, cho rằng phụ nữ đều thích mơ mộng, trước khi kết hôn hay tưởng tượng như chuyện cổ tích sinh ra không đủ các đường mà mơ mộng, nhưng sự thật lại làm cho hắn trở tay không kịp.
Hắn suy nghĩ một lần nữa, cô ta thường trăm phương ngàn kế làm mọi thứ để có thể thuyết phục hắn vui lòng làm hòa với cha mẹ. Hắn rất xúc động cho rằng cô ta có lòng hiếu thuận và cuối cùng là thực tế nói với hắn rằng cô bất quá muốn dựa bóng râm của gia đình hắn. Mà hắn không thể trở về Đường gia, cô không thể trở thành thiếu phu nhân được cung phụng nuông chìu. Đi theo hắn kết quả cuối cùng không gì ngoài trở thành “bà cô mặt vàng“. Mà cô, không cam lòng.
“Rất buồn cười phải không, đợi chờ cô ta sáu năm, vì cô ta mà phấn đấu trả giá sáu năm, đổi lấy lại là kết quả như vậy.” Đường Tử Khoáng cuối cùng buông xuống kết luận như thế. Ngữ khí uyển chuyển thê lương, sau đó đem ánh mắt bắt đầu hướng về Ôn Noãn, nghiêm túc và giản dị: “Đường Tử Khoáng, nam, hai mươi tám tuổi, thân cao một mét tám, thể trọng tiêu chuẩn, thân thể khỏe mạnh không có tiền sử bệnh tật, vừa thất tình không lâu, hiện là giám đốc bộ phận Marketing tập đoàn thời trang Hằng Phong,cha mẹ còn đủ, có nhà có xe, có thể là một người chồng có trách nhiệm. Ôn tiểu thư, cô nguyện ý cùng tôi kết hôn không?”
Hắn nói xong, khóe miệng chậm rãi đưa ra một độ cong, mang theo vẻ yêu mị thật có lực đầu độc người khác.