“Nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền của người này cô bất chợt nhớ tới một người bạn học trung học năm thứ nhất ngồi cùng bàn”
Lúc tan làm, Bạch San Ny nén một tập tài liệu đến trước mặt Ôn Noãn “Tiểu Ôn à, sau khi tan làm chắc cô có thời gian rảnh rỗi, làm phiền cô mang mấy bản thiết kế này đến Nhà máy, dặn họ phải làm suốt đêm để xong hàng mẫu nhé.” Cô ta cười híp mắt không cho Ôn Noãn cơ hội từ chối, “Cô làm việc tôi luôn yên tâm, cảm ơn nha, tôi đi đây.”
Ôn Noãn nhìn cô ta thoắt một cái đã rời đi, không thấy bóng dáng, cô cầm tập tài liệu lên khẽ mỉm cười, Chân Điềm Điềm bất bình thay cô: “Chị Noãn, chị làm gì thế, lần nào cũng để mặc họ ăn hiếp mình! Nhà máy ở ngoại thành cách thành phố xa như vậy, coi như chị đi không ngừng thì cũng phải h tối mới về tới nhà!”
Các nhân viên phòng Thiết kế bất kể lớn hay nhỏ tuổi hơn cô đều gọi cô là Tiểu Ôn, chỉ trừ trưởng phòng thiết kế Chu Điềm Điềm. Dĩ nhiên cô cũng không để ý, dẫu sao cũng chỉ là cách gọi, nhưng đủ để nhận thấy Chân Điềm Điềm rất tốt, hơn nữa trừ Kỷ Ngân Huân và Sở Hành là mới tới ra, Chân Điềm Điềm là người duy nhất không sai sử cô như chân chạy việc vặt.
Cô mỉm cười: “Không có vấn đề gì, dù sao chị cũng là người rảnh rỗi.” Hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên. Từ ngoại thành trở về đúng là gần h tối, cô ngồi trên xe buýt ngắm ráng chiều ngoài cửa xe, nhìn cảnh yên bình mà thấy bình tĩnh.
Đi qua đường Hải Đường, nhìn bên ngoài cửa sổ xe cô thấy cửa hàng bánh ngọt, trong lòng khẽ động, xe buýt dừng lại cô liền chen lấn đi xuống.
“Bánh ngọt hương Lavender.” Ôn Noãn đẩy cửa, bước vào cửa hàng bánh ngọt. Cô ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, mỉm cười nhàn nhạt với nhân viên phục vụ, nhớ lần trước đi cùng Khang Khang là nhân viên phục vụ khác, dĩ nhiên cô biết ở đây có hai nhân viên phục vụ.
“Tiểu thư xin chờ một chút.” Người phục vụ mỉm cười, tươi sáng rực rỡ, xinh đẹp, đoán chừng là mới tốt nghiệp đại học không lâu. Một lúc sau, cô ấy liền bưng tới một đĩa bánh ngọt hương Lavender vừa mới ra lò “Xin mời dùng.”
Ôn Noãn gật đầu, cầm thìa xúc một góc bánh cho vào miệng, trong miệng ngập tràn hương vị thơm ngon mà không ngấy, mùi vị thật tốt, cô khép hờ mắt hưởng thụ hương vị hòa quyện….
“Còn nhớ rõ mùi vị này chứ?” từ trên đầu truyền đến một giọng nam trong trẻo, trong giọng nói có một chút mong đợi.
Ôn Noãn mở mắt ra liền nhìn thấy một người đàn ông mặt áo khoác dài mầu trắng, đầu đội mũ đầu bếp đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt của anh như ngôi sao sáng giữa đêm tối, khóe mắt mơ hồ ẩn chứa sự đau thương, làn da so với màu lúa mạch càng đậm hơn, nụ cười không sâu, hai má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền của người này cô bất chợt nhớ tới một người bạn học trung học năm thứ nhất ngồi cùng bàn. Nhưng da người bạn đó còn trắng hơn cả con gái, mang theo một chút xanh xao, nhưng khi cười lên lại như hoa lê trắng. Lần gặp mặt gần nhất giữa hai người là hai năm trước, vẫn là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, có vẻ đẹp dịu dàng, hoàn toàn không giống với người mang theo ánh sáng rực rỡ đang đứng trước mặt cô.
“Ôn Noãn không nhớ tớ sao?” Anh ngồi xuống đối diện với cô, “ Tớ là Hàn Triết, chúng ta ngồi cùng bàn năm đầu trung học.”
Ôn Noãn kinh ngạc, “Thật sự là cậu, Hàn Triết?”
“Là tớ.” Hàn Triết gật đầu, khuân mặt mỉm cười, ”Hai năm trước chúng ta cũng từng gặp nhau. ”
Ôn Noãn đưa tay lên che miệng để dấu đi sự kinh ngạc không thể tin của mình. Nghĩ lại một chút, khó trách lần trước cô cùng Khang Khang tới đây lại được tặng một chiếc bánh ngọt chúc mừng ”Ly hôn vui vẻ”, thì ra là cậu ấy.