“Từ khi lớn lên cho tới bây giờ cô đều là người nấu cơm cho người khác, từ lúc bắt đầu là Đồng Diệu, sau lại là Đường Tử Khoáng, hiện tại cô phát hiện ra cô rất hoài niệm cảm giác có người nấu cơm cho mình mấy ngày qua.”
“ Hả………” Ôn Noãn nhìn vết thương trên tay mình, thấy không thể xào được thức ăn, đã như vậy lại vô duyên vô cớ ăn thức ăn của anh nên nói: “Tôi ra ngoài mua đồ ăn là được rồi.”
“Ôn tiểu thư, chúng ta cũng coi như là hàng xóm, sau này cũng cần quan tâm lẫn nhau rất nhiều”. Cố Dạ Thâm nhìn vào mắt của cô, trong đôi mắt toát lên thần thái tinh tế.
Suy nghĩ một chút, Ôn Noãn cũng cảm thấy đúng, cứ từ chối như thế này cũng có vẻ mình quá kiểu cách. Vì vậy cô nở nụ cười nhàn nhạt: “Như vậy thì làm phiền Cố tiên sinh rồi.”
Nhìn bóng dáng cô đi ra khỏi phòng bếp, Cố Dạ Thâm liền đi theo, khóe môi từ từ nâng lên một đường cong tạo thành nụ cười.
Đồ ăn của Cố Dạ Thâm không tệ, món ăn có vị cay đặc biệt của Phong Thành, càng cay càng muốn ăn, Ôn Noãn thích nhất các món ăn này, hơn nữa hiện tại trên bàn có hai món một canh đều là món mình yêu thích: Gà xào cay, đầu cá băm tiêu, thịt bò nấu nước sốt cay.
Khẩu vị giống nhau nên kéo gần khoảng cách giữa hai người. Cố Dạ Thâm không nói nhiều, Ôn Noãn cũng không mở miệng, nhưng lại không hề có cảm giác lúng túng hoặc thiếu tự nhiên, giống như đã quen nhau từ lâu. Cuối cùng Ôn Noãn bị cay đến hai má đỏ bừng, môi như cánh hoa Anh Đào. Cố Dạ Thâm nhìn cô, ánh mắt gợn sóng, cười khẽ.
Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vừa vào cửa đều nhìn thấy Cố Dạ Thâm dọn thức ăn lên bàn, thấy cô về nhà, lấy lý do tay cô bị thương trực tiếp mời cô ăn cùng. Anh luôn tao nhã, lễ độ duy trì khoảng cách vừa phải với cô, hoàn toàn giống như thái độ đối đãi với hàng xóm cần có, không vượt quá bất cứ điều gì. Điều này làm cho Ôn Noãn có cảm giác an toàn, cũng không giải thích được mà hưởng thụ sự ấm áp này, thậm trí sau khi đi làm về cô liền trực tiếp về nhà, không giống lúc trước ở lại công ty một lúc mới về nhà.
Chỉ là “Ngày nào cũng ở nhà, Cố tiên sinh không phải đi làm sao?” Vào một buổi chiều, Ôn Noãn rốt cục không nhịn được hỏi.
“ Được nghỉ phép một tháng” Cố Dạ Thâm cười trả lời. Chợt thay đổi dáng vẻ “Ôn tiểu thư, thời gian chúng ta quen nhau không lâu nhưng cũng không quá ngắn, bây giờ lại là hàng xóm, gọi tiểu thư, tiên sinh như vậy có khách sáo quá không?”
Ôn Noãn ngước mắt, thấy ánh mắt anh bình tĩnh, thâm thúy, giống như nhìn không thấy đáy, cô hoảng hốt mất hai giây, đôi mắt tràn đầy ý cười như hoa cúc nở rộ: “ Vậy sao anh còn gọi tôi là Ôn tiểu thư?”
Cố Dạ Thâm ngẩn ra, sau đó liền cười to, tiếng nói trầm ấm, giọng cười sang sảng.
Một tuần sau,vết thương trên tay Ôn Noãn đã tốt hơn rất nhiều, cô đã có thể tự mình cắt thức ăn, nấu cơm. Hôm đó cô cố ý về nhà sớm, trước khi Cố Dạ Thâm nấu cơm cô làm một bàn đồ ăn, mang các món ăn lên bàn cô liền đi đến cửa phòng của anh gõ cửa: “Cố Dạ Thâm, ăn cơm.”
Cố Dạ Thâm mở cửa, anh giống như không thể tin những lời mình vừa nghe được, phải đến lúc Ôn Noãn nói “Ăn cơm” lần nữa anh mới phản ứng lại, sâu trong đôi mắt là ngạc nhiên và thầm vui vẻ.
“Cố Dạ Thâm, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua.” Ôn Noãn mỉm cười đưa cho anh một cốc bia, giọng nói chân thành, còn tự rót cho mình một cốc nước lọc.
Đôi mắt của Cố Dạ Thâm vốn vui vẻ bỗng chốc trở nên ảm đạm, rồi lại thâm thúy không gợn sóng như không nhìn thấy đáy: “Khách khí rồi.” Đây là lần đầu tiên anh ăn thức ăn do Ôn Noãn nấu, vậy mà một bữa cơm vốn đã yên tĩnh, chính bản thân anh lại càng ít nói hơn.
Từ đó về sau, Ôn Noãn cũng không còn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt nữa.
Từ khi lớn lên cho tới bây giờ cô đều là người nấu cơm cho người khác, từ lúc bắt đầu là Đồng Diệu, sau lại là Đường Tử Khoáng, hiện tại cô phát hiện ra cô rất hoài niệm cảm giác có người nấu cơm cho mình mấy ngày qua. Nhưng cô tự thuyết phục bản thân mình rất nhanh, Cố Dạ Thâm theo chủ nghĩa nhân đạo, thấy tay cô bị thương nên có lòng tốt chuẩn bị cho cô thêm một bộ bát đũa, anh không có nghĩa vụ chuẩn bị đồ ăn cho cô khi vết thương của cô đã tốt lên.
Dần dần, cô cũng lười về nhà luôn sau khi tan làm, có những lúc cô ngồi ở bàn công tác để thiết kế thời trang, cũng có lúc cô ngồi xe điện ngầm đi tới một nơi xa lạ, ngồi ở quảng trường có chim bồ câu ngắm người qua đường, nhưng trước trời tối cô đều sẽ về đến nhà, sau đó cô nấu ăn một mình, cô ăn cơm một mình, một mình cô cô đơn với thời gian tĩnh lặng trôi qua.