Đoạn Diễn Lâm tỏ vẻ lý giải, hắn biết rõ Lộ Kiều đang sợ cái gì.
Đứng dậy đi đến trước mặt Lộ Kiều, ngữ khí hắn nghiêm túc, dặn dò Lộ Kiều: "Ở trên Baidu tìm vài từ, đều có thể đem bệnh vặt nói thành nan y. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nói, đúng hạn uống thuốc, vận động quá kịch liệt không cần làm."
Lộ Kiều gật đầu, lại nghe Đoạn Diễn Lâm nói tiếp: "Ăn cái gì cũng cần chú ý, uống ít rượu, ăn đủ chất."
Lộ Kiều: "Ta đã biết."
Thời điểm rời bệnh viện Quý Mỹ Thiên cùng cha hắn đang ở cổng bệnh viện gọi xe.
Quý Mỹ Thiên ngó qua, thấy Lộ Kiều lập tức duỗi tay vẫy vẫy chào Lộ Kiều.
Lộ Kiều cười cười, lái xe máy đến bên cạnh Quý Mỹ Thiên.
"Ca ca, ngươi lái motor thật soái." Đôi mắt Quý Mỹ Thiên nhìn chằm chằm vào xe Lộ Kiều. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy xe máy ở khoảng cách gần như vậy, tay nhỏ đều giơ lên, lại không dám sờ một chút.
Lộ Kiều nắm lấy tay Quý Mỹ Thiên đặt lên xe máy: "Ngươi sờ sờ, không sao cả."
Quý Mỹ Thiên giống như được đụng đến trân bảo, tay nhỏ xẹt một chút qua thân xe. Hắn ngửa đầu nhìn Lộ Kiều, mắt mang khát khao mà nói: "Sau này ta cũng muốn mua một chiếc!"
Lộ Kiều ngơ ngẩn mà nhìn Quý Mỹ Thiên, đứa nhỏ này thật sự quá giống mình ngày nhỏ.
Ngay cả ngữ khí nói chuyện, đều giống đến không được.
Cha Quý Mỹ Thiên gọi được xe, ở bên cạnh Quý Mỹ Thiên nói: "Đừng chậm trễ ca ca về nhà, chúng ta lên xe đi."
Quý Mỹ Thiên quay đầu tạm biệt Lộ Kiều, tầm mắt luyến tiếc rời khỏi xe máy: "Ba, xe máy ca ca thật là đẹp, con về sau cũng có thể lái xe máy soái như vậy sao? Chỉ cần ngồi lên đi cảm thụ một chút cũng được."
"Mỹ Thiên lớn lên ngoan ngoãn, nhất định có thể."
Lộ Kiều yên lặng mà nghe, khi Quý Mỹ Thiên sắp đóng cửa xe thì gọi hắn lại: "Từ từ! Ta đưa ngươi về nhà đi!"
Ánh mắt hắn chuyển đến cha Quý Mỹ Thiên, nói: "Thúc thúc, ngài ngồi xe trở về đi! Ngài yên tâm, ta sẽ đem Mỹ Thiên về nhà an toàn."
"Này......" cha Quý Mỹ Thiên có chút do dự, không quá yên tâm.
Nhưng thật sự không chịu nổi Quý Mỹ Thiên ở một bên đau khổ cầu xin, lại suy xét đến Lộ Kiều cũng là bằng hữu của bác sĩ Đoạn, không có gì quá lo lắng. Hắn lúc này mới gật đầu, không quên bảo bọn họ chú ý an toàn.
Lộ Kiều đưa mũ giáp cố ý mua cho Khương Dịch Duy trước đây cho Quý Mỹ Thiên.
Mũ giáp đối với Quý Mỹ Thiên có chút lớn, Lộ Kiều để nhóc chắp vá một chút.
Để Quý Mỹ Thiên ôm sát eo mình, Lộ Kiều nói lớn: "Khởi hành!"
Quý Mỹ Thiên hưng phấn đến không được, cười cũng thực vui vẻ.
Lộ Kiều quay đầu nhìn thoáng qua, tổng cảm thấy hắn vui, chính mình liền vui vẻ.
Bọn họ về tới nhà trước cha Quý Mỹ Thiên, bồi Quý Mỹ Thiên ở cửa nhà đến khi cha hắn trở về, Lộ Kiều mới nhích người rời đi.
Bước xuống cầu thang, hắn nghe Quý Mỹ Thiên ở trên hô một tiếng: "Cảm ơn ca ca!"
Lộ Kiều ngẩng đầu lên nhìn, Quý Mỹ Thiên như cũ lộ ra gương mặt tươi cười. Một hàng răng trắng bóc giống như vỏ sò, đôi mắt cong cong, nụ cười so với mặt trời còn đẹp hơn.
Cậu gật đầu nói: "không có gì, vừa mới không phải đem số điện thoại nói cho ngươi sao? Về sau muốn ngồi xe liền gọi điện thoại cho ta, ca ca mang người đi hóng gió."
Nhà Quý Mỹ Thiên ở phía nam, nhà Lộ Kiều lại ở phía bắc, đường về đại khái mất gần một giờ.
Khi về đến nhà, Khương Dịch Duy đang ở trong sân bồi Louis chơi.
Louis vừa nghe được cửa lớn truyền đến âm thanh mở cửa, vứt quả cầu chạy về hướng cửa. Nó lắc đầu lắc đuôi, vây quanh bên chân Lộ Kiều.
Lộ Kiều dừng xe khom người sờ sờ đầu Louis, nhìn về phía Khương Dịch Duy đang đứng dựa ở cửa, cười nói: "Hôm nay sao lại về sớm như vậy?"
Khương Dịch Duy nhìn đồng hồ, không đến giờ, xác thật rất sớm.
Đi theo Lộ Kiều một đường vào gara, đợi Lộ Kiều xuống xe mới mở miệng nói: "Gần đây bận quá, thời gian bồi em cũng không có."
Đem Lộ Kiều kéo vào trong ngực, thanh âm hắn cực kỳ ôn nhu: "Cho nên hôm nay về sớm, muốn bồi bồi em."
Lộ Kiều hôn lên mặt Khương Dịch Duy một cái, nói: "Vừa về nhà liền dính như vậy a..."
Cậu ngoài miệng nhìn như ghét bỏ, trong lòng lại thích đến không được.
"Dính sao?" Khương Dịch Duy cười cười, nhìn Louis theo tới gara, lại nói, "So với Louis còn kém một ít."
Lộ Kiều là thật cảm thấy trình độ dính của Khương Dịch Duy và Louis không khác nhau. Có đôi khi Khương Dịch Duy cũng giống đại cẩu, thường thường mà cọ cọ mình, cắn cắn mình.
Từ ngữ trên mạng dùng để hình dung Khương Dịch Duy cũng rất chuẩn.
Nói hắn là trung khuyển, thực nghe lời. Đương nhiên, ngoại trừ trên giường.
Thu hồi suy nghĩ, Lộ Kiều nghe Khương Dịch Duy hỏi: "Sao lại về trễ như vậy?"
Lộ Kiều vỗ vỗ ghế sau xe máy: "Hôm nay đến chỗ Đoạn Diễn Lâm kiểm tra, gặp được một nhóc con. Kiểm tra xong lại gặp hắn ở cửa, hắn rất muốn ngồi xe máy, ta liền đưa hắn về nhà."
Khương Dịch Duy nghe xong không nói chuyện, tầm mắt dừng ở trên xe máy, thậm chí lấy mũ giáp của mình nhìn thoáng qua.
Lộ Kiều không hiểu được Khương Dịch Duy có ý gì, vỗ vỗ vai hắn: "Làm sao vậy?"
Đem mũ giáp để qua một bên, lời Khương Dịch Duy nói ra tựa hồ mang theo chút chua lè: "Em chở người khác."
"A?" Lộ Kiều đầu óc có chút ngốc.
Khương Dịch Duy lại nói: "Mũ giáp cũng cho người khác mang qua. Ghế sau cùng mũ giáp, không phải là của riêng Tiểu Khương sao?"
Lộ Kiều lúc này mới hiểu được Khương Dịch Duy nói là có ý tứ gì.
Cậu cười đến sốc hông, cả người tựa trên vai Khương Dịch Duy: "Anh như thế nào lại như vậy a! Giống y như tiểu hài tử."
Lộ Kiều kéo Khương Dịch Duy hướng vào phòng khách, cậu nhẹ giọng dỗ Khương Dịch Duy: "Anh ăn giấm chua của một nhóc con làm cái gì a? Em có thể cùng anh hôn môi, cùng anh ngủ, cùng hắn có thể sao?"
Khương Dịch Duy lắc đầu, biểu tình vẫn là không rất cao hứng.
Tay vịn lên eo Lộ Kiều, hắn nhẹ nhàng nhéo một chút: "Nơi này, hắn chạm vào sao?"
Nói chạm vào, Khương Dịch Duy nhất định sẽ sinh khí. Nói không chạm vào, vừa nghe chính là ở gạt người.
Lái máy xe tốc độ nhanh như vậy, sao có thể không ôm eo a!
Lộ Kiều có chút đau đầu, chủ động đem một cái tay khác của Khương Dịch Duy ấn lên eo mình: "Chạm vào là chạm vào, nhưng là cảm giác không giống nhau."
Cậu biết Khương Dịch Duy muốn cậu bồi tội như thế nào, cố ý đem lời nói ám muội nói ra: "Tiểu hài tử ôm em cũng là ôm. Nhưng là anh ôm em, em sẽ không cầm lòng không được mà muốn tới gần anh, muốn thân mật cùng anh."
Tiến đến trước mặt Khương Dịch Duy, Lộ Kiều nhẹ nhàng chạm chạm môi Khương Dịch Duy: "Còn giận a?"
Khương Dịch Duy đã sớm không giận, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn dù mạnh, cũng không đến mức thật sự so đo với một đứa nhóc. Nhưng thấy bộ dáng Lộ Kiều sốt ruột biện giải cho chính mình thực sự quá mức đáng yêu, hắn nhịn không được muốn hư một chút, nhìn Lộ Kiều đáng yêu như vậy nhiều một chút.
Cho nên Khương Dịch Duy gật đầu, nói câu: "Còn giận."
"..." Lộ Kiều có ảo giác mình đang bị Khương Dịch Duy chơi xỏ.
Cậu ngó trái ngó phải mặt Khương Dịch Duy, lại nhìn không ra sơ hở Khương Dịch Duy chơi người, chỉ có thể tiếp tục dỗ dành: "Tiểu Khương? Tiểu bảo bối? Đừng ăn giấm được không?"
"Khó có dịp anh về sớm như vậy, em xuống bếp bồi tội được không?" Nói rồi Lộ Kiều liền chạy đến nhà bếp, từ tủ lạnh lấy ra rau xanh.
Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều bận trước bận sau, cùng với thủ pháp không thuần thục cắt rau mà cúi đầu cười. Đến bên cạnh Lộ Kiều kéo tay áo lên, hắn tự nhiên mà cầm lấy dao trong tay Lộ Kiều, nói: "Đồ ăn cắt như thế này."
Lộ Kiều ở bên cạnh nhìn.
Khương Dịch Duy động tác cắt rau thành thạo, đầu hơi cúi, thân hình mê người.
Lộ Kiều vòng ra phía sau Khương Dịch Duy, hai tay vòng lấy eo Khương Dịch Duy, than câu: "Anh sao có thể nấu cơm cũng đẹp như vậy?"
"Bộ dáng đi làm ở văn phòng cũng đẹp, bộ dáng buổi tối ngủ cũng đẹp." Ngữ khí cậu dừng một chút, dùng trán chống lên lưng Khương Dịch Duy, "Cũng không có thời điểm nào khó coi, mỗi lần nhìn anh nấu cơm đều có thể bị anh mê đến chết khiếp."
Khương Dịch Duy dừng động tác trên tay, quay đầu lại hôn lên môi Lộ Kiều.
Lướt qua liền ngừng, làm Lộ Kiều cảm thấy không đủ.
Lộ Kiều chủ động ôm cổ Khương Dịch Duy cùng hắn triền miên một lát, mới để Khương Dịch Duy tiếp tục thái rau.
Khương Dịch Duy đột nhiên nhớ tới câu nói Lộ Kiều nói hắn thực dính người, trả lại cho Lộ Kiều nguyên si.
Lộ Kiều véo eo Khương Dịch Duy, nói: "Chỉ đối với anh mới dính như vậy."
Lời nói Lộ Kiều làm đáy lòng Khương Dịch Duy phát ngọt, giống như ngã vào trong vại mật.
Thấy Khương Dịch Duy cong môi, Lộ Kiều liền biết tâm tình Khương Dịch Duy rất tốt. Xoay người đến tủ lạnh lấy thịt bò, cậu được một tấc lại đòi một thước mà nói: "Muốn ắn canh thịt bò, còn muốn ăn thăn bò xào ớt."
Khương Dịch Duy xem như nhận rõ bản chất Lộ Kiều.
Đầu tiên Lộ Kiều dùng viên đạn bọc đường đem mình đánh bẫy, sau lại lộ ra cặp sừng của tiểu ác ma. Nhưng tiểu ác ma là người ở đầu quả tim mình, trừ sủng ra, còn có thể làm gì bây giờ.
Trên môi hắn treo nụ cười sủng nịnh, bảo Lộ Kiều kiên nhẫn chờ hắn.
Lộ Kiều một mông ngồi trên kệ bếp, tính toán xem Khương Dịch Duy làm cơm.
Một người lớn như vậy ngồi ở bên cạnh khiến gia vị Khương Dịch Duy cần dùng đều bị che ở phía sau. Khương Dịch Duy mỗi lần lấy gia vụ đều tiến đến rất gần Lộ Kiều, một tay sượt qua vòng eo Lộ Kiều.
Động tác rất giống đem Lộ Kiều ôm vào trong ngực.
Nấu cơm làm cái ám muội liêu nhân, làm trái tim đập liên hồi.
Liền thừa lúc đang chờ canh, Khương Dịch Duy lau tay, hai tay trụ bên cạnh người Lộ Kiều, hỏi: "Cố ý?"
Lộ Kiều làm bộ dáng nghe không hiểu, thuận thế dùng chân câu lấy eo Khương Dịch Duy.
Đôi tay cậu đáp lên vai Khương Dịch Duy, hỏi ngược lại: "Cái gì cố ý? Em như thế nào nghe không hiểu anh đang nói cái gì?"
Khương Dịch Duy trực tiếp bế Lộ Kiều lên, đem người phóng đến sofa.
Cắn lỗ tai Lộ Kiều, thanh âm hắn trầm đến không được: "Cố ý lúc anh đang nấu cơm, câu dẫn anh."
Lộ Kiều bắt đầu kêu oan: "Em chỉ là nhìn xem anh như thế nào nấu cơm, như thế nào liền thành câu dẫn anh? Anh người này có thể hay không nói một chút đạo lý? Về đến nhà đầu tiên là bởi vì ăn giấm mà giận em, hiện tại bởi vì xem anh nấu cơm, bôi nhọ em đang câu dẫn anh."
Đầu ngón tay xẹt qua môi Khương Dịch Duy, Lộ Kiều đè thấp âm lượng, tràn đầy oán niệm: "Khương Dịch Duy, em phát hiện anh người nay mở miệng quá xấu xa rồi. Có phải hay không thiếu hôn?"
Khương Dịch Duy kề sát vào Lộ Kiều, khi kém mấy mm cánh môi sắp dán vào môi Lộ Kiều nói: "Đúng vậy."
Gương mặt Lộ Kiều dần dần nóng lên.
Đầu tiên cậu khẽ chạm vào môi Khương Dịch Duy một chút, sau câu lấy cổ Khương Dịch Duy đem nụ hôn gia tăng.
Cậu hôn đến động tình, khó cùng Khương Dịch Duy tách ra.
Sau lại hơi không đủ, mới chống bả vai Khương Dịch Duy kết thúc nụ hôn sâu.
Hôm nay Lộ Kiều quá mức chủ động, Khương Dịch Duy kiềm chế không được nội tâm vui mừng, hôn Lộ Kiều thật nhiều cái.
Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy hôn đến nhột, đẩy đầu Khương Dịch Duy nói: "Cổ rất ngứa."
Khương Dịch Duy không ngẩng đầu lên, môi vẫn như cũ dán lên cổ Lộ Kiều.
Hai người nằm trên sofa, hắn vuốt ve tóc Lộ Kiều, nói: "Đêm after party ngày em biểu diễn xong uống rất nhiều rượu."
Ôm Lộ Kiều trở mình, Khương Dịch Duy đem mình xuống dưới, Lộ Kiều ở trên.
Hai mắt hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Lộ Kiều, hắn lại lần nữa mở miệng: "Nghĩ kỹ lại, đêm đó nói gì với anh."
Lộ Kiều tính toán giả ngu đến cuối cùng, ấp úng mà nói: "Đều đã nói nhiều lần, nghĩ không ra..."
Khương Dịch Duy dự đoán được Lộ Kiều sẽ nói như vậy. Chính là hôm nay, hắn không muốn lại cho Lộ Kiều cơ hội trốn tránh.
Bàn tay nhéo nhéo sau cổ Lộ Kiều như trừng phạt, Khương Dịch Duy lúc này mới mở miệng, một chữ rồi một chữ, rõ ràng hữu lực mà nói: "Đêm đó, em tặng anh một đóa hồng. Thổ lộ với anh, nói thích anh."
-Oct-
Editor: Tui sẽ cố gắng hoàn thành toàn văn trong tuần sau. Vì tui chuẩn bị bận nữa rùi (ಥ﹏ಥ). Mọi người nhớ bình chọn cho tui có động lực nhe. luv ya pặc pặc
(ノ◕ヮ◕)ノ:・゚✧ ✧゚・: ヽ(◕ヮ◕ヽ)